Sáng hôm sau, cô thức dậy rất sớm. Cô lặng lẽ rời khỏi phòng của anh rồi chuẩn bị đồ đi học. Rất nhanh chóng cô đã đi đến trường. Còn anh thì khi thức dậy thì cô đã rời đi rồi. Mà hôm nay anh lại không có tiết ở trường nữa chứ.
......................
Sau giờ học hôm đó, cô đi ra phía sau trường. Một lúc sau thì Mỹ Hân, Ngọc Lam cùng thêm 3 đứa khác nữa bước đến.
" Nói đi, tụi bây muốn gì?" - Cô cất lời .
" Tao nói rồi, chỉ cần mày biến khỏi trường này thì coi như là chưa có chuyện gì xảy ra !"
" Tao đổi ý rồi, tao sẽ không đi đâu hết, tụi bây muốn giải quyết rõ mọi chuyện phải ko? Được thôi, hôm nay giải quyết luôn một lần đi "
" Giỏi lắm, coi như là mày có bản lĩnh, tụi bây lên túm cổ nó lại đây "
Cả đám 3,4 đứa bước lại, cô nhanh tay đã xử đẹp hết bọn chúng.
" Chỉ có thế này thôi sao? Có giỏi thì lên hết đi " - cô chỉ thẳng mặt tụi nó.
" Hay! Quả không hổ danh là hội trưởng hội học sinh, học đã giỏi đánh nhau lại càng giỏi hơn, để tao xem hôm nay đứa nào sẽ chết "
Nói rồi Mỹ Hân rút ra một con dao bấm nhỏ tiến lại phía cô. Vốn đã học võ từ nhỏ nên cô có thể tránh né. Tuy nhiên một mình cô không thể nào chống lại 5 đứa rồi. Tụi nó một đứa cầm dao, một đứa cầm gậy liên tục xông tới. Do không cẩn thận cô đã bị Mỹ Hân gạch cho một đường trêи bắp tay, chiếc áo đồng phục đã rách một đường, máu cứ thế chảy xuống. Cô ngã khụy xuống đất.
" Chị Hân nó bị thương rồi, em e là...." - một đứa trong đám nói.
" Nó không chết được đâu ! Tụi bây ép nó vào tường "
Hai đứa trong đám lôi cô vào sát bức tường, siết chặt hai tay của cô.
Mỹ Hân vừa cười vừa tiến lại, nhỏ nâng cầm cô lên.
" Kể ra gương mặt này cũng xinh đẹp đấy chứ! Cũng có sức hút để quyến rũ đàn ông đấy, nếu gương mặt này có một vết sẹo trêи đó thì liệu rằng nó còn đẹp nữa không đây?" - nhỏ vừa nói vừa lướt lưỡi dao trêи mặt cô.
" Mày....mày ra thả tao ra...Có giỏi thì đánh tay đôi với tao...Đừng giở trò bỉ ổi như vậy !"
" Bỉ ổi hả ?". Bất ngờ một tiếng...BỐP.... Nhỏ Hân tát cô một cái đau điếng, khuôn mặt in rõ dấu tay. " Sắp chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng ".
Nhỏ cố tình nhấn mạnh lưỡi dao trêи gương mặt của cô. Cô bây giờ đã không màng gì nữa cố tình né tránh qua một bên thì bị lưỡi dao cắt một đường dài trêи cổ. Trong lúc cả đám đang thất thần thì cô nhanh chóng thoát ra khỏi bọn chúng. Nhưng vừa đứng lên thì bị một đứa đứng đằng sau lấy gậy vỗ ngay vào lưng. Cô lại tiếp tục ngã nhào xuống đất.
" Tụi bây lột đồ nó cho tao " - Nhỏ Hân ra lệnh cho cả đám.
" Này...Mày vừa phải thôi " - nhỏ Lam can ngăn.
" Mày yên tâm tao chỉ muốn cho nó bài học thôi, khi nào nó cứng đầu thì tao mới đưa lên mạng xã hội. Mau lột ra đi "
Cả đám xúm lại tháo cúc áo cô ra, cô giẫy dụa trong bất lực. Còn nhỏ Hân thì đứng quay phim lại. Trong lúc cả đám đang hành sự thì bất ngờ có người ở phía sau.
" Tụi bây dừng tay lại hết cho tao !!!"
Cả đám quay lại thì thấy trước mắt bọn nó là khoảng đâu cả chục đứa trong đó có cả Trúc và Trang.
" Tụi bây...Đi thôi " - nhỏ Hân ra lệnh.
Cả đám nhanh chân chạy đi để lại một mình cô bất lực nằm quằn quại trêи nền đất, quần áo xộc xệch, bị thoát y đến gần hết.
Trang nhanh chân chạy lại ôm chặt lấy cô, cô lúc này đã ngất đi vì quá đau đớn. Trang ôm lấy cô lay gọi cô dậy mà nước mắt vẫn cứ rơi.
" Vân Anh...Vân Anh dậy đi...Đừng làm tôi sợ mà Vân Anh..." ....Nhỏ lay gọi cô mà cô chẳng có phản ứng gì hết, nhỏ ôm cô thì thấy cổ và tay của cô đều bê bết máu. " M...áu...máu...."
Trang thất thần....Nhỏ Trúc nhanh chân chạy lại lấy áo khoác đắp lên người cô.
" Đứa nào đi gọi cấp cứu đi....Còn về việc này đứa nào dám hé một lời nào thì coi chừng tao " - nhỏ Trúc ra lệnh.
Một đứa trong đám đã đi gọi cấp cứu. Nhỏ Trúc ôm chặt lấy cô, hết sức che chắn. Trang liền lấy điện thoại ra gọi cho Hải....
" Thầy nghe đây, có chuyện gì không em ?"
" Thầy mau đến trường đi, Vân Anh có chuyện rồi, cậu ấy bất tỉnh rồi !"
Anh nghe mà như sét đánh ngang tai, anh lập tức cúp máy rồi rời khỏi công ty, chạy một mạch đến trường.
...----------------...
Xe cấp cứu cũng đã đến, Trang đưa cô lên xe rồi cùng cô đến bệnh viện. Còn Trúc thì ở lại để giải thích với thầy cô trong trường.
" Tụi bây chia ra bắt hết đám của Mỹ Hân đó cho tao " - Nhỏ Trúc ra lệnh cho cả đám.
Nhận được định vị của Trang anh lái xe đến thẳng bệnh viện luôn. Vừa vào đến bệnh viên, anh đã lao thẳng đến phòng cấp cứu. Vừa đến thì thấy Trang ngồi ở bên ngoài. Anh hốt hoảng chạy lại.
" Vân Anh..đâu??? Em ấy..."
" Cậu...cậu ấy đang trong phòng cấp cứu " - Trang vừa nói vừa khóc.
" Rốt cuộc chuyện này là thế nào? "
" Em không biết. Tại lúc đi về em thấy Vân Anh một mình đi ra phía sau trường một lát thì một đám của Mỹ Hân cũng đến. Em thấy lo nên đã gọi cho Trúc khi bọn em vừa đến nơi thì..."
" Thì làm sao! Em Mau Nói Đi "
" Cậu ấy đã nằm trêи nền đất cả người.....cả người đầy máu còn...còn bị lột áo ra nữa "
Anh nghe đến đây mà mặt biến sắc. Do quá tức giận anh đã đấm một cái rất mạnh vào tường.
Đúng lúc này bác sĩ cũng bước ra.
" Ai là thân nhân của bệnh nhân Dương Vân Anh "
Anh nghe liền quay đầu lại, tiến lại.
" Là tôi...Em ấy sao rồi ?"
" Tạm thời đã không sau nhưng vết thương ở tay khá sâu mất máu khá nhiều nên có lẽ bệnh nhân vẫn chưa tỉnh lại ngay, chúng tôi phải theo dõi . Người nhà nhanh chóng đi làm thủ tục nhập viện đi "
" Vâng cảm ơn bác sĩ...Khi nào chúng tôi mới có thể vào thăm "
" Sau khi bệnh nhân được chuyển xuống phòng bệnh thường thì người nhà có thể vô thăm"
" Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ rời đi thì anh cũng nhanh chóng đi làm thủ tục nhập viện cho cô.
...****************...
Sau khi được chuyển xuống phòng bệnh thường thì Hải và Trang đã vào cùng cô. Anh thì luôn cảm thấy khó hiểu chẳng biết tại sao cô lại ra nông nỗi thế này!. Trong lúc anh và Trang nói chuyện thì Trúc cũng vào thăm.
" Dạ chào thầy, Vân Anh sao rồi ạ "
" Tạm thời thì không sao nhưng mất máu hơi nhiều nên cần phải nghỉ ngơi !"
" Này bà tìm hiểu được gì chưa?" - Trang hỏi.
" Tui cho người tìm hết rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy Mỹ Hân nữa còn về chuyện này là do..." - nhỏ hơi ngập ngừng.
" Do thế nào?"
Trúc liếc nhìn sang anh.
" Em nói đi !" - anh nhàn nhạt nói.
" Theo tôi truy hỏi thì là do Mỹ Hân đó biết được chuyện của Vân Anh và thầy Hải nên mới uy hϊế͙p͙ rồi nhân cơ hội trả thù cái vd lần trước ".
Anh nghe xong thì bàn tay đã cuộn thành nắm đấm, sắc mặt thì càng khó coi hơn. Gương mặt hiện lên rõ 3 đường sọc đen đáng sợ.
" Tình hình trong trường thế nào rồi !"
" Dạ..hiện tại đa số mọi người đều chưa biết nên tạm thời vẫn chưa có gì bất ổn cả "
" Vậy thì nên giải quyết mọi chuyện cho xong !"
" Thầy tính làm gì vậy ạ? Chẳng lẽ thầy muốn công khai?!!?" - Nhỏ Trang lo lắng hỏi.
" Vân Anh vì tôi mà thành ra thế này rồi thì tôi còn gì phải sợ đến danh tiếng nữa!"
" Nhưng còn Vân Anh....Vân Anh thành ra thế này thì cũng là do muốn giấu chuyện này chẳng lẻ bây giờ thầy đi làm lớn chuyện để cho tất cả mọi người biết thì Vân Anh nằm đây để cho ai xem ?" - Trang lớn giọng nói.
Anh lặng im, trầm mặt không nói.
" Thôi, ra ngoài " - nhỏ Trúc kéo tay Trang ra khỏi phòng bệnh để anh có thể một mình suy nghĩ. Anh một mình trong phòng, tay nắm chặt tay cô không rời, anh vuốt nhẹ mái tóc của cô.
" Tất cả mọi chuyện đều là do anh, anh xin lỗi. Nếu đã như vậy thì hãy để anh giải quyết, em cứ yên tâm mà nghĩ ngơi"
Anh nói rồi thì đứng dậy, bước ra khỏi phòng bệnh. Vừa bước ra thì thấy hai cô nhóc kia vẫn ngồi ở ngoài hành lang.
" Thầy định đi đâu vậy ạ ?" - Trang hỏi.
" Tôi đến trường..."
" Thầy định..."
" Mọi việc tôi tự biết cách giải quyết, em hãy giúp tôi lo cho Vân Anh "
Anh nói rồi thì bước đi.
...****************...
Anh đi vào trường, khuôn mặt không giấu được sự tức giận nhưng anh không thể làm loạn được. Nếu như lí do để Vân Anh giấu mọi chuyện là vì không muốn ảnh hưởng đến công việc và ước mơ của anh thì cách giải quyết tốt nhất là bản thân anh không nên có mối liên hệ nào với ngôi trường này nữa. Vì có như thế anh mới có thể đường đường chính chính đứng lên giúp cô đòi lại công bằng mà không ai có thể phản bác được.
Anh đem tất cả hồ sơ kèm theo đó là đơn xin thôi việc đi vào phòng hiệu trưởng.
" Hải em bị gì thế? Chẳng phải là công việc của em vẫn đang rất tốt sao? Sao lại bỏ ngang vậy được!" - cô hiệu trưởng ngạc nhiên hỏi.
" Em biết là em xin nghĩ đột ngột như vậy thì ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến công tác giảng dạy của nhà trường nhưng em cũng có nỗi khổ riêng của mình nên mới đưa ra quyết định như vậy, mong cô hiểu cho em"
" Nhưng mà....Thật là khó giải quyết"
" Hay là lời đồn tình cảm giữa em và Vân Anh là sự thật "
" Sao cô biết được chuyện đó chứ?"
" Ngay từ năm đầu tiên em về đây dạy thì cô đã nhận ra rồi, ngay cả việc em với Vân Anh sống chung cô cũng được biết "
" Cô cho người theo dõi em sao?" - Anh nửa thật nửa đùa hỏi.
" Ba của Vân Anh là bạn của cô nên trước khi về quê ba của em ấy đã gửi cô trông nom giùm nên tình trạng của hai em bây giờ cô cũng nắm được vài phần."
" Nếu cô đã biết thì em cũng không muốn giấu. Em với Vân Anh thật sự là có tình cảm nhưng vì chuyện này mà Vân Anh hiện giờ đang nằm trong bệnh viện nên em muốn kết thúc tại đây "
" Em nói vậy là sao? Sao Vân Anh lại ở trong bệnh viện?"
" Em chưa thể nói bây giờ được, nhưng nhất định em sẽ đòi lại công bằng cho em ấy em mong là cô có thể giúp em che giấu việc này với ba của em ấy và mong cô chấp nhận đơn thôi việc này của em"
" Được nhưng cô cũng mong em có thể lo tốt cho Vân Anh "
" Em cảm ơn cô "
Anh ở lại trường giải quyết mọi hồ sơ rồi rời đi và cũng đã đến lúc anh hỏi tội một người.
......................
Vừa ra khỏi trường anh đã lấy điện thoại ra gọi cho Mỹ Hân.
" Tôi muốn gặp em để nói chuyện "
" Tôi không có chuyện gì để nói với thầy hết á!!! Mà chắc hẳn chuyện của Vân Anh thầy biết rồi nhỉ?"
" Tôi sẽ gửi địa chỉ qua cho em, không gặp không về. Nếu em không đến thì em coi chừng là ngày mai em có thể vô trại giáo dưỡng đấy còn nếu em gặp tôi thì tôi cam đoan đảm bảo em sẽ không bị gì hết "
Anh nói rồi thì cúp máy ngay lập tức. Anh nhắn gửi địa chỉ cho nhỏ rồi đi đến điểm hẹn.
...****************...
Một tiếng....Hai tiếng...
Anh vẫn ngồi ở quán cà phê để đợi. Một lúc lâu sau, Mỹ Hân cũng đã đến.
" Em ngồi đi "
" Thầy muốn gì thì nói đi "
" Xem ra em vẫn rất vui vẻ sau những việc làm tàn ác của mình nhỉ?"
" Thầy đang mỉa mai ai thế? Tôi làm gì là việc của tôi thầy có tin là tôi đưa tất cả mọi chuyện lên mạng xã hội không?"
" Em đang hù dọa tôi đấy à? Những lời nói đó của em chỉ có thể hù dọa được Vân Anh thôi chứ riêng đối với Trần Thanh Hải tôi thì em còn non lắm ". Anh lớn giọng khiến cho nhỏ cũng sợ. " Hơn hết, em muốn đăng thì cứ đăng đi, tôi ngồi đây nói chuyện với em với tư cách là người nhà của Vân Anh chứ không phải là thầy của em và tôi cũng đã nghĩ việc rồi nên cho dù em có đưa lên mạng xã hội đi chăng nữa thì cũng chẳng có nghĩa lí gì với tôi cả"
" Xem ra thầy cũng giỏi quá đấy, vừa mới có 1 buổi trưa thôi mà đã biết hết mọi chuyện rồi xem ra em đã đánh giá sai thầy rồi "
" Tôi cũng vậy, tôi ko ngờ em là người tàn độc như vậy. Nhưng tôi vẫn muốn giải quyết mọi chuyện trong êm đẹp. Chỉ cần em đích thân xin lỗi Vân Anh và xóa tất cả những gì em đã quay được chụp được thì tôi sẽ có thể nhắm mắt cho qua còn nếu không thì em cũng chuẩn bị vô trại giáo dưỡng mà sống đi "
" Thầy đang hù dọa tôi đó sao?"
" Em nghĩ tôi sẽ dùng những lời đường mật đó hù dọa em sao?"
" Nhưng em sẽ ko bao giờ đi xin lỗi đâu và sẽ càng không xóa đi những bức ảnh đáng giá đó hơn hết em vẫn còn nắm giữ trong tay đoạn clip nhạy cảm của bạn gái thầy đấy!"
" Nếu đã như vậy thì tôi chỉ có thể mạnh tay thôi !"
Anh nói rồi thì nhanh tay cầm lấy chiếc điện thoại của cô đang để trêи bàn mà làm rơi xuống đất, anh mạnh chân đạp chiếc điện thoại khiến nó bể tan tành. Cô há hốc mồm.
" Đó là những gì em chọn thì đừng hối hận, còn 50 triệu này tôi đền chiếc điện thoại này cho em"
Anh rút ra một cái thẻ rồi quăng thẳng vào mặt cô rồi bỏ đi ngay lập tức.
......................
Sau đó, anh đã liên hệ với nhiều người để tìm hiểu cuộc ẩu đả. Chỉ tầm 1 tiếng sau anh đã có trong tay đoạn vd ghi lại cuộc ẩu đả của Vân Anh và đám người của Mỹ Hân do được quay lại bởi camera của những hộ gia đình xung quanh trường học.
Sau khi đã có đầy đủ thông tin cần thiết anh đã an tâm phần nào. Anh trở về bệnh viện trước.
Anh vừa mở cửa bước vào thì thấy cô đã tỉnh, anh vui mừng chạy lại hỏi han.
" Em cũng tỉnh rồi!! Em còn thấy khó chịu ở đâu không?"
" Em..không sao "- giọng cô thều thào từng tiếng.
" Vân Anh tỉnh lâu chưa?"
" Dạ tầm 15 phút. "
" Em gọi bác sĩ chưa?"
" Dạ em quên để em đi gọi, thầy cứ ở đây với Vân Anh đi ạ "
Nói rồi hai cô nhóc cùng nhau đi gọi bác sĩ. Còn anh thì ở ngay bên cạnh cô, nắm chặt tay cô rồi nhẹ nhàng bắt chuyện, hỏi thăm. 5 phút sau thì bác sĩ cũng đến. Khám sơ qua thì tình trạng của cô không đáng lo nữa nhưng vết thương khá sâu nên cần tránh cử động mạnh và tránh tiếp xúc với nước. Anh nghe rồi ghi nhớ tất cả. Sau khi bác sĩ rời đi.
" Hai em cứ về trước đi, thầy ở đây lo cho Vân Anh được !"
" Có ổn không ?"
" Không sao đâu, thầy lo được, 2 đứa cứ về trước đi "
" Vậy tụi em về trước, có gì thì thầy cứ gọi ạ "
" Cảm ơn hai em nhiều "
...----------------...
Bây giờ chỉ còn lại anh và cô. Anh nhìn cô mà rất giận nhưng lại cố gắng kìm nén lại.
" Em nghe bác sĩ nói rồi đó, phải cố gắng nghĩ ngơi có biết không?"
Cô chỉ gật đầu chứ không nói gì.
" Còn về vụ việc này anh sẽ thay em giải quyết, anh nhất định đòi lại công bằng cho em vì thế em đừng bận tâm gì nữa cũng đừng lo gì nữa"
" Nhưng....nhưng mà "
" Anh nghĩ dạy rồi nên em sẽ ko cần sợ sẽ bị đàm tiếu, anh đứng lên giải quyết mọi chuyện cho em với tư cách là người giám hộ hợp pháp cho em, anh có đủ giấy tờ để chứng minh và cũng đủ bằng chứng để giải quyết chuyện này "
" Tại sao anh lại bỏ công việc vậy chứ? Đó chẳng phải là..." - cô nói chưa hết câu thì đã bị anh cắt lời.
" Là thế nào? Vốn dĩ anh đi dạy là muốn bảo vệ em nhưng rốt cuộc em vì anh mà thành ra như thế này thì anh đi dạy làm gì nữa, với lại ước mơ lớn nhất của anh là có thể bên cạnh em chứ không phải là làm giáo viên vì thế em không cần áy náy ". Lời anh nói rất nhẹ nhàng khiến cô vô cùng cảm động. " Nhưng mà tội của em lớn lắm đó nha, sau khi xuất viện anh nhất định sẽ đánh em một trận cho ra trò, suốt ngày cứ giấu anh, tội này anh không tha đâu "
Cô nghe anh nói mà nở nụ cười nhưng nước mắt lại rơi.
" Em đã thế này rồi mà anh còn đòi đánh, anh không thương em sao?"
" Em còn dám hỏi anh câu đó! Sao lại không nói cho anh biết mà để cho Mỹ Hân đó uy hϊế͙p͙ vậy chứ? Lỡ Trúc và Trang không đến kịp thì sao? Vết thương của em rất là sâu đấy với lại nhóm máu của em là( ABHr-) là nhóm máu hiếm đấy nếu trong bệnh viện không có nguồn máu dự trữ thì em sẽ ra sao đây? Em có biết là anh lo lắm không? Em làm vậy có đáng không chứ? Đúng ra người chịu khổ phải là anh chứ không phải là em! Em không cần cái mạng này nữa hả?"
Anh nói mà như sắp khóc. Đây là lần đầu tiên anh khóc trước mặt cô.
" Em xin lỗi. Nhưng mà vì anh thì em tự nguyện "