Đông Chí Chưa Tới

Chương 40: Tiểu Tam




“Anh chị đang giận dỗi nhau sao?”

Trác Miêu tỏ rõ thái độ bất ngờ trước câu trả lời của Trịnh Lam. Tuy số lần gặp mặt nhau không nhiều, hai người cũng không tính là quá thân thiết, nhưng trên dưới họ Trác và họ Trịnh đâu có ai là không biết Trịnh Lam yêu Trác Diệu như thế nào, một giây xa anh e là cô đã không chịu được, cho nên khi nhận được tin Trịnh Lam sẽ ra nước ngoài du học, phản ứng đầu tiên của Trác Miêu chính là ngỡ ngàng.

Bây giờ thấy thái độ lạnh lùng và kiên quyết thế này của Trịnh Lam, cô ấy vẫn cảm thấy mọi chuyện thật mơ hồ, có chút không tin nổi.

“Không phải là giận dỗi.”

Chỉ là đã đường ai nấy đi rồi thôi.

Trịnh Lam vừa nói vừa dán mắt vào xem tài liệu. Thông thường mọi người đều muốn được đến Tokyo khi đặt chân tới Nhật Bản, nhưng Trịnh Lam rất thích biển, cho nên cô đang chú ý đến thành phố Miyako.

Tất nhiên đây cũng chỉ là ý định ban đầu của cô. Muốn đi đến quyết định cuối cùng, Trịnh Lam còn phải cân nhắc rất nhiều thứ. Tài liệu cần cũng đã có, phương thức liên lạc của Trác Miêu cô cũng đã nắm được, cho nên Trịnh Lam không nán lại trung tâm lâu thêm nữa, cô nhanh chóng đẩy ghế đứng dậy, nói lời tạm biệt với Trác Miêu rồi ra về.

“Nếu có chuyện gì cần tư vấn, chị cứ liên lạc với em nhé.”

Trác Miêu không quên thể hiện sự nhiệt tình của mình. Trịnh Lam khẽ gật đầu nói lời cảm ơn, sau đó đẩy cửa bước ra khỏi phòng tư vấn.

Việc khiến cô đau đầu nhất hiện tại chính là Trác Diệu đang ở cách vách nhà cô. Căn hộ này Trịnh Lam chỉ vừa mới dọn đến, nếu bây giờ muốn tìm chỗ ở mới cũng phải mất thời gian, chưa tính đến chi phí mua nhà mới và vận chuyển đồ từ nhà cũ qua nữa.

Càng nghĩ, Trịnh Lam càng cảm thấy nhức đầu. Ra khỏi trung tâm, cô nhanh chóng bắt taxi trở về căn hộ. Chỉ là cô vạn lần không ngờ tới, xe vừa dừng lại trước cổng vào khu chung cư, Trịnh Lam đã thấy bóng dáng mẹ mình ở trước cổng.

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

Trịnh Lam không khỏi thấy ngạc nhiên. Việc cô chuyển tới đây, ngoài Trác Diệu đã biết ra, cô chưua từng tiết lộ địa chỉ của mình cho ai cả. Cho nên việc mẹ xuất hiện ở đây khiến cô không khỏi thấy bất ngờ.

“Đi lên nhà rồi nói.”

Trần Thu Nguyệt lạnh giọng đáp lại câu hỏi của Trịnh Lam. Cảm thấy thái độ của mẹ mình không được tốt, Trịnh Lam liền cảme thấy khó hiểu. Nhưng dù sao bà đến cũng đã đến rồi, lại còn là mẹ ruột, cô cũng không thể để mẹ mình đứng giữa trời trưa nắng được, cho nên liền nhanh chóng dẫn đường để bà vào nhà mình.

“Mẹ uống nước đi ạ.”

Trịnh Lam rất có phép tắc, vừa vào nhà đã đi rót một cốc nước mát cho Trần Thu Nguyệt. Nhưng để đáp lại sự tử tế của cô, thái độ của Trần Thu Nguyệt lại không được tốt lắm, trực tiếp gạt ly nước con gái vừa đặt trước mặt mình qua một bên, khoanh hai tay trước ngực rồi cau chặt chân mày nhìn Trịnh Lam mà cất tiếng:

“Mẹ đến đây không phải để uống nước.”

“…”

“Sao mẹ biết địa chỉ nhà con vậy?”

Trịnh Lam không muốn mẹ con to tiếng, nhưng việc mẹ mình đột ngột đến đây khiến cô cảm thấy không khỏi bất ngờ.

“Làm sao? Đủ lông đủ cánh rồi, ly hôn không hỏi ý kiến bố mẹ, dọn nhà đi chỗ khác cũng không muốn để người nhà biết?”

Trần Thu Nguyệt nhướn mày nhìn Trịnh Lam, trong giọng nói của bà lộ rõ sự tức giận lẫn không hài lòng.

“Chuyện ly hôn, con đã sớm thông báo cho bố mẹ biết rồi. Còn về việc con chuyển nhà, con cũng đã là người lớn. Việc nhà cửa, con không muốn bố mẹ phải nhọc lòng vì con.”

Trịnh Lam chỉ đơn giản nói ra những gì bản thân nghĩ trong lòng. Nhưng có vẻ Trần Thu Nguyệt vẫn không hài lòng với cô, hoặc là cố ý không thông cảm với những việc cô làm, với những lời cô nói.

“Mẹ cất công đến tận đây tìm con không phải chỉ để xem ngôi nhà con đang sống như thế nào đâu, đúng không ạ?”

Dù sao cũng là máu mủ ruột rà, Trịnh Lam rất có tự tin mình hiểu tính cách của Trần Thu Nguyệt. Lý do bà ấy đến đây, cô cũng đã đoán được đại khái, nhất định là do Trịnh Vân đã khóc lóc kể khổ với bà ấy, biến cô thành hình ảnh “mụ dạ xoa” chuyên ức hiếp con gái bé bỏng của người ta.

Không ngoài dự đoán, quả nhiên Trần Thu Nguyệt vừa mở miệng liền ngay lập tức đề cập đến Trịnh Vân:

“Ban nãy con gọi điện cho em gái, con đã mắng con bé là đồ tiểu tam không có tiết tháo sao?”

“Tiểu tam? Con bé nói với mẹ con đã mắng nó như thế sao?”

Miệng lưỡi không xương trăm đường lắt léo. Cô em gái này của cô nói dối mà miệng trơn như bôi mỡ vậy, khiến cho Trịnh Lam nghe thấy liền không khỏi rùng mình.

“Không phải thì thế nào? Lẽ nào con bé lại đi nói dối mẹ sao?”

Cán cân yêu thích của Trần Thu Nguyệt hoàn toàn nghiêng về con gái út, cho nên lẽ dĩ nhiên Trịnh Vân nói gì bà ta đều sẵn lòng tin cả. Còn Trịnh Lam, dù cho cô không làm, dù cho cô có ra sức giải thích kiểu gì đi chăng nữa e là cũng không thể nào đổi lấy một chút sự tin tưởng của bà ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.