Edit + Beta: Queenie_Sk
“Cảm ơn!” Tim cô đập thình thịch, cổ họng ngứa ngáy, vội vàng bỏ khăn ướt xuống, chỉ chỉ túi đồ ăn vặt, “Ừm … mấy thứ này bao nhiêu tiền?”
Giang Thành Ngật nhíu mày: “Bạn học Lục, thật lòng?”
Dĩ nhiên là thật lòng.
Không biết vì lý do gì, cô rất muốn phân biệt rõ ràng với Giang Thành Ngật, nên những lời muốn nói đã được sắp xếp nhanh như điện xẹt trong não bộ, chỉ muốn nói hết ra. Đúng lúc này, ngoài hành lang truyền đến giọng nữ sinh.
Một lát sau nhóm của Đinh Tịnh và Lưu Vũ Khiết xuất hiện.
Trông thấy Lục Yên và Giang Thành Ngật, bọn họ rất ngạc nhiên. Đinh Tịnh buột miệng gọi: “Giang Thành Ngật?”
Giang Thành Ngật vẫn đang nhìn chằm chằm Lục Yên, sau đó anh từ từ đứng dậy, “Tôi phải đi tập bóng!” Hình như anh chỉ muốn nói cho một mình Lục Yên nghe, thanh âm rất nhỏ.
Không chờ Đinh Tịnh đi vào, anh khoác áo khoác lên vai, đi ra cửa.
Anh đi rồi, Đinh Tịnh không dời bước mà đứng một chỗ nhìn Lục Yên.
Lục Yên không để ý đến cô ta. Từ nửa tháng trước, cô không hiểu sao mình lại bị Đinh Tịnh và Lưu Vũ Khiết vu oan, suýt chút nữa bị xóa tên khỏi đội cổ động viên. Tuy sau này sự việc lắng xuống nhưng từ sau đó cô hoàn toàn không thèm nhìn mặt hai người này.
Giờ phút này, đối mặt với ánh mắt không hề quen biết nhau của Đinh Tịnh, cô chẳng hơi đâu để ý, tự thu dọn đồ đạc rời khỏi thư viện.
Chiều tan học, học sinh như chim vỡ tổ, tiếng chuông tan học vừa vang lên đã ùa khỏi lớp, hành lang lớp học đông đúc, toàn người là người, nhốn nha nhốn nháo.
Đội cổ động viên có buổi tập luyện vào tầm tối, Lục Yên và Đặng Mạn vừa đi khỏi lớp vừa thảo luận sẽ đi thăm Đường Khiết.
Đi đến cầu thang tầng hai, Lục Yên vừa định bước chân xuống bậc, đột nhiên có người ở phía sau xô mạnh một cái, cô không kịp đề phòng, cả người lao về phía trước. Theo quán tính cô lấy tay bám vào tường, mượn lực chống đỡ, nhưng cổ chân vẫn bị lệch.
Đặng Mạn hết hồn, vội đỡ lấy cô: “Không sao chứ?” Cô ấy muốn khom lưng kiểm tra chân cho Lục Yên, nhưng đông quá, đứng còn khó huống chi khom lưng.
Lục Yên sợ Đặng Mạn cũng bị ngã giống mình, vội trấn an: “Không sao đâu!”
Xoay ra đằng sau liền bắt gặp nhóm bạn A3 gồm Lý Mạn Lỵ, Lưu Vũ Khiết và Đinh Tịnh.
Thấy Lục Yên nhìn mình, Lý Mạn Lỵ ra vẻ vô tội: “Sao vậy?”
Đúng lúc này, có một bạn nam nói lớn: “Lý Mạn Lỵ, cậu thật xấu tính, chính tôi trông thấy cậu đẩy Lục Yên!”
“Sao cậu dám làm vậy chứ?” Đặng Mạn tức giận đến nỗi đỏ bừng cả mặt. Nhưng vì không quen tranh cãi với người ta nên âm lượng của cô ấy không đủ lớn, nhưng rất giận.
Mọi tầm mắt của học sinh đều tập trung về hướng này, Lý Mạn Lỵ cắn cắn môi, mất mặt nhưng cũng đành lên tiếng: “Lục Yên, tôi xin lỗi, vừa rồi tôi không cố ý. Quá đông, ngay cả tôi cũng suýt ngã nên tôi không biết đã đẩy luôn cả cậu. Chân cậu thế nào… Không sao chứ?”
Các bạn vẫn chen về phía trước, ba người không thể đứng mãi ở đó, theo dòng người xuống phía tầng dưới, cuộc nói chuyện cũng vì thế mà gián đoạn.
Lục Yên xác nhận vết thương không nặng, nhưng ngẫm lại cảm thấy việc này quá kỳ lạ, nên quay sang nói với Lý Mạn Lỵ: “Cậu dìu tôi qua phòng y tế đi, bên ấy chắc vẫn chưa đóng cửa đâu.”
Lý Mạn Lỵ ra vẻ khó chịu: “Nhưng mà đội cổ động viên chuẩn bị vào tập rồi. Lần trước tôi đã vắng một lần, hôm nay còn đến trễ giáo viên chắc chắn sẽ loại tôi ra khỏi đội. Tôi thấy cậu bị thương không nặng, thôi thì để Đặng Mạn đi cùng cậu đi, tôi xin thầy nghỉ cho cậu.”
“Bị thương nặng hay nhẹ phải khám mới biết.” Lục Yên nhìn cô ta đầy ẩn ý, “Việc này rất đơn giản, chúng ta cùng nhau đi đến sân bóng rổ, xin phép xong thì theo tôi qua phòng y tế.”
Đặng Mạn cũng lên tiếng: “Trận chung kết chỉ còn cách ba tháng nữa, thầy đã nói không được vắng mặt buổi tập nào. Nếu không đến giải thích, Lục Yên không có mặt tập luyện, thầy sẽ nghĩ thế nào. Nếu do cậu “bất cẩn” đẩy Lục Yên, tốt nhất chúng ta cùng nhau giải thích rõ ràng với thầy.”
Lý Mạn Lỵ hết đường từ chối, đành phải ậm ừ: “Vậy cũng được!”
Đến sân bóng rổ, Lục Yên cùng Đặng Mạn lôi theo Lý Mạn Lỵ đến nói rõ nguyên nhân với thầy.
Lý Mạn Lỵ cố gắng tránh nặng tìm nhẹ, lúc nói chuyện thỉnh thoảng quay sang nhìn Đinh Tịnh và Lưu Vũ Khiết. May Lục Yên mồm miệng lanh lợi, không kể chuyện chính, lại có Đặng Mạn ở bên cạnh phụ họa nên Lý Mạn Lỵ cũng không bị trách mắng.
Thầy huấn luyện ngành thể dục rất có kinh nghiệm về những tổn thương trong lúc vận động. Biết đầu đuôi câu chuyện, thầy đưa Lục Yên ngồi xuống ghế, kiểm tra vết thương.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, thầy nói: “Không sao, nhưng để tránh nặng hơn hôm nay em không cần tập, cũng không cần tới phòng y tế. Em nhờ bạn học nào sang phòng y tế xin ít rượu thuốc xoa là được. Hai ngày tới em ngồi trên khán đài xem động tác của các bạn, đợi khỏi hẳn thì tập luyện.”
“Sao vậy?” Phía sau có tiếng nói vang lên. Lục Yên ngẩng đầu nhìn, là mấy cậu bạn bên đội bóng rổ, từ trong phòng nghỉ bước ra, trông thấy tình huống này có hơi kinh ngạc.
Giang Thành Ngật cũng ở trong nhóm đó, tuy không lên tiếng nhưng anh lập tức đưa mắt nhìn Lục Yên, trông thấy vết thương của cô, anh nhíu mày.
“Bạn học bị trật chân thôi.”
Thầy đứng dậy, quay đầu sang nói với Lý Mạn Lỵ: “Vì em không cẩn thận đẩy bạn nên em phải thay Lục Yên đến phòng y tế!”
Lý Mạn Lỵ vâng một tiếng, rồi sợ thầy chuyển nghi ngờ lên những người khác, cô ta xoay người bỏ chạy.
Thầy nói lớn: “Không còn sớm, các bạn mau chóng tập hợp đội hình!”
Đặng Mạn đặt cặp sách ở bên cạnh Lục Yên, “Tớ ra tập trước, có chuyện gì thì nhớ gọi tớ!”
“Đi đi!” Lục Yên ra vẻ mình rất ổn, “Động tác nhớ kỹ một chút để còn chỉ lại cho tớ.”
Cùng lúc này, thành viên đội bóng rổ cũng ngồi xuống băng ghế dài, vì bọn họ chưa đến giờ tập nên vừa uống nước vừa tán gẫu. Bọn họ cũng biết điều giữ khoảng cách với Lục Yên.
Lục Yên chú ý thấy Giang Thành Ngật thoắt cái đã biến mất, còn đang buồn bực, bỗng nhiên có người ngồi xuống bên cạnh, vừa nghiêng đầu, là Giang Thành Ngật không biết từ đâu chui ra, đưa cho cô một chiếc hộp: “Cho cậu!”
“Đây là cái gì?”
“Thuốc xoa bóp chấn thương!” Giang Thành Ngật cười cười, “Vết thương này của cậu bôi hai lần là đỡ.”
Lục Yên nhìn hộp thuốc, cô nghĩ loại thuốc này chắc chắn rất tốt. Bị thương ở chân sẽ rất bất tiện, cô cũng muốn mau lành nên nhận lấy: “Cảm ơn!”
Còn có một nguyên nhân chính, tuy rằng cô rất muốn giữ khoảng cách với anh, nhưng những hành động của anh khiến cô không hề cảm thấy phản cảm.
Mở hộp, là một chai dạng xịt, còn có một hộp cao dán màu trắng, dòng chữ tiếng Anh.
Đúng lúc Lý Mạn Lỵ cũng quay trở lại, cầm trên tay một túi ni lông bên trong có một chai màu hồng, đưa đến trước mặt Lục Yên: “Đây này!”
Giang Thành Ngật không cho Lục Yên nhận, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai: “Đồ chơi này cậu dùng đi!”
Lý Mạn Lỵ run lên. Là bạn cùng lớp với Giang Thành Ngật, cô ta hiểu rõ tính tình của anh, Giang Thành Ngật nhìn qua có vẻ hiền lành nhưng thực chất không phải vậy, cô ta càng thêm lo sợ, đứng luống cuống không biết nên làm gì.
Đinh Tịnh nhìn về hướng này, lơ đãng đối mắt với tầm mắt sắc lạnh của Giang Thành Ngật, sắc mặt cô ta càng thêm khó coi, muốn rũ sạch mọi tội lỗi của mình, làm như không hề trông thấy ánh mắt cầu cứu của Lý Mạn Lỵ, quay phắt đi chỗ khác.
Lục Yên mở tờ hướng dẫn đọc qua một lần, vặn lọ thuốc, bắt đầu xoa thuốc.
“Cậu nhẹ tay quá!” Giang Thành Ngật nhìn tay cô, “Nếu cậu xoa kiểu này thì nửa tháng vẫn không đỡ.”
“Vậy thì xoa kiểu gì?”
“Tôi giúp cậu!” Thanh âm trầm thấp của Giang Thành Ngật vang lên.
Khuôn mặt Lục Yên đỏ bừng lên, ngước mắt nhìn anh. Dáng vẻ chân thành, không hề có ý mạo phạm.
Mấy cậu bạn ngồi gần đó không hiểu sao thính tai đến mức đều nghe thấy, họ phá lên cười: “Con mẹ nó … Giang Thành Ngật! Phục cậu, phục cậu!”
Giang Thành Ngật dùng khẩu hình ‘Câm mồm’ nhìn về phía bọn họ.
Đám người vẫn đang cười thức thời ngậm miệng.
“Không cần!” Gương mặt Lục Yên vẫn còn đỏ, luôn cho rằng Giang Thành Ngật có ý xấu, lạnh nhạt liếc nhìn anh rồi từ chối.
Giữa trưa hôm sau, Đặng Mạn cân nhắc đến vết thương ở chân Lục Yên chưa lành, cô ấy chạy ra ngoài mua bữa trưa cho Lục Yên.
Các bạn đều đi ăn hết, phòng học không còn một ai.
Lục Yên ngồi trong lớp, lấy một chiếc hộp nhỏ trong cặp sách, tự thoa thuốc cho mình.
Thoa thoa được một lúc, bỗng nhiên có một phần thức ăn được đặt lên bàn.
“Đói bụng không?”
Cô ngẩng đầu, là Giang Thành Ngật.
Chần chừ một chút: “Không cần, bạn tôi mua giúp rồi.”
“Tôi biết!” Giang Thành Ngật nhướng mày, “Dựa vào tốc độ của bạn cậu, cả nửa tiếng nữa cũng chưa mua được về đến đây, ăn lót dạ trước đi!”
Hộp thức ăn tuy đậy nắp rất chặt, nhưng hương thơm vẫn tỏa ra ngào ngạt, Lục Yên liếc liếc nhìn tên quán, là quán bạch tuộc nướng rất ngon ở trước cổng trường. Nam sinh không thích, nhưng nữ sinh bọn cô cực kỳ thích ăn, chớp mắt một cái miệng ứa nước bọt. Ngồi ngẫm nghĩ một lúc lâu cô thầm nghĩ Giang Thành Ngật có lẽ nắm được điểm này, do vậy cô tự nhiên mở nắp hộp: “Vậy cũng được, cảm ơn!”
Rồi hỏi anh: “Cậu ăn chưa?”
“Ăn rồi!” Dĩ nhiên anh chả có hứng thú với mấy món này, chỉ cần ở bên cạnh nhìn cô ăn.
Lát sau tầm mắt anh rơi xuống phía mắt cá chân của cô, anh cực kỳ kinh ngạc, ngồi xổm ngay xuống, nhìn thật kỹ, cau mày: “Trời đất, tại sao chân cậu sưng to hơn hôm qua vậy?”
Lục Yên sững người, thầm nghĩ:
Ngày hôm qua đúng là không nặng như thế này.
Chạng vạng tối hôm qua, Đặng Mạn đưa cô về đến trước tiểu khu, đợi cô xuống xe, mới vừa đi được một đoạn liền có cảm giác có người đi theo sau nhưng quay lại thì không thấy ai.
Nhớ lại chuyện hai ngày trước, cô sợ đến toát mồ hôi hột, vội lấy điện thoại gọi cho mẹ. Thế nhưng vì quá hoảng hốt nên không để ý lại đụng mạnh vào chân đau.
Sau đó cô kể lại việc này cho mẹ cô, mẹ cực kỳ lo, ngay cả bữa tối cũng không màng đi thẳng ra phòng bảo vệ, giọng điệu chú bảo vệ rất chắc chắn: “Vừa rồi chỉ có mấy đứa nhỏ như con gái nhà chị tan học về thôi. Chị yên tâm trị an tiểu khu chúng ta cực kỳ tốt, mấy đối tượng khả nghi không dễ gì lọt vào được trong này.”
Lục Yên nghe thấy thế, cũng tránh cho mẹ lo lắng thêm, cô liền nói chắc mình trông gà hóa cuốc, mất công làm mẹ sợ theo.
Đương nhiên việc này cũng không kể với Giang Thành Ngật được, cô trả lời hời hợt: “À, tối hôm qua ở nhà tôi không cẩn thận lại va phải.”
Giang Thành Ngật cầm bình thuốc, đổ rượu thuốc ra lòng bàn tay, chuẩn bị thoa thuốc cho cô: “Cái này cậu phải nắn bóp, nếu không vết thương rất lâu lành. Cậu vắng mặt tập luyện mấy lần, cẩn thận đội cổ động viên xóa tên cậu đấy.”
Tim Lục Yên nhảy khỏi lồng ngực, bạch tuộc nướng đang cầm trên tay suýt rơi mất, “Không cần, để tôi làm là được!”
“Tối hôm qua cậu xoa quá nhẹ, phải nắn nó vào biết không?”
Cô nghẹn lời.
“Lục Yên, đừng nghĩ tôi xấu như vậy có được không!?”
Cô vẫn lắc đầu lia lịa: “Không được, không được!”
Giang Thành Ngật nửa cười nửa không, nói ra một câu hai nghĩa: “Lục Yên, cậu sợ gì vậy?”
Cô choáng váng.
Cô sợ gì sao?
Bản thân cô cũng không biết.
Cô chỉ biết, so với người khác, Giang Thành Ngật luôn mang đến cho cô cảm giác bứt rứt, không dễ chịu chút nào. Cô không còn sự hờ hững như bình thường, mà luôn rơi vào thế bị động, cảm giác này khiến cô bất an, tựa như một mầm cây đã bén rễ làm cô lo lắng không thôi.
Đáng chết chính là, rõ ràng trong đầu có hơn trăm ngàn lý do để từ chối Giang Thành Ngật, nhưng trước mắt cô thể nói nổi một lời.
Anh nhìn ra được sự do dự của cô, coi như cô ngầm thừa nhận, liền đem rượu thuốc đổ lên mắt cá chân của cô. Lòng bàn tay anh như mang theo dòng điện, chạm lên da thịt cô, khiến toàn bộ sống lưng cô nổi gai ốc.
Cả người Lục Yên căng cứng, còn không kịp kêu đau... Đợi đến khi ý thức đã quay trở lại, không khỏi la lên: “Đau quá!”
“Ừ!” Lỗ tai anh bỗng chốc đỏ lựng, “Cố chịu đau một chút!”
May là quá trình này không kéo dài, năm ba lần là xong. Lúc đứng dậy, Giang Thành Ngật không còn giữ vẻ thản nhiên như thường ngày.
Ánh mặt trời soi chiếu vào lớp, xung quanh yên tĩnh lạ thường. Cô đưa mắt nhìn áo thun của anh, bên tai có làn sóng nào đó từ từ len lỏi, trong lòng giống như được một loại sức mạnh không tên quấy rối trong chốc lát.
Tâm trạng vẫn còn phảng phất cảm xúc bồn chồn, cô từ từ đứng lên, cố gắng kìm hãm sự kích động. Không biết qua bao lâu, chợt nghe anh nói: “Lục Yên, tôi thích cậu. Làm bạn gái tôi được không?”
Thanh âm như dòng suối chảy qua từng sợi dây thần kinh xúc cảm, khiến giọng nói của anh đặc biệt trầm thấp, êm tai.
Chỉ còn cảm nhận tiếng lòng bị ai đó chạm vào, tim cô đập loạn nhịp.