Cô bị dồn từng bước một đến góc tường, sự kiêu ngạo và tự tôn cũng không thể nào duy trì được nữa.
Nước mắt như những viên ngọc bị đứt không ngừng rơi xuống, cho đến tháng trước, cô mới xác định được rằng tám năm trước cô và Giang Thành Ngật bị rơi vào một cái bẫy to lớn. Đến thời khắc này, đối mặt với sự chất vấn của anh, cô rõ ràng biết thứ anh muốn là một câu nói rõ ràng mà không phải bất kì câu trả lời mơ hồ nào khác.
Anh vẫn chăm chú nhìn cô, không nói lời nào, chờ đợi câu trả lời của cô.
Xuyên qua làn nước mắt, cô thấy trong mắt anh là hai ngọn lửa nhỏ, vừa sáng vừa mạnh mẽ, làm đáy lòng cô bùng cháy.
Vốn cô không nghĩ ra được bất kì lý do nào, nức nở trong chốc lát, một tay vuốt ve gò má anh, cố gắng hết sức chậm rãi nói từng chữ rõ ràng: “Giang Thành Ngật, em không quên được anh…”
Lời cô chưa nói xong, nụ hôn của anh đã nặng nề rơi xuống, giống như đã đợi rất lâu rồi, bao hàm sức lực của cơn thịnh nộ, không thể chờ đợi được nữa, nuốt toàn bộ lời nói của cô vào trong bụng.
Cô khẽ nghẹn ngào, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, dùng toàn bộ sức lực hôn đáp trả anh.
Những kỷ niệm, từng hình ảnh từng khung cảnh trôi qua trước mắt, dù xa cách bao năm nhưng vẫn làm cô cảm thấy vô cùng đau khổ.
Cô nằm viện, anh nhận được tin tức, chạy suốt đêm từ ngoại thành tới bệnh viện thăm cô.
Sáng sớm bảy giờ, cách lúc cô bị đưa đến bệnh viện còn chưa đến 4 tiếng.
Mẹ và Đường Khiết ngồi bên giường bệnh, thuốc đã uống rồi nhưng nhiệt độ vẫn không giảm.
Da chỗ mí mắt của cô sưng phồng lên, muốn mở mắt ra lại chỉ có thể miễn cưỡng mở ra một đường nhỏ.
Các bác sĩ đến đầu giường kiểm tra phòng, cô nghe được bọn họ bàn luận tiếp theo còn phải hoàn thiện kiểm tra cho cô. Từ trong lời nói của bọn họ, cô biết chức năng thận của mình xuất hiện vấn đề rất lớn, thậm chí đã được thông báo là bệnh nặng.
Bởi vậy cô đã biết, đả kích bên ngoài này không những có thể phá hủy ý chí của một người, mà còn có thể nhanh chóng đánh tan thân thể của một người mạnh khỏe mười tám tuổi nữa.
Sau khi nước mắt khô, băng bó trên mặt có loại cảm giác lạnh lẽo chết lặng, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, dường như cô đã bị chiên trên chảo nóng từ trong ra ngoài, hôm nay trên giường chỉ là một cái xác khô với suy nghĩ đầy u ám.
Đặng Mạn chết rồi, mấy ngày trước còn là một sinh mệnh sống sờ sờ, hiện tại đã biến thành một thi thể lạnh băng mang theo nỗi hận, sự sợ hãi và hổ thẹn còn làm cô khổ sở hơn gấp vạn lần so với giày vò trên cơ thể, đau khổ nhất chính là loại hành hạ này còn không có chỗ để nói ra, sau khi biết mình bệnh nặng cô lại có thể có cảm giác được giải thoát.
Các bác sĩ vẫn còn đang nói, cô cố gắng cuộn người lại, muốn để ý thức của mình chìm đắm trong bóng tối, không nhìn thấy ánh sáng nữa, không nghe thấy thanh âm nào hết, không tiếp xúc với bất kì vật nào ở bên ngoài cả, giống như làm vậy có thể khiến bản thân cách xa thực tế lạnh lẽo và cứng rắn một chút.
Sau khi cô nghe thấy anh đến, giọng nói của anh gấp gáp vội vàng lại vẫn duy trì lễ phép nói chuyện với mẹ cô.
Mới đầu, hình như mẹ cô có chút kinh ngạc, sau khi nói chuyện mấy câu, ngữ khí xa cách trong giọng nói và đánh giá của mẹ đã thay đổi một cách vi diệu.
Trước kia cô từng tưởng tượng qua ngàn vạn lần cũng chưa từng nghĩ tới chuyện tình yêu của cô và Giang Thành Ngật sẽ lấy cách thức này để đối diện với mẹ. Cô nghe ra mẹ cũng không phản cảm gì với Giang Thành Ngật, nếu là trước kia cô chắc chắn sẽ rất kiêu ngạo và vui vẻ, nhưng lúc này cô chỉ cảm thấy dằn vặt gấp bội phần.
Sau lần đó ngày nào anh cũng tới, từ sáng sớm đến tối muộn đều ở bên cô, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn nhắm mắt, không muốn cũng không dám đối diện với anh.
Vì bị viêm thận, bộ dạng cô rất khó coi, Đường Khiết muốn trêu chọc khiến cô vui vẻ, lúc giúp cô lau mặt từng nói mặt cô đã biến thành một cái bánh bao vừa trắng vừa tròn.
Mặc dù vậy, chỉ cần phòng bệnh không còn ai khác, anh sẽ luôn nhẹ nhàng vén tóc cô lên, không ngần ngại chút nào cúi đầu hôn cô. Mỗi lần như thế, cô đều rất đau, phải dùng tay siết chặt ga giường mới có thể không để nước mắt của bản thân rơi xuống.
Lúc tỉnh vẫn tốt, nhưng chỉ cần thiếp đi cô có thể thấy cả người Đặng Mạn ướt sũng đứng bên cạnh giường, thậm chí có lúc dường như đứng sau lưng Giang Thành Ngật nữa, ánh mắt kỳ quái màu đen nhánh giống như ánh nến trong đêm tối, khiến tinh thần cô trở nên hoảng loạn.
Cô tỉnh giấc vô số lần, mồ hôi đầm đìa tìm kiếm vòng ôm của mẹ, nước mắt lại khô, khô rồi lại chảy, cứ như vậy đau khổ vô cùng, chỉ có tiếng gào thét từ tận đáy lòng hoang vu lạnh lẽo:
Cô bằng lòng trả bất kì cái giá nào chỉ cần Đặng Mạn hoàn hảo không thương tích gì trở lại, chỉ cần tất cả lại trở về như cũ thôi.
Ở bệnh viện nửa tháng, cuối cùng cô cũng thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, ngày đó về nhà cô vẫn chết lặng, hờ hững như một bức tượng gỗ.
Ai cũng cho rằng vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn của bạn thân và nhận xác đồng thời làm cho cô sợ hãi nên mới bị đả kích như thế, chỉ có trong lòng cô biết rõ hai ngày trước khi Đặng Mạn xảy ra tai nạn, giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Về đến nhà, sợ một mình mẹ không thể chăm sóc tốt cho cô, cha phải bỏ tiền mời nhân viên chăm sóc tới. Cả ngày cô chỉ nằm trên giường, cố ý cắt đứt hết toàn bộ liên lạc với bên ngoài.
Thời gian dần trôi qua, cô đã hoạt động nhiều hơn, đôi khi trong phòng không có ai, cô sẽ ngồi trên giường ngây người nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Ban ngày mùa hè luôn rất dài, tiếng ve sầu kêu liên miên, hơi nóng ập đến, nhưng cô nhìn đám là cây ngoài cửa sổ chỉ cảm thấy chán nản, đáy lòng lạnh lẽo vô cùng.
Kì nghỉ hè qua đi, bao gồm cô, mỗi người đều bước vào giai đoạn tiếp theo của đời người, chỉ có Đặng Mạn giống như một nhành cây tươi non xanh biếc bị người ta bẻ, đã khô héo. Trong cuộc sống sau này, các cô cứ tiếp tục đi về phía trước, Đặng Mạn lại vĩnh viễn nằm dưới đáy sông tối tăm không có ánh sáng và tương lai nữa.
Suy nghĩ lại suy nghĩ, nước mắt cô im lặng chảy xuống bên má.
Cô không dám nghe toàn bộ những chi tiết có liên quan đến tang lễ của Đặng Mạn, không dám đối diện với nỗi đau không muốn sống của cha mẹ Đặng Mạn, thậm chí không dám tiếp xúc với những góc có liên quan đến trường học cũ, trong đó dĩ nhiên cũng bao gồm Giang Thành Ngật. Bây giờ trong mắt cô, ai cũng có thể thản nhiên khóc than, hết lòng tiếc thương, chỉ mình cô là không có tư cách.
Nhiều ngày tiếp theo, Giang Thành Ngật đến tìm cô, cô không gặp. Giang Thành Nhật gọi điện thoại, cô không nghe máy.
Trong lòng cô đã sớm rối loạn thành một mớ bòng bong, hoàn toàn không biết đối mặt với anh như thế nào, cô chỉ biết, từ sau cái chết của Đặng Mạn, đầu của cô không lúc nào không bị bao phủ bởi một bóng ma lạnh băng cực lớn. Sự ngọt ngào và chờ đợi khi nghe tên anh lúc đầu đã sớm tiêu tan, chỉ còn lại luống cuống và sợ hãi.
Có một ngày chạng vạng tối, mẹ tới bệnh viện lấy thuốc cho cô chưa về, biết Giang Thành Ngật vẫn đợi gặp cô, cô cảm thấy không thể lại bị động và tiêu cực đối với anh như vậy, vì thế cô mặc áo khoác, nhờ nhân viên chăm sóc đỡ xuống tầng.
Anh đang đứng dưới bóng cây chờ cô, anh đã gầy đi rất nhiều, thấy cô cuối cùng cũng chịu ra gặp mình, trong mắt anh tỏa ra loại ánh sáng rực rỡ khác thường.
Trong lòng cô không biết tại sao lại mềm nhũn, nhất là khi thấy nụ cười đã lâu không thấy của anh, trong khoảnh khắc đó, sự kiên định và quyết tâm đã tan ra thành từng mảnh vụn, cổ họng cô nghẹn lại, thử đi về phía anh. Nhưng chuyện không đơn giản như cô nghĩ, chỉ vừa đi hai bước, dường như chân bị xiềng xích giam cầm lại, mãi cũng không thể cất được bước nào, càng hoang đường hơn chính là cô không dám nhìn ra đằng sau lưng anh, chỉ sợ trong góc tối hẻo lánh sẽ thấy hình ảnh ma quái khác thường làm cô tan nát cõi lòng.
Không còn đường lùi, cô nghe giọng nói hốt hoảng và tuyệt vọng của mình vang lên: “Em không thích anh nữa, chúng ta chia tay đi.”
Trong phút chốc, nụ cười của anh cứng lại, nhìn chằm chằm cô rồi nói: “Em nói cái gì?”
Thanh âm của cô rất chậm, nói từng chữ rõ ràng, mỗi chữ nói ra, thịt trong lòng giống như bị dao cứa một cái, đau đến tận xương tủy: “Em nói, em và anh ở bên nhau không vui, chúng ta chia tay đi.”
Nụ hôn của anh giống như mang theo ngọn lửa, thiêu đốt tất cả, cô ý loạn tình mê bám vào vai anh, hôn một mạch tới trước của phòng ngủ của anh.
Hô hấp của anh càng ngày càng nặng nề, một tay giữ chặt hông cô, một tay còn lại mở cửa phòng sau lưng, sau khi vào phòng, hai người lăn lên giường.
Ngọn lửa nóng trong lòng cô đã sớm bùng cháy lên, đối với cô nụ hôn đã không còn đủ nữa, cô muốn anh, muốn chạm vào anh, vì vậy giơ tay lên thử cởi áo sơ-mi của anh, nhưng một tay của cô bị còng lại với anh, tay còn lại tuy tự do nhưng không ngừng gặp phải sự cản trở của đối phương, không thể tùy ý tìm đến nơi mình muốn.
Lục Yên muốn cởi còng tay ra, nhưng hiển nhiên anh không có ý định làm vậy, cô cảm thấy không công bằng, thừa dịp anh buông lỏng môi cô, bắt đầu hôn dọc theo cổ cô đi xuống, cô thở hổn hển kháng nghị: “Giang Thành Ngật, anh cởi còng tay ra, em muốn…”
“Em muốn gì?” Giọng nói của anh khàn khàn đến kỳ lạ, anh đè cô xuống giường, dùng cái tay bị còng kéo hai cánh tay đè lên đỉnh đầu cô, tay còn lại bắt đầu không chờ được nữa cởi quần áo cô ra.
Không đợi cô giãy giụa lộn xộn như con cá, anh đã vùi đầu xuống ngậm lấy nơi muốn ngậm kia.