Đông Chí

Chương 37




“Cứ vậy qua nửa năm, cuối cùng coi như là em vượt qua được nỗi sợ hãi trong nội tâm, đến nhà Đặng Mạn thăm cha mẹ cậu ấy. Trạng thái tinh thần của mẹ cậu ấy cũng đã có chiều hướng tốt, không còn cả ngày lấy nước mắt rửa mặt nữa, còn bỏ ngày nghỉ quay về đơn vị làm việc. Em giúp bác ấy quét dọn phòng Đặng Mạn, vô tình phát hiện trong ngăn kéo có một món quà bọc giấy bóng loáng, xuyên qua giấy gói quà em thấy bên trong là một cái bút máy Parker, em vừa ý cái bút máy này lâu rồi, Đặng Mạn cũng biết. Bên cạnh cái bút máy còn có một tấm thiệp trắng không viết chữ nào. Em tìm khắp phòng cũng không thể tìm thấy biên lai của cái bút máy này, hỏi mẹ Đặng Mạn, mẹ Đặng Mạn cũng không biết Đặng Mạn mua cái bút máy này vào lúc nào.”

“Nhưng từ khi nhìn thấy cái bút máy này, em giống như người chìm trong nước vớ được cọng cỏ cứu mạng, sau khi được mẹ Đặng Mạn đồng ý, em mang cái bút máy về nhà, cũng thử phân tích: 1, Cái bút máy này Đặng Mạn mua tặng người khác? 2, Cái bút máy này Đặng Mạn mua tặng em, nhưng bởi vì quan hệ với em xảy ra vấn đề, cho nên Đặng Mạn vẫn chưa tặng cho em. 3, Cái bút máy là mua tặng em, hơn nữa còn là sau ngày em vạch trần tâm sự của cậu ấy mà đi mua, mục đích là vì muốn khôi phục tình bạn của tụi em, nhưng cậu ấy còn chưa tặng, thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng là nói, cái chết của cậu ấy có thể không đơn giản là tự sát, vẫn còn có khả năng khác. Vì muốn thoát khỏi cảm giác tội lỗi mãnh liệt, cũng vì điều tra rõ chân tướng, em cố chấp tin điều thứ ba.”

“Sau đó em gửi cái bút máy này và cả tờ giấy kia đến phân cục An Sơn, đính kèm với phân tích của em?”

Anh nhớ tới chữ viết xinh đẹp trên mấy lá thư, tuy rằng giọng điệu bình tĩnh lại dày dặn kinh nghiệm nhưng trong câu chữ lại có thể nhìn ra là người thiếu hụt huấn luyện, còn chưa suy nghĩ kĩ càng.

Cô gật đầu: “Sau khi gửi thư, mỗi ngày em đều chú ý tin tức nhà Đặng Mạn, qua vài ngày, quả thật có cảnh sát đến nhà, trong lòng em dấy lên hi vọng, có lẽ cảnh sát thực sự sẽ tìm ra điểm đáng ngờ nào đó, nhưng không bao lâu sau, chuyện này không có kết luận gì, em hỏi thăm mẹ Đặng Mạn mới biết trong camera đêm đó, Đặng Mạn thực sự đã tự sát, khả năng bị sát hại gần như không có.”

“Hi vọng tan vỡ, nhưng em vẫn tiếp tục đi vào con đường không có lối về, tốt nghiệp đã mấy năm, bạn bè đều đã chạy theo tương lai của mình, thời gian càng lâu, sẽ càng trở nên khó khăn trong việc thu thập manh mối. Em cưỡng ép bản thân hồi tưởng lại chi tiết trước khi Đặng Mạn xảy ra chuyện, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng nhớ ra một vài chuyện, khoảng thời gian tâm trạng Đặng Mạn không ổn định, hình như có mấy lần cậu ấy đi qua phòng âm nhạc, nhưng lúc ấy hoạt động của phòng âm nhạc nhiều như vậy, lúc đầu em không thể tra được người đứng đầu dàn hợp xướng, tuy nhiên em vẫn gửi một số bằng chứng mơ hồ đến phân cục cảnh sát, hi vọng sử dụng sức mạnh của cảnh sát để điều tra lại vụ án cũ. Nhưng lần này, do thiếu sự thuyết phục, thậm chí còn không có cảnh sát đến nhà hỏi thăm.”

Giang Thành Ngật hừ một tiếng: “Lãng phí lực lượng công an, lãng phí thời gian.”

Cô thấy tâm trạng anh tốt lên thì nhìn anh một cái: “Còn có một chuyện nữa, em cảm thấy rất kì quái, lúc đó ba người tụi em thường ngồi trên bậc thang thư viện ăn vặt, có đôi khi Đặng Mạn sẽ ngẩng đầu nhìn, ánh mắt rất phức tạp, bởi vì lúc ấy em hoài nghi cậu ấy thích anh, luôn luôn cho rằng cậu ấy nhìn về phía sân vận động, nhưng có một lần em thấy trong sách tội phạm học, chợt nghĩ ra, tại sao không đổi cách suy nghĩ, lỡ như lúc ấy người Đặng Mạn thích không phải anh thì sao? Nhưng như vậy thì quá mâu thuẫn rồi, tại sao cậu ấy muốn em hiểu lầm như thế, hơn nữa lúc em ám chỉ, cậu ấy cũng không phủ nhận.”

“Bất kể nói thế nào đi nữa, mầm mống nghi ngờ cứ gieo xuống như vậy, em trở về trường học, ngồi trên bậc thang cậu ấy ngồi, nhìn về hướng đó mới phát hiện phòng âm nhạc và sân vận động gần nhau, liên tưởng tới lúc đó mỗi lần dàn hợp xướng luyện bài vào buổi trưa, em liền đi tìm danh sách dàn hợp xướng, nhớ được người tiếp đón em là thầy Chu, thầy giúp em tìm cả một buổi chiều, cuối cùng nói không tìm thấy.”

Thầy Chu.

Anh cau mày: “Vì sao em điều tra được người đứng đầu là Đinh Tịnh?”

Sắc mặt Lục Yên trở nên phức tạp: “Năm ngoái thầy Chu phát hiện bản thân bị ung thư tuyến giáp nên đến bệnh viện phẫu thuật, sau khi phẫu thuật tỉnh dậy, thầy xuất hiện triệu chứng mê sảng, lúc ấy em nghe thầy nói mê rằng: ‘

Đặng Mạn, đi tìm Đinh Tịnh, đi tìm Đinh Tịnh.’ Nhưng thầy nói quá mơ hồ, em không dám khẳng định bản thân nghe được nội dung có chính xác hay không.”

Giang Thành Ngật suy tư mấy giây: “Lúc đó Lưu Vũ Khiết còn chưa bị tấn công, em không thể nào biết năm đó Đinh Tịnh giấu tên lập trang web Đông Chí để sưu tập tâm nguyện của các bạn học nữ được, cho dù nghe được như thế, tại sao em lại quyết định đi điều tra Đinh Tịnh?”

“Sau khi tốt nghiệp, vốn em chưa gặp lại Đinh Tịnh, chỉ biết sau khi về nước cậu ta rất sôi nổi. Năm ngoái có một lần, em và Đường Khiết đi dạo phố, trong quán coffee thấy bạn thân của Đinh Tịnh là Lưu Vũ Khiết, lúc đó cậu ta nói chuyện với một người bạn học A3, bởi vì ánh sáng rất tối, không thấy em và Đường Khiết. Sau đó em nghe họ nói chuyện, người bạn học đó nói năm đó Đinh Tịnh ra nước ngoài, ngay cả nghỉ hè cũng không chịu quay về, lại còn không phải là gia đình không chi trả được tiền vé, rất kì lạ. Dường như Lưu Vũ Khiết rất kiêng dè chuyện này nên không nói tiếp, nhưng người bạn học đó lại nói, Đinh Tịnh nhìn thì bá đạo nhưng thực ra lá gan cực kỳ nhỏ, nhớ lúc đó Đặng Mạn ở A6 mất, Đinh Tịnh còn sợ hãi hơn những người khác, ngay cả buổi tối cũng không dám ra khỏi nhà.”

“Lần đầu tiên em nghe được chuyện này, ngẫm lại sau khi Đặng Mạn gặp chuyện không may, em đang nằm viện, Đường Khiết ở bệnh viện với em nên hoàn toàn không biết chuyện xảy ra trong trường. Em nhớ lúc ấy trên tờ giấy Đặng Mạn viết là hận ‘cô ta’, nếu không phải ám chỉ em, vậy có thể là người khác hay không? Kết hợp với lời của thầy Chu nói năm ngoái, em nghi ngờ cái chết năm ấy của Đặng Mạn có liên quan đến Đinh Tịnh, hơn nữa thầy Chu nhất định biết rõ tình tiết chuyện này.”

Nói xong, cô quay mặt nhìn anh, phát hiện trên mặt anh không có chút kinh ngạc nào: “Không phải anh cũng nghi ngờ thầy Chu chứ?”

Anh tức giận lên tiếng: “Vừa nãy không phải em bảo lời nói của thầy Chu rất kì lạ sao? Anh không biết rốt cuộc năm ấy Đặng Mạn giở trò quỷ gì, nhưng rõ ràng cậu ta đang yêu đương, lại không dám để người ta biết, người cậu ta thích lại không phải là anh, khả năng thầy trò yêu nhau có thể rất lớn. Hơn nữa Lưu Vũ Khiết còn tiết lộ, năm ấy trong số những người vào trang web cầu nguyện có cả Đặng Mạn, anh hoài nghi Đinh Tịnh biết chuyện thầy trò yêu đương của Đặng Mạn, dùng việc đó để uy hiếp cậu ta, ép cậu ta cố tình ra vẻ thích anh, khiến cho em sinh lòng nghi ngờ, phá hỏng chuyện tình cảm của chúng ta.”

Cho dù cái chết của Đặng Mạn còn có nguyên nhân khác, nhưng cũng vì cô ta mà nhiều năm nay trên lưng Lục Yên phải đeo gánh nặng như vậy, anh thực sự không thể có bất kỳ thiện cảm nào với người này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.