“Tớ không nhìn ra đấy. Bác sĩ Lương của chúng ta vậy mà lại là người sợ hãi mấy chuyện như ma quỷ sao?”
Trịnh Lam vừa đưa tay lên che miệng vừa bật cười thành tiếng.
Cô cứ tưởng mấy người làm nghề bác sĩ đều có thần kinh thép do ngày nào cũng tiếp xúc với đủ loại bệnh nhân, quen nhìn máu me trên bàn mổ, ra vào nhà xác là chuyện thường ở huyện thì sẽ không sợ hãi đối với mấy chủ đề tâm linh, xem ra là cô nhầm lẫn rồi?
“Khụ.”
Lương Đông khẽ hắng giọng ho một cái, dùng giọng nói nửa thật nửa đùa đáp lại lời Trịnh Lam:
“Tôi đúng là người nhát gan như thế đấy. Vậy không biết cô Trịnh Lam đây có thể làm “hiệp sĩ” bảo vệ tôi được không?”
“Không đến mức hiệp sĩ. Nhưng cùng cậu đi xem phim kinh dị thì cũng không có gì khó khăn.”
Trịnh Lam và Hải Ly đã nhiều lần cùng nhau đến rạp phim xem phim kinh dị Mỹ. Đối với thể loại phim này cô tương đối hứng thú, còn có thể trả nợ ân tình cho Lương Đông. Một công đôi việc, cô được vui, đối phương cũng hài lòng với phương thức cảm ơn này, vậy thì không có lý do gì từ chối.
“Quyết định vậy nhé. Tớ đi về trước, cậu vào nhà nghỉ ngơi sớm đi.”
“Chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Trịnh Lam nán lại thêm một chút, chờ Lương Đồng lái xe rời đi rồi mới quay người đi vào nhà.
Hải Ly còn đang gọi điện thoại nói chuyện với Đại Hòa ở phòng khách. Cả ngày bận rộn, hiện tại mới có thời gian riêng, Trịnh Lam cầm theo một bộ đồ sạch đi vào phòng tắm, muốn tắm gội để bản thân tỉnh táo hơn trước khi giở sách ra học bài.
Mấy bài học mở đầu chưa có gì khó khăn lắm. Không biết có phải có khiếu học ngôn ngữ hay không mà Trịnh Lam học đến đâu là thấy hiểu đến đó, không cần xem lại video bài giảng lần thứ hai, ghi nhớ từ vựng rất nhanh, bài tập cũng xử lý rất trơn tru.
Từ chín giờ rưỡi tối cho đến mười hai giờ khuya, khi hai mi mắt đã dần díp lại, lúc này cô mới miễn cưỡng gấp sách, tắt đèn bàn rồi leo lên giường, chui vào trong chăn ấm.
“Từ hôm nay anh sẽ chính thức theo đuổi em.”
Trong cơn mơ màng, bên tai Trịnh Lam như vang lên lời tuyên bố hùng hồn của Trác Diệu. Nhưng cô cũng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, nằm lên giường chưa được một phút đã khép mắt rồi chìm dần vào giấc ngủ.
“Bình thường cứ cách hai ngày cô Trịnh sẽ ra ngoài mua đồ ăn một lần ở siêu thị gần nhà cô Hải Ly. Thời gian thông thường từ bốn đến năm giờ chiều. Còn lại ban ngày rất ít khi cô ấy ra ngoài, thám tử tư báo cáo lại ngoài tới siêu thị, mấy ngày gần đây cô ấy không đi đâu khác cả.”
Đã ba ngày trôi qua kể từ lúc Hải Ly xuất viện. Thời gian này, Trác Diệu vẫn luôn bố trí người theo sát hành động của cô, chính là vì muốn nắm chắc thời cơ để lên kế hoạch hành động cho lần gặp mặt tiếp theo cuả hai người.
“Bây giờ là mấy giờ?”
“Ba giờ ba mươi ạ.”
Trần Bân nhìn vào đồng hồ đeo tay màu bạc của mình rồi thành thật báo cáo lại.
“Hôm nay tôi tan ca sớm. Việc còn lại ngày hôm nay đều giao cho cậu.”
Trác Diệu nói rồi cầm lấy áo khoác trên ghế tựa mà mặc vào, sau đó bước đến vỗ vỗ vai Trần Bân rồi cười nhạt nói.
Sếp à! Tôi không thấy vui.
Nụ cười trên gương mặt Trần Bân méo xệch, trông biểu cảm của anh ta lúc này còn khó coi hơn lúc khóc, cổ họng khẽ cổn động, trầm giọng mà gọi tên Trác Diệu:
“Tổng giám đốc Trác…”
“Làm tốt, tăng lương.”
Đúng là đồ tư bản!
Trần Bân nghiến răng.
Coi như anh giỏi, biết cách mua chuộc lòng người.
Trần Bân yêu tiền chỉ sau yêu mạng, cho nên anh ta ngậm ngùi chấp nhận số phận làm nô lệ tư bản, dù sao thức khuya một đêm cũng không đến mức chết được ngay.
Thanh niên trai tráng, chút chuyện nhỏ này chẳng là gì.
“Tôi hiểu rồi.”
Trần Bân vừa nghe đến hai chữ “tăng lương” liền nhanh chóng gật đầu đáp ứng việc tăng ca. Nhưng anh ta không biết không chỉ hôm nay, mà chuỗi ngày sau này của anh ta sẽ còn phải gặp phải những ngày liên hoàn tăng ca không ngừng nghỉ nữa.
Trác Diệu lái xe ra khỏi công ty liền tới ngay tiệm hoa Hy nổi tiếng trong thành phố. Trước cửa hàng đang trưng một bó hoa hồng lớn, anh không suy nghĩ liền mua bó hoa hồng đỏ được gói trong lớp giấy đen nhũ lấp lánh.
“Cửa hàng chúng tôi mới kinh doanh thêm chocolate tươi. Các cô gái nhỏ đều rất thích được bạn trai tặng loại chocolate này, anh có muốn mua thêm cho bạn gái không?”
Chủ cửa hàng lúc trao hoa cho anh đặc biệt gợi ý thêm một món quà đi kèm. Trác Diệu vừa nghe đến chuyện lấy lòng bạn gái, hai mắt anh liền sáng rực như đèn pha, nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp “chốt đơn”:
“Mỗi vị một hộp. Có bao nhiêu vị lấy cho tôi bấy nhiêu hộp chocolate.”
“Được. Hiện tại chúng tôi chỉ có vị trà xanh, vị chocolate nguyên bản và vị xoài. Tôi sẽ đóng gói cho anh ngay.”
Bà chủ giao hoa cho Trác Diệu xong liền nhanh chóng đi vào trong của hàng. Lúc trở ra trên tay cầm theo ba chiếc túi giấy nhỏ màu xanh lam.