Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt

Chương 190: Ngoại Truyện 5: Trần Thiên An




Thiên An năm nay đã 4 tuổi, độ tuổi này là độ tuổi non nớt nhưng đầy ngang ngạnh cần được dạy bảo nhất. Nhiều lần con bé cứ làm lỗi, Thiên Minh đã định bắt phạt rồi, nhưng vợ anh lại cứ bao che. Gì mà anh không mang nặng đẻ đau nên không biết thương con? Gì mà anh là người cha máu lạnh vô tình? Người ta bảo dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở ban sơ mới về. Vợ anh thì khỏi nói, dạy bao nhiêu năm mới ngoan ngoãn được một tý, ai ngờ lúc mang thai sinh con lại ở trong giai đoạn thập tử nhất sinh kia chứ? Báo hại những năm gần đây, cô biết anh không nỡ đánh phạt gì mình nên càng được một tấc lại lấn lên một thước, giờ thì tốt rồi, cả mẹ lẫn con đều hư.

Vào một chiều thứ 7, vốn sẽ rất bình yên trôi qua nhưng ngờ đâu ngôi biệt thự của cặp vợ chồng nhỏ lại lặp lại chuyện mà hình như 4 năm nay chưa từng trông thấy… Chả là như vậy, Thiên An bé nhỏ chẳng biết gần đây bị gì lại thường hay cáu gắt với người lớn. Đỉnh điểm là buổi chiều hôm nay, khi dì Linh đang đút soup Yến cho bé ăn thì bé lại mè nheo, dì Linh dỗ mãi chẳng được, đang cố đem chén soup lại gần bé cho dễ đút thì bất ngờ Thiên An vung tay hất đổ hết lên cả tay dì Linh. Cái chén cũng vỡ tan tành. Vân Anh đang ngồi cạnh nghe thấy âm thanh vỡ đồ, quay sang thấy tình cảnh như thế liền nhíu mày.

" An An, sao con lại có thể không ngoan như vậy? Xin lỗi dì Linh mau!"

" Hôngg, hông thíttt, hông mún ăn mà, mẹee à, An An hôngg xin lỗi … ~"

" Con thật là, mau xin lỗi dì Linh đi, để papa biết con không ngoan như thế là sẽ phạt, mà ba đã phạt là mẹ sẽ không xin tha dùm được đâu. Con gái bảo bối, ngoan tí nha…"

" Hông mà, hông mà… Mẹ àhhh…"

Một màn hung hăn hất đổ thức ăn và cả một màn mẹ mẹ con con vừa rồi đều lọt cả vào mắt xanh của Thiên Minh. Anh vừa đi làm về là ngay lúc con bé quơ tay lên. Vốn dĩ tính im lặng để xem vợ mình sẽ nghiêm dạy con gái ra sao, ai ngờ cô lại nhẹ giọng dỗ dành kiểu năn nĩ như thế, hỏi sao con gái ngày càng không ngoan. Vốn dĩ là con hư tại mẹ mà.

" Nhà này từ bao giờ lại mất hết tôn ti trật tự kính trên nhường dưới như vậy? Trần Thiên An, con bước qua đây cho ba." - anh đứng trước phòng khách mà lớn giọng làm cho hai mẹ con Vân Anh giật cả mình.

" Anh… về rồi à?"

" Anh về cũng đủ lâu để thấy một màn kịch hay rồi đó. Thiên An bước ra đây ba hỏi chuyện!"

" Minh… Anh đừng doạ con bé sợ chứ."

" Em im miệng lại cho anh, mấy năm nay nuông chiều em quá nên đâm ra bản thân mình hư, xong lôi kéo con cái tập nó hư theo phải không?"

Vân Anh trợn mắt mà nhìn anh. Đùa à? Lên cơn gì đây? Mấy năm nay đây là lần đầu tiên Vân Anh thấy chồng mình phát hoả như thế. Cô cố gắng dằn lòng lại, phụ nữ tốt là không đấu với chồng lúc chồng đang nóng giận. Thôi thì thức thời im lặng vậy, dù sao thì dạo gần đây hình như bản thân cô đã thât sự chiều hư con mình rồi thì phải.

" Cậu chủ, không có gì đâu, tiểu An chỉ là vô ý thôi, tôi cũng không sao cậu đừng trách con bé làm gì…"

Biết trong nhà từ lớn đến bé ai cũng thương cũng xót, sợ con bé bị đánh bị đau nhưng nhỏ như này không dạy thì lớn lên phải làm sao? Cau mày bảo chị Linh đi kiếm thuốc mỡ tra vào chỗ tay đang dần phỏng nhẹ mà đỏ ửng lên, không cho phép chị can thiệp vào. Dù thấy lo lắng nhưng chị Linh vẫn không dám làm trái lời của anh. Khẽ thở dài, chị ái ngại nhìn tiểu công chúa bé bỏng một cái rồi mới quay đi.

" Mẹee àhhh "

Vạt áo bị một bàn tay nhỏ giật giật, nhìn xuống khuôn mặt phấn nộn đáng yêu của con gái mà Vân Anh chẳng biết phải làm sao. Thật là, làm loạn lúc nào chả loạn, canh ngay lúc papa của con về làm gì không biết.

" Bước qua đây hay muốn ba bế con qua?" - anh dù giận nhưng vẫn cố kiềm giọng lại tránh làm bé con sợ. Thiên Minh dù sao cũng là sủng bé nhất nhà nếu như Thiên Dương thử xem thì có no đòn với anh không thì biết.

Nhưng con bé là ương bướng hơn người mà cứ đứng chôn chân ở đấy làm cho Thiên Minh càng giận hơn.

" Trần Thiên An "

Tiếng khẽ quát của ba làm bé con giật mình sợ hãi đến méo cả mặt. Đừng tương cả nhà yêu chiều mà bé con không biết sợ là gì nha. Tuy là chưa bị papa phạt lần nào chứ khi thấy Thiên Dương bị phạt là bé con cũng có chút sợ.

Thiên An vừa đi vừa mếu đến bên Thiên Minh. Ngoan ngoãn khoanh 2 tay lại mới khẽ cất giọng non nớt lên gọi: " Papa~~ "

Ba đường vạch đen xuất hiện trên mặt anh, có cần ngay cả cách làm nũng sợ đòn cũng giống mẹ con thế không chứ? Thế này thì sao anh mà phạt đây? Dù mềm lòng xen lẫn buồn cười nhưng anh vẫn nghiêm giọng:

" Có biết làm sai gì không? Có biết tại sao papa nóng giận không? "

" Hônggg ạh… Con hôngg bít… Hức… Papa hông thương con nữa hả… Hức…"

" Papa thương con nhưng tại sao con lại hỗn? Con lại không ngoan, không nghe lời mà hất đổ soup lên người dì Linh như thế? Đó là hành động của một đứa bé hư. An An của papa khi nào lại có tính xấu như thế? Coa biết như vậy là rất không tốt không?"

" Tại dì Linh ép conn ăn mà… Con hông thítt ăn cái đó … Huhu papa đừng tức giận nữa…"

" Àh, vậy ra bây giờ lại thêm tật biếng ăn đấy àh, có phải ở nhà với mẹ nhiều quá nên bị chiều hư không? Hửm? Còn nữa, không thích ăn thì con cũng phải nói thế nào để mẹ hoặc dì Linh đỗi món cho con, sao con lại hất đỗ chén như thế. Con xem đi, chén thì vỡ, tay dì Linh thì phỏng. Làm sai chuyện đến vậy mà mẹ con la con, con còn không chịu xin lỗi nữa. Có phải muốn papa thật sự giận không thương con nữa mới vui đúng không?"

" Hứcc… Papa … Hônggg tức giận con nữa… Hức… Con hông dám nữa…"

" Hum… Papa nói nãy giờ con có hiểu ra mình làm sai và không đúng ở đâu chưa?"

" Dạ… Biết òiiii, huhu … Con hông nên quậy hongg ăn, hông nên hỗn để phỏng dì Linh. Con xin lỗi ba, xin lỗi mẹ, đừng tức giận con nữa được hông ạ… "

Thiên Minh bề ngoài dù nghiêm nghị nhưng trong lòng thì đang tan chảy bởi sự đáng yêu của con gái. Cái giọng làm nũng quả thật là y đúc như cô vợ của anh.

" Lần này papa không cho xin lỗi suông nữa. Đi ra ngoài góc tường khoanh tay úp mặt vào đó cho ba "

" Hức… papa…hức hông thương con… " - Thiên An gương mặt đẫm nước mắt.

" Chà, bây giờ con có muốn bị phạt giống anh hai con không?" - Thiên Minh nói một câu khiến bé con chẳng còn một giọt máu. Trong nhà này ai chẳng biết Thiên Minh nghiêm khắc với Tiểu Dương thế nào. Cả Vân Anh cũng chẳng dám xin mỗi khi Thiên Dương bị phạt.

" Dạ… thôi…hức… " - Thiên An khóc nấc rồi đi lại góc tường đứng yên vị ở đó. Lúc này Thiên Minh mới ngã người ra sofa mà thở dài, hai tay bóp trán đầy mệt mỏi. Bỗng nhiên lại cảm nhận một hơi lạnh đến bức người. Anh nhìn sang bên cạnh thì đang thấy cô vợ bảo bối đang trừng mắt nhìn anh. Cô hận là không thể đánh anh ngay giữa nhà được.

" Em đừng nghĩ tới việc cầu xin cho nó. Anh chẳng bao giờ phạt oan ai cả đừng có dùng cái lí lẽ chẳng ăn nhập vào đâu đó của em mà thuyết phục anh. Nếu muốn thì em sang đó đứng phạt chung với nó " - anh nghiêm giọng nói với cô.

Vân Anh dù rất ức trong lòng nhưng chẳng thể làm khác được. Mặc dù xót con thật nhưng tốt nhất vẫn là thức thời ngoan ngoãn im lặng. Thiên Minh yêu thương vợ con chẳng ai bằng, điều đó cô biết, nhưng song song điều đó, thì anh cung nghiêm khắc không ai chịu nỗi. Hôm nay thấy hành động vô lễ của con gái mình với người lớn như thế là đu đựng của anh rồi. Nên biết Thiên Minh kị nhất là vô lễ vô phép. Thôi thì để con bé bị ba nó răn dạy tí vẫn tốt hơn vậy.

" Anh đấy nhé. Không được đánh con em đâu đó!" - Vân Anh giận dỗi nói.

" Em tưởng anh sẽ đánh nó sao? Nếu có đánh thì đánh em trước đấy. Cái tội bao che không bao giờ chịu bỏ. Em vào trong xem vết thương của chị Linh đi " - anh cười nói rồi đuổi khéo cô đi kẻo đây cô lại năn nỉ rồi khiến anh mềm lòng.

Vân Anh dù không cam tâm nhưng cũng nghe theo. Cô biết Thiên Minh là người thưởng phạt phân minh chỉ tại cô xót con quá thôi. Cứ thế cô đi vào trong bếp để lại hai ba con anh ở ngoài phòng khách.

Thiên An lần đầu tiên bị phạt kiểu này nên liền khóc tức tưởi. Bé con đứng thì đứng còn khóc thì khóc. Anh ngồi một bên nghe mà nhức cả đầu.

Một lúc sau thì Thiên Dương được thuộc hạ đưa về. Nhóc con vừa bước vào nhà thì đã nghe tiếng khóc thất thanh của em gái. Tiểu Dương bước vào.

" Thưa ba, con mới về mà… An An sao vậy ạ?"

" Em con đang bị phạt, đừng để ý đến nó. Nào lại đây!" - anh cười nhẹ rồi ngoắc tay gọi nhóc lại.

Thiên Dương nhìn sang đứa em gái một chút rồi bước sang ngồi xuống ghế bên cạnh anh.

" Sao hôm nay con về trễ thế? Có chuyện gì à?" - anh nhẹ nhàng hỏi rồi rót cho nhóc.

" Cảm ơn ba. Chuyện là hôm nay tiết mỹ thuật con không biết vẽ thế là bị bắt tận 5 bức " - Thiên Dương vừa buồn rầu nói.

Thiên Minh nghe nhóc nói là cười nhẹ. Không có khiếu hội họa này là nhóc hưởng từ gen của anh chắc luôn.

" Mấy môn nghệ thuật ba không bắt con học giỏi nhưng vẫn phải đủ mức chuẩn để hoàn thành đấy nhé!"

" Vâng " - Thiên Dương đáp bằng một giọng não nề - " Mà ba, ba xem An An khóc quá kìa!"

Thiên Minh quay sang nhìn đứa con gái, quả thật là bé con của anh khóc đến khàn cả giọng thật rồi. Anh dù xót nhưng mà là nghiêm nghị.

" An An, con qua đây!"

Bé con nghe anh nói thì liền ngoan ngoãn bước lại. Anh không nói gì cả mà nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó trước rồi ôm nhẹ nó vào lòng để trấn an. Thiên Dương ngồi kế bên cũng chẳng thèm để tâm đến màn kịch cha con thắm thiết kia. Từ lúc sinh An An ra thì nhóc chính là bị ra rìa theo đúng nghĩa đen. Trước mặt tất cả mọi người, Thiên Minh đều tự nhiên thể hiện tình cảm với cô công chúa nhỏ nhiều hơn chàng ngỗng đực. Anh yêu Thiên An theo kiểu ruột để ngoài da, mọi cảm xúc hay suy nghĩ đều lộ cả ra cho thiên hạ nhìn thấy. Cách yêu của anh với con trai lại khác, chính là nuốt hết vào trong, âm thầm quan tâm nhưng tuyệt đối không biểu lộ.

" An An, con bình tĩnh hơn chưa?" - anh nhẹ nhàng hỏi.

Bé con cố gắng nín khóc rồi nhìn anh.

" Papa~~ An…An xin lũi…hức… "

" Được rồi, ba không la con nữa nhưng một lát là phải sang xin lỗi dì Linh đấy nhé!" - anh cười nói xoa đầu con bé.

" Vâng ạ… " - giọng trẻ con trong trẻo cất lên.

" An An… Anh cho em cây kẹo này!" - Thiên Dương lấy trong cặp ra một cây kẹo rồi đưa cho bé.

Thiên An cười rồi nhận lấy: " Cảm ơn anh hai "

Và thế là sóng gió đã tạm thời lắng xuống trong ngôi nhà nhỏ. Tối đấy, Thiên Minh cũng đã đưa cả nhà đi ăn và đi khu vui chơi giải trí để chuộc lỗi vì dạo gần đây anh đã bận khá nhiều việc mà bỏ bê gia đình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.