Đông Chí Chưa Tới

Chương 53: Cố Chấp




Trần Nhu Nhu không ngờ tới người này lại cố chấp như vậy. Cùng là phụ nữ với nhau, tất nhiên Trần Nhu Nhu sẽ nghiêng về phía Trịnh Lam hơn.

Thái độ né tránh mà cô dành cho Trác Diệu đã rõ ràng đến thế, Trần Nhu Nhu không muốn đổ thêm dầu vào lửa, gây thêm áp lực cho Trịnh Lam nữa, cho nên liền lắc đầu đáp lại câu hỏi của Trác Diệu:

“Chị không rõ.”

Thú thật các cô gái đều thích được theo đuổi và dỗ dành bằng lời ngon tiếng ngọt, bằng những món quà giá trị. Nhưng hai thứ này Trịnh Lam đều không để vào mắt, vậy e là vấn đề nằm ở người tặng quà chứ không phải là do món quà.

Tất nhiên suy nghĩ này Trần Nhu Nhu cũng không nói ra bên ngoài. Dúi lại hộp quà vào tay Trác Diệu thì liền nhanh chóng rời đi.

“Bọn trẻ bây giờ yêu đương khó khăn thật đấy.”

Lúc chờ cửa thang máy mở ra, Trần Nhu Nhu vừa nhìn lên con số đang giảm dần trước cửa thang máy vừa khẽ thở dài mà nói một câu.

Trác Diệu cầm hộp quà mà mình đã đích thân lái xe đi xa gần hai tiếng để đem về đang nằm gọn trong lòng mình, tâm tình anh đương nhiên không dễ chịu.

Đây là lần đầu tiên anh bỏ ra nhiều tâm tư như thế vì một người phụ nữ, cũng là lần đầu tiên Trác Diệu tự tay tìm kiếm và mua quà tặng cho người khác giới, thật không ngờ kết quả lại khiến anh “đẹp mặt” như vậy.

“Khốn nạn.”

Anh không có nơi để phát tiết, chỉ đành quay ra phía sau đá chân vào cánh cửa.

Cơn đau từ chân xông thẳng lên đại não khiến anh chau chặt đôi mày kiếm lại vì đau. Nhưng cũng chính vì cơn đau ấy mà đầu óc anh đã tỉnh táo hơn vài phần. Thay vì cứ ôm cục tức này và không giải quyết được gì, tốt hơn nên tiếp tục nghĩ cách để Trịnh Lam tha lỗi cho anh thì hơn.

Anh cũng không rõ vì sao bản thân lại có chấp niệm với chuyện này đến thế. Rõ ràng xét về mặt pháp lý, anh và cô đã không còn chút liên can nào cả. Thế nhưng anh vẫn không nhịn được mà để ý đến cô, mà bực tức khi thấy cô ngày càng phớt lờ, xa cách mình.

Cảm giác này giống như loại đồ vật thân thuộc vô cùng với mình đột ngột bị mất đi vậy. Thật lòng rất khó tiếp nhận nổi.

Trần Nhu Nhu hoàn thành nhiệm vụ, suy nghĩ một chút vẫn là quyết định gọi điện thong báo cho Trịnh Lam.

Sau vài hồi chuông vang lên, rất nhanh đầu dây bên kia đã có người nhấc máy.

“Chị Nhu Nhu ạ?”

Trịnh Lam có lưu số điện thoại của Trần Nhu Nhu trong danh bạ. Ban nãy trước khi nhấn nút nhận cuộc gọi, cô đã thấy tên liên lạc của đối phương hiển thị trên màn hình.

“Là chị. Trịnh Lam, chuyện em nhờ chị đã hoàn thành rồi. Đồ chị đã trả lại cho Trác Diệu. Chỉ là…”

“Có chuyện gì sao ạ?”

Trịnh Lam nhanh chóng nhận thấy sự ngập ngừng trong lời nói của Trần Nhu Nhu.

“Chỉ là thái độ của cậu ấy không tốt lắm. Còn không chịu nhận lại quà nữa. Đôi co mãi chịu đành ném lại quà cho cậu ta rồi chạy đi. Em có biết trước khi chị rời đi cậu ta đã nói gì không?”

Trần Nhu Nhu nhiệt tình báo cáo lại “hành trình” của mình cho Trịnh Lam. Trịnh Lam vừa dùng một tay ghi từ mới ra giấy, tay còn lại thì cầm lấy điện thoại, chậm rãi mở miệng hỏi:

“Anh ta đã nói gì vậy ạ?”

“Cậu ta có vẻ không muốn bỏ cuộc. Hỏi chị xem có biết em thích cái gì không.”

Cánh tay đang cầm bút hí hoáy của Trịnh Lam khẽ ngưng lại. Nhưng rất nhanh cô đã điều chỉnh tâm trạng, mỉm cười rồi tiếp tục nói chuyện với Trần Nhu Nhu:

“Cảm ơn chị Nhu Nhu đã giúp đỡ. Lần sau gặp lại, em mời chị một bữa cơm nhé.”

“Được rồi, được rồi, cũng chẳng phải việc gì to tát cả.”

Đầu dây bên kia vang đến thanh âm có người gọi hai tiếng “bà chủ”. Trần Nhu Nhu vội vàng nói với vào trong điện thoại với Trịnh Lam:

“Thợ sửa ống nước đến kiểm tra định kỳ. Em bận việc của mình đi, chị cúp máy trước nhé.”

“Dạ.”

Trịnh Lam quá hiểu Trác Diệu. Cô biết chắc, những hành động mà anh đã làm suốt mấy ngày qua, chủ động xuống nước nói lời xin lỗi cô, còn có dỗ ngọt bằng việc tặng quà chắc chắn không phải chủ ý của anh. Nếu cô đoán không sai, Trác Diệu hẳn phải có người nào đó tác động thì mới quay đầu lại nhìn cô. Mà khả năng cao, người đã tác động lên anh không ai khác ngoài Kiều Thư Vân cả.

Trịnh Lam mải mê ghi chép đến mười hai giờ trưa. Cô và Hải Ly có thói quen dùng bữa trưa khá muộn, đến gần một giờ cả hai mới dừng lại công việc, cùng gặp mặt nhau ở bàn ăn.

Đang dùng bữa dang dở, màn hình điện thoại của Trịnh Lam sáng lên. Hải Ly thấy Trịnh Lam không để ý đến liền chủ động lên tiếng nhắc nhở:

“Cậu có tin nhắn mới đến kìa.”

Hạ đôi đũa trên tay xuống, Trịnh Lam nhanh chóng cầm điện thoại lên xem. Là tin nhắn của Trịnh Kiều Tư nhắn đến, thân mật gọi cô là con gái, nói cô tối nay về nhà dùng cơm một bữa.

Sau bữa tiệc sinh nhật hôm trước của Trịnh Vân, cũng đã một thời gian khá lâu Trịnh Lam không về nhà.

Nhưng đây không phải là thời điểm thích hợp. Ít nhất là trong khoảng thời gian này, cô không muốn phải đụng mặt Trịnh Vân và mẹ, cho nên nhanh chóng nhắn tin hồi âm lại bố mình:

“Tối nay con còn có việc bận. Mọi người cứ ăn tối đi ạ, không cần phải chờ con.”

Dập điện thoại xuống bàn, Trịnh Lam khẽ thở dài một tiếng. Hải Ly chọt chọt đũa vào bát cơm đã vơi đi hai phần ba, sau đó ngẩng mặt nhìn về phía đối diện mà hỏi:

“Lại có phiền phức gì đến hả?”

“Bố tớ bảo tối nay về nhà ăn cơm. Tớ từ chối rồi.”

“Từ chối là đúng. Tránh về để nghe Trịnh Vân làm ầm ĩ, cơm nuốt không trôi.”

Quan hệ giữa Trịnh Lam và Trịnh Vân không được hòa hoãn và thân thiết. Ấn tượng xấu nhất của Hải Ly dành cho Trịnh Vân là vào ngày đám cưới của Trịnh Lam và Trác Diệu.

Lúc đó Trịnh Vân uống say, màn chụp ảnh lưu niệm nhất quyết chen vào giữa cô dâu chú rể, ai nói thế nào cũng khóc lóc không chịu buông tay. Còn mất mặt gào thét ầm ĩ chàng trai tốt thế này mà lại không may gặp phải Trịnh Lam.

Không may cái rắm.

Mọi người vịn cớ cô ta đang say nên không so đo. Còn Hải Ly chỉ cảm thấy ả đàn bà này quá chướng mặt, độ yêu thích của cô ta đối với Trác Diệu chỉ còn thiếu mỗi bước viết một cái băng rôn đeo lên người 24/7 để hông cáo với thiên hạ rằng cô ta thích Trác Diệu mà thôi.

Loại người không có tiết tháo như thế khiến Hải Ly vừa gặp đã ghét, cảm thấy thật sự quá chướng mắt.

“Vì thế nên mình mới không từ chối.”

Trịnh Lam không phủ nhận lý do Hải Ly đưa ra. Hải Ly rất biết cách dỗ ngọt bạn bè, cười tươi roi rói nhìn Trịnh Lam rồi nói:

“Thế này đi, hiếm khi không có Đại Hòa cai quản. Đồng Đồng mới về nước, cậu ấy vừa nhắn tin cho tớ hồi sáng, muốn tớ thay cậu ấy hẹn các bạn cũ trong lớp đến làm một bữa tiệc gặp mặt nhỏ. Tối nay chúng ta ra ngoài nhé, nhất định sẽ rất đông vui.”

“Được.”

Trịnh Lam cũng không nghĩ đến việc cứ ù lì trong nhà. Ra ngoài cũng là một phương pháp hay, có thể giúp con người ta giải tỏa tâm trạng.

“Ăn nhiều một chút. Cậu gầy quá rồi.”

Hải Ly nói rồi không ngừng gắp thức ăn cho vào trong bát của Trịnh Lam, cứ như chỉ hận không thể nhồi một lúc khiến cô tăng vọt thêm mười ki lô gam nữa vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.