Đông Chí Chưa Tới

Chương 39: Không Nể Mặt




“Chị, chị đang nói cái gì thế?”

Trịnh Vân gằn từng chữ mà cất tiếng, thậm chí Trịnh Lam có thể nghe rõ mồn một tiếng thở hổn hển của cô ta vang lên bên tai mình.

Rõ ràng là Trịnh Vân đã bị cô chọc cho tức giận. Nhưng Trịnh Lam lại không quá quan tâm, cô không cảm thấy bản thân đã làm gì sai cả.

“Chị nói cái gì, lẽ nào em không nghe rõ sao? Có cần chị nhắc lại một lần nữa không?”

Trịnh Lam không keo kiệt đến mức tiếc lời lặp lại thêm một lần nữa những gì mình mới nói cho Trịnh Vân nghe. Tính tình của cô em gái ruột này, cô sao có thể không hiểu chứ? Càng nhún nhường, cô ta sẽ càng không biết trời cao đất dày là gì, dễ sinh ra ảo tưởng bản thân lúc nào cũng trên cơ người khác.

“Trịnh Lam, chị quá đáng rồi đấy.”

Bởi vì đang tức giận, cho nên thanh âm của Trịnh Vân phát ra vô cùng thô lỗ. Trịnh Lam cảm thấy buổi sáng tươi đẹp của mình đã bị Trịnh Vân tàn nhẫn phá hủy đi, cho nên trong lòng cô tất nhiên sẽ cảm thấy không hề dễ chịu, thẳng thừng ném cho cô ta một câu rồi chủ động cúp máy:

“Nếu em gọi điện cho chị chỉ vì để xác nhận loại chuyện này, vậy thì không cần tốn công dò xét nữa. Em có gan thì đi tìm Trác Diệu mà đối chất, không phải ai cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi để ngồi nói chuyện phiếm như em đâu.”

Nói dứt câu, Trịnh Lam liền dứt khoát nhấn nút kết thúc cuộc gọi. Bảo là ngày nghỉ, nhưng hôm nay việc cô cần làm cũng không ít. Kiều Thư Vân vừa nhắc nhở cô chuyện cân nhắc việc ra nước ngoài du học, cho nên Trịnh Lam có ý định sẽ đến trung tâm tư vấn thử xem sao.

Không phải là cô không thích môi trường trong nước. Chỉ là nơi này đã lưu lại quá nhiều kỷ niệm không vui cho cô, lại còn luôn bị người cũ bám lấy, Trịnh Lam cảm thấy cứ tiếp tục nán lại đây sẽ không phải ý hay, e là cô khó mà tiến xa trong tương lai được, cho nên mới nảy ra suy nghĩ sẽ xuất ngoại một chuyến.

Nghĩ là làm, cô nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, trở về căn hộ của mình, thay một chiếc váy sơ mi dài màu xanh lam, trang điểm nhẹ rồi đem theo túi xách ra khỏi nhà, bắt taxi đi thẳng đến trung tâm tư vấn du học.

Tất nhiên trung tâm này cũng là do Kiều Thư Vân giới thiệu, cho nên Trịnh Lam hoàn toàn có thể yên tâm về chất lượng và độ uy tín.

Lúc cô đến nơi, tiếp tân dẫn cô vào một phòng riêng. Điều khiến Trịnh Lam không ngờ đến là người tư vấn cho cô lại là em họ của Trác Diệu.

“Chị đến rồi sao? Bác Thư Vân đã liên hệ cho em nói hôm nay chị sẽ ghé qua, cho nên em ở đây chờ chị.”

Trác Miêu nói rồi đưa tay về phía trước, mỉm cười với Trịnh Lam:

“Chị ngồi xuống đi. Cứ thoải mái nhé. Có nước trái cây và cà phê, chị muốn uống gì?”

“Không cần đâu, chị uống nước lọc là được rồi.”

Trịnh Lam thấy trên bàn có sẵn mấy chai nước khoáng, cho nên cô liền nhanh miệng đáp lại. Trác Miêu cũng không miễn cưỡng cô, trực tiếp đi vào vấn đề chính:

“Bác gái có nói với em chị để ý đến nước Nhật, gần đây việc xuất cảnh qua bên đó cũng không quá khó khăn. Chỉ là ngôn ngữ của họ không dễ học, nếu chị muốn sống dễ dàng, e là cũng phải mất một năm học ngoại ngữ.”

Trác Miêu nói rồi đẩy tài liệu tham khảo về phía Trịnh Lam, để cô cẩn thận xem xét. Trịnh Lam cũng vô cùng phối hợp, chăm chú lật qua lật lại từng trang giấy. Lúc cô xem được một nửa số tài liệu tham khảo, đột nhiên giọng nói nhẹ nhàng của Trác Miêu lại vang lên:

“Em có thể biết lý do vì sao chị lại muốn ra nước ngoài không? Ở trong nước chúng ta đâu có gì không tốt, hơn nữa với hoàn cảnh gia đình của chị, chị hoàn toàn có thể sống một cuộc sống vui vẻ, an nhàn mà?”

Vui vẻ an nhàn?

Trịnh Lam nghe đến đây liền nâng môi cười giễu cợt một cái. Cái này cũng khó trách Trác Miêu. Đích thị nhà họ Trịnh cũng có chút tiếng tăm trong giới thượng lưu, không ít người phải nể mặt bố cô trên thiowng trường. Cho nên thân là con gái trưởng của nhà họ Trịnh, người ngoài nhìn vào hẳn nghĩ cô sẽ có một cuộc sống vô lo vô nghĩ. Nhất là khi cô còn kết hôn với cậu chủ nhà họ Trác, đúng thật là hỉ càng thêm hỉ.

Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận. Trời không biết, đất không biết, e là chỉ có mình Trịnh Lam biết, cuộc sống hiện tại của cô đang ngột ngạt như thế nào.

“Cũng không có gì đặc biệt cả. Đơn giản chỉ là chị muốn thay đổi môi trường sống thử xem thôi.”

“Nhưng còn anh Trác Diệu, anh ấy đồng ý để cho vợ mình “tung cánh” tự do như thế sao?”

Trác Miêu vừa nói vừa nhíu mày nghi hoặc nhìn cô. Trịnh Lam ngước mắt lên liền bắt gặp sự khó hiểu trong mắt Trác Miêu, cho nên cô đoán chừng Kiều Thư Vân vẫn chưa nói chuyện cô và Trác Diệu ly hôn cho cô ấy biết.

Mà Trịnh Lam cũng không có ý định sẽ làm mọi chuyện bung bét, cho nên chỉ bình thản trả lời câu hỏi của cô ta:

“Phàm là chuyện bản thân mình muốn làm, thì không nên dựa vào sắc mặt của ai đó mà quyết định sẽ làm hay không làm. Nếu ngay cả tự do và ước mơ của bản thân mà cũng dâng lên cho người khác định đoạt, vậy không phải là đáng thương lắm hay sao?”

Rõ ràng câu nói của cô nghe có vẻ vô cùng trơn tru, thái độ cũng vô cùng bình thản, thế nhưng trong đáy lòng Trịnh Lam không khỏi dấn lên một chút chua xót nhỏ.

Trong quá khứ, cô cũng đã từng là một cô gái đáng thương. Sẵn sàng vứt bỏ tự tôn, hoài bão của bản thân chỉ để đổi lấy một cái quay đầu của Trác Diệu.

Nhưng thời thế thay đổi rồi. Tất thảy mộng mơ thời thiếu nữ đã sớm bị hiện thực xé tan. Trịnh Lam rốt cuộc cũng đã nghĩ thông suốt, từ nay về sau cô sẽ sống cuộc đời của chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.