Hải Ly có được sự đồng ý của bác sĩ phụ trách, không chần chừ một giây nào nhanh chóng kéo Trịnh Lam thu dọn đồ đạc chuyển về nhà ngay trong ngày.
Tất nhiên tài xế của hai người là Lương Đông. Mấy ngày nay ở bệnh viện, Hải Ly tự thấy bản thân đã làm phiền bác sĩ Lương không ít lần, cũng nhờ các mối quan hệ của anh mà mình mới được ưu tiên hơn trong việc thăm khám, cho nên nhất quyết mời Lương Đông ở lại dùng bữa tối cho bằng được.
Thiên thời địa lợi nhân hòa. Thời tiết hôm nay vô cùng đẹp, Lương Đông lại được tan làm sớm, ngày mai còn là ngày nghỉ, cho nên cũng không từ chối lòng tốt của Hải Ly. Vì dù sao đối với chuyện này anh ta chỉ có lợi chứ không có hại, trên trời rơi xuống cho một cơ hội để được ở gần Trịnh Lam thêm một chút, vậy tội gì không nhanh tay nắm bắt chứ.
Lương Đông cũng không phủ nhận bản thân là người tham lam. Nhất là trong chuyện tình cảm, anh dành hết quan tâm cho đối phương, cũng vô cùng mong muốn trong mắt đối phương sẽ chỉ có mình.
Trên đường về, ba người đã vào siêu thị mua hai túi nguyên liệu đầy ắp để chuẩn bị buổi tối.
Lương Đông xách hai túi đồ lỉnh kỉnh đặt lên bàn ăn lớn trong bếp, sau đó chủ động xắn cao tay áo sơ mi, đeo tạp dề màu nâu sẫm lên.
“Lương Đông, cậu làm gì thế?”
Hải Ly thấy thế liền tá hỏa, nước cũng chưa kịp uống đã vội buông xuống, nhanh chân đi đến bên cạnh Lương Đông.
“Cậu ra ngoài phòng khách xem ti vi ngồi đợi đi. Hôm nay cậu là khách, sao tớ có thể để cậu vào bếp được.”
Tài nấu ăn của Hải Ly có hạn, nhưng khẩu khí lại rất lớn. Cũng không phải tự nhiên cô ấy dám mạnh miệng tuyên bố như thế, mà là do chắc chắn có “vua đầu bếp” như Trịnh Lam sẽ ở cạnh phụ giúp mình, cho nên mới nóng lòng muốn đuổi Lương Đông ra khỏi bếp.
Lương Đông vờ như không nghe lời Hải Ly nói, kiên trì đeo tạp dề vào, thắt dây phía sau lưng, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Hải Ly rồi nói:
“Người nên ra ngoài phòng khách vừa ngồi xem ti vi vừa uống trà ăn bánh là cậu thì mới đúng. Dù sao cậu cũng chỉ vừa mới xuất viện, cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn. Chi phí bữa tối hôm nay cũng là do cậu trả, tớ tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, chỉ ăn mà không làm gì được.”
“Tớ đã không sao rồi. Hơn nữa còn có Trịnh Lam phụ giúp tớ, cậu không cần quá lo lắng đâu. Tài nghệ của Trịnh Lam tốt lắm, có cậu ấy giúp đỡ, tớ đảm bảo hôm nay cậu sẽ được ăn một bữa ngon.”
Trù nghệ của Hải Ly không phải Lương Đông chưa từng nếm qua. Hồi cấp ba hội bạn thân tất nhiên đã không ít lần kéo nhau đến nhà bố mẹ chơi, Lương Đông còn nhớ rõ Hải Ly rán mấy con cá nhỏ mà phải đeo găng tay, kính mắt, cầm một chiếc vung lớn che chắn trước ngực mình, bảo hộ còn kỹ càng hơn ra trận đánh giặc nữa.
Suốt quá trình cô ấy vừa xem đồng hồ vừa túc trực bên bếp nấu, vậy mà bằng một thế lực thần kỳ nào đó, ngày hôm ấy Hải Ly đã cho cả bọn biết được thế nào là món “cá bóng đêm” danh bất hư truyền.
“Trịnh Lam, cậu nói có đúng không?”
Hải Ly vừa nói vừa chớp chớp hai đôi mắt to tròn nhìn về phía Trịnh Lam, chờ đợi bạn thân sẽ đưa ra đáp án đồng tình đứng về phía mình.
Nhưng thứ chờ đợi Hải Ly lại là sự đồng tâm hiệp lực của Lương Đông và Trịnh Lam trong việc đuổi cô ra khỏi phòng bếp.
“Lương Đông nói không sai, thời gian này cậu nên nghỉ ngơi thì tốt hơn. Bữa tối để tớ chuẩn bị là được rồi. Lương Đông nữa, cậu cũng cùng Hải Ly ra ngoài đi.”
Việc nấu nướng đối với Trịnh Lam mà nói căn bản chẳng có gì khó khăn cả. Một mình cô đảm đương cũng có tự tin bản thân có thể làm vô cùng tốt.
“Tớ giúp cậu.”
Lương Đông tất nhiên sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, mau chóng chủ động cầm rau củ cho vào chậu rửa rồi đi đến mở vòi nước.
“Vậy tớ… Tớ làm sơ chế cá.”
“Cậu biết làm sao?”
Trịnh Lam vừa nghe thấy Hải Ly nói muốn đụng vào cá liền dùng ánh mắt tràn ngập nghi hoặc nhìn cô ấy.
“…”
Nếu ánh mắt là một con dao nhọn, vậy e là Hải Ly đã sớm bị ánh mắt dò xét của Trịnh Lam đâm thủng da mặt rồi.
Không phải Hải Ly không cố gắng, nhưng cô ấy thật sự chen chân vào giữa hai người này không nổi. Trịnh Lam thấy bạn mình cứ quay quẩn đi qua đi lại sau lưng mình, lâu lâu lại thở dài mấy tiếng, cuối cùng không thể vờ như không thấy nữa, lấy một túi khoai tây sấy trên bàn dúi vào lòng Hải Ly rồi đẩy cô ấy ra bên ngoài phòng khách, còn đặc biệt căn dặn:
“Cậu thành thật chút. Ngoan ngoãn ngồi xem ti vi cho tớ.”
Chắc chắn Hải Ly không đứng dậy chạy theo mình, lúc này Trịnh Lam mới hài lòng đi vào trong bếp. Bữa tối hôm nay vô cùng phong phú. Ba món mặn, một món canh, một món salad giải ngấy.
Lương Đông và Trịnh Lam phối hợp rất ăn ý, chỉ ba mươi phút sau, một bàn ăn thịnh soạn đã được dọn lên bàn.
Hải Ly phấn khích ngay lập tức cầm máy lên chụp vài kiểu ảnh, sau đó đăng lên dòng bạn bè, không quên gắn thẻ Trịnh Lam và Lương Đông, Đại Hòa kèm theo dòng trạng thái: “Bữa tối ba người. Đầu bếp Lương Đông và Trịnh Lam phụ trách. Chỉ tiếc ông xã tui không có mặt ở đây cùng thươntg thức đồ ăn ngon.”
Bài viết vừa được đăng chưa đến vài phút đã thấy Đại Hòa nhảy vào thả cảm xúc hình mặt buồn. Hải Ly vui vẻ truy cập vào khung chat an ủi ông xã vài câu, sau đó úp điện thoại xuống bàn, chuẩn bị tận hưởng buổi tối tuyệt vời này.
“Má ơi. Hai cậu hợp rơ nhau quá. Nấu ăn ngon như nhau.”
Hải Ly cho một miếng sườn vào miệng. Miếng thịt đậm đà mềm tan khiến hai mắt cô ấy phát sáng, không quên khen thưởng cho hai vị trưởng bếp ngày hôm nay.
“Thích thì ăn nhiều một chút.”
Trịnh Lam nhiệt tình gắp đồ ăn cho vào bát Hải Ly. Lương Đông cũng không xa cách, đem một miếng gà kho gừng bỏ vào trong bát Trịnh Lam:
“Đây là món tủ của tớ đấy. Cậu nếm thử xem, có hợp khẩu vị không.”
Trịnh Lam nhìn vào trong bát, sau đó lại nhìn Lương Đông, mỉm cười gật đầu thay cho lời cảm ơn rồi bắt đầu nâng đũa lên, đưa miếng thịt lên miệng cắn một miếng.
Trù nghệ của Lương Đông đúng là không đùa được. Hai mươi mấy năm sống trên đời, cô chưa từng gặp qua người con trai nào nấu ăn ngon như anh.
“Ngon lắm.”
Trịnh Lam thành thật nói, không tiếc dành tặng Lương Đông một lời khen.
Nghe thấy từ chính miệng người con gái mình thích lời ca ngợi mình, Lương Đông vui suýt thì mọc cánh bay lên trời luôn. Yên lặng vài giây, cũng không biết vô tình hay hữu ý mà anh ta điềm tĩnh nói một câu:
“Nếu cậu thích, vậy sau này mỗi ngày tớ sẽ nấu cho cậu ăn. Hơn nữa còn là mỗi ngày một món mới, đảm bảo cậu sẽ không thấy nhàm chán đâu.”
“Mẹ ơi.”
Hải Ly bị mấy lời đường mật này của Lương Đông làm cho nổi da gà. Cô gác đôi đũa đang cầm trong tay xuống miếng gác đũa bằng sứ, sau đó đưa hai tay lên che miệng, nheo mắt mà nhìn Lương Đông rồi cất giọng nửa thật nửa đùa:.
“Miệng cậu bôi mật hay sao mà nói chuyện ngọt ngào, trơn tru thế?”