Đông Chí Chưa Tới

Chương 57: Cô Ấy Vì Cậu Nên Mới Bị Thương Sao?




“Đại Hòa…”

Trịnh Lam không kịp ngăn cản thì đã bị đối phương cúp máy trước. Mặc dù hoàn toàn có thể bịa ra một lý do nào đó để không làm ảnh hưởng đến chuyến công tác của anh ta, nhưng suy đi tính lại, Trịnh Lam vẫn không thể nào nói dối Đại Hòa được.

Hải Ly là vợ của anh ta. Những lúc như thế này, dù bạn bè có thân thiết đến đâu cũng không đem lại cảm giác an toàn và gần gũi bằng người nhà.

Khóc lóc cả buổi tối, đầu Trịnh Lam đã sớm nhức đau. Hải Ly vẫn còn chưa tỉnh lại, Lương Đông và Trịnh Lam ngồi một bên cũng không dám làm ồn, chỉ sợ sẽ đánh thức cô ấy.

Đến nửa đêm, hai mắt Trịnh Lam bắt đầu díp lại. Cô cố nhéo tay bản thân để duy trì tỉnh táo, nhưng kết quả cũng không kéo dài được bao lâu, đến gần một giờ sáng thì Trịnh Lam gục xuống mà ngủ thiếp đi mất.

“Trịnh Lam?”

Lương Đông thấy hai mắt cô nhắm ghiền, liền đoán Trịnh Lam đã ngủ gục. Hành động của Lương Đông không chút nôn nóng, ngược lại rất dịu dàng và hòa nhã, đi đến bên cạnh khom người bế Trịnh Lam lên, sau đó liền di chuyển cô đến chiếc giường còn lại trong phòng bệnh.

Giúp cô nằm ngay ngắn lên giường, không quên đắp chăn qua vai Trịnh Lam, xác định chắc chắn cô sẽ không bị lạnh, Lương Đông mới yên tâm quay lại chỗ ngồi của mình ở cạnh giường Hải Ly.

Ngồi yên được một lát thì cửa phòng được đẩy ra. Quay đầu nhìn về phía cửa, Lương Đông liền thấy Trần Thịnh đang đi về phía mình.

“Lần đầu tiên thấy cậu nhờ vả tôi, cũng là lần đầu tiên thấy cậu thân mật với một người khác giới như thế.”

Ánh mắt Trần Thịnh nhìn về phía Trịnh Lam đang ngủ say, không nhanh không chậm chậm rãi nói một câu.

Hai người là bạn thời đại học. Có thể nói quan hệ không tồi, chỉ là không quá thân thiết. Đây là lần đầu tiên trong suốt mấy năm đại học cho đến tận bây giờ, Trần Thịnh mới thấy Lương Đông gần gũi với một cô gái.

Lương Đông không đáp lại câu hỏi của Trần Thịnh mà trực tiếp bẻ lái qua vấn đề khác:

“Cậu còn chưa về nhà sao?”

“Ngày mai là ngày nghỉ. Hôm nay tranh thủ xem qua một số giấy tờ.”

Chuyện thức khuya thế này đối với mấy người công tác trong ngành y tế không có gì lạ cả. Cho nên hoàn toàn có thể lý giải được việc Lương Đông và Trần Thịnh đến giờ này còn thức nhưng trên mặt vẫn không hiện chút mệt mỏi nào, thoạt trông có vẻ vẫn vô cùng tỉnh táo.

“Là vậy hả? Nếu xong việc rồi thì cậu cũng nên về nghỉ sớm đi. Hiếm khi mới có một ngày nghỉ thoải mái mà.”

“Được.”

Trần Thịnh thấp giọng cười. Trước lúc rời đi vẫn còn cao hứng tán gẫu vài ba câu:

“Cô gái kia là bạn gái cậu à? Tôi chưa từng thấy mặt.”

“Là bạn từ thời cấp ba.”

Lương Đông vươn tay lấy chai nước khoáng đang được đặt trên chiếc tử sắt cạnh giường bệnh, mở nắp ra mà ngửa cổ uống một ngụm.

“Ồ.”

Hai mắt Trần Thịnh lóe sáng. Không nhanh không chậm cất tiếng, môi cong lên thành hình bán nguyệt:

“Quen biết lâu như vậy, cậu có tình cảm với cô ấy cũng đã ngần ấy năm sao?”

“Cậu nghĩ thế nào?”

Lương Đông cười lên một tiếng nhỏ, dùng giọng nói nửa thật nửa đùa hỏi Trần Thịnh.

“Nếu đúng là vậy thì tôi thật có chút tò mò. Rốt cuộc là cô gái thế nào mới có thể hớp hồn giám đốc bệnh viện chúng ta vậy? Khiến cho cậu nhất kiến chung tình như thế?”

“Uống chút nước rồi về nhà ngủ sớm đi.”

Lương Đông lấy một chai nước mới quẳng về phía Trần Thịnh. Anh ta nhanh chóng vươn tay ra chụp được chai nước kia, cong môi cười nói:

“Cảm ơn nhé.”

Nhận lấy chai nước xong liền quay người rời đi, chỉ lưu lại một tiếng đóng cửa phòng nho nhỏ.

Bốn giờ sáng, điện thoại Trịnh Lam đổ chuông.

May mắn vì cô không mang máy theo bên người, điện thoại vẫn còn được đặt cạnh giường Hải Ly, cho nên Lương Đông đã nhanh tay giảm âm lượng chuông báo, sau đó di chuyển ra ngoài hành lang nghe điện thoại.

Người gọi đến là Đại Hòa, anh ta vừa mới về đến Tân Thành liền nôn nóng muốn tra ra địa chỉ hiện tại của Hải Ly. Lương Đông báo cáo đầy đủ thông tin bệnh viện cùng số phòng cho Đại Hòa, sau đó mới tắt điện thoại rồi quay lại bên trong.

May mắn tiếng chuông không đánh thức hai cô gái nhỏ.

Khoảng cách từ sân bay thành phố tới bệnh viện hoa thành có hơi xa. Cũng may hiện tại ngoài đường đang có rất ít xe cộ lưu thông, cho nên thời gian để Đại Hòa có thể đến được bệnh viện cũng đã được thu ngắn hơn rất nhiều so với việc di chuyển vào các khung giờ khác.

Gần đến bốn giờ ba mươi phút sáng, Đại Hòa rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm khi thấy Hải Ly đang yên tĩnh ngủ.

“Cậu đi đường dài như thế, có cần nghỉ ngơi không? Nếu mệt có thể tới phòng nghỉ của tôi chợp mắt chút.”

Lương Đông chủ động đề xuất ý kiến với Đại Hòa. Đại Hòa không vội trả lời, dùng tay xắn tay áo sơ mi lên cao, quan sát qua Lương Đông rồi mới đáp:

“Tôi không sao. Tối nay cậu đã thức đến tận bây giờ đúng không? Hiện tại không sao rồi, tôi sẽ ở đây trông chừng cô ấy. Cậu cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi.”

Nói dứt câu, Đại Hòa yên lặng vài giây rồi lại tiếp tục nói:

“Cảm ơn.”

“Dù sao cũng đã sắp sáng rồi. Tôi cũng không muốn ngủ.”

Mối bận tâm của Đại Hòa là Hải Ly, còn người mà anh đang để ý lại là Trịnh Lam.

Hai người đàn ông ngồi yên lặng cạnh nhau, trong lòng mỗi người đều mang một tâm sự riêng.

Sáu giờ sáng, mặt trời đã lên, dát lên cảnh vật trong cảnh phố một màu cam vàng sáng.

Lương Đông chủ động đẩy ghế đứng dậy nói:

“Tôi xuống dưới mua ít đồ ăn sáng. Các cậu ấy có lẽ cũng sắp tỉnh lại rồi.”

“Làm phiền cậu.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

2. Trùng Sinh Để Gặp Người

3. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào

4. Thoát Xác, Lỡ Ngã Vào Lòng Anh

=====================================

Đại Hòa gật đầu, tỏ ý cảm ơn Lương Đông.

Lương Đông vừa rời khỏi, Trịnh Lam liền tỉnh dậy ngay sau đó. Cô hoảng hốt nhận ra mình đã ngủ quên, liền vội vội vàng vàng xỏ chân vào giày rồi chạy qua chỗ Hải Ly.

Tiếng gót giày cao gót va chạm với sàn nhà tạo nên âm thanh cồm cộp. Đại Hòa nhận ra Trịnh Lam đã tỉnh liền nhẹ giọng gọi tên cô, sau đó đưa ngón trỏ lên chắn trước miệng mình, ra chiều bảo cô giữ yên lặng chút.

Trịnh Lam nhận thức được bản thân vừa làm ồn, để tránh kinh động đến Hải Ly, cô liền giảm tốc độ, chầm chậm đi qua ngồi cạnh Đại Hòa.

“Cậu về lúc nào thế?”

Không khí yên lặng đến mức ngột ngạt. Trịnh Lam cảm thấy có chút bí bách, cho nên không chịu nổi liền chủ động lên tiếng bắt đầu câu chuyện trước.

“Hai tiếng trước.”

May mắn Đại Hòa không phớt lờ Trịnh Lam, điều này khiến cho căng thẳng trong lòng cô được giảm đi ít nhiều.

“Hải Ly đã không sao.”

Trịnh Lam thấy vẻ mặt Đại Hòa từ đầu đến cuối vẫn nhăn nhó lo lắng, cho nên một lần nữa lặp lại những gì bác sĩ đã nói. Đại Hòa yên lặng ngồi một bên lắng nghe, sau đó quay qua nhìn Trịnh Lam, giọng nói lạnh hơn bình thường rất nhiều:

“Lần này lại là vì cô ấy đứng ra bảo vệ cậu nên mới bị thương sao?”

Đại Hòa là bạn đời của Hải Ly, không thể không hiểu tính khí của vợ mình. Cũng biết vợ mình bình thường luôn đóng vai nữ hiệp, trong tình huống nào cũng quyết đứng ra bảo vệ Trịnh Lam.

Bình thường chỉ đấu võ mồm thì không sao. Nhưng lần này to chuyện, suýt chút nguy hiểm cho cả vợ và con anh, cho nên Đại Hòa muốn giữ bình tĩnh cũng không thể nào bình tĩnh nổi.

“…”

Đối diện với ánh mắt dò xét của Đại Hòa, Trịnh Lam mang cảm giác như một kẻ tội đồ, cổ họng như bị một hòn đá lớn chắn ngang, thanh âm nghẹn ứ lại, khó mà bật ra thành tiếng.

Đại Hòa nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của Trịnh Lam, chẳng những không mềm lòng mà ngược lại càng nôn nóng, thanh âm càng đề cao hơn gấp mấy lần:

“Tôi đang hỏi cậu đấy. Tại sao không trả lời?’


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.