Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt

Chương 165: Hung Thủ Lộ Diện - Cuộc Đời Đau Khổ




Tại bệnh viện...

Hạ My từ phòng khám bước ra trên tay còn cầm theo kết quả, gương mặt cô bơ phờ, không cảm xúc, tờ giấy bị cô nắm chặt như đến sắp rách vậy. Cô không tin, ngàn lần cũng không muốn tin kết quả này là sự thật. Cô thật sự đã mang thai, mang dòng máu của anh - một người mà cô căm thù. Hạ My gương mặt thẫn thờ bước đi trên dãy hành lang.

" My! Em sao vậy?" - Thái Phương vừa thấy cô bước ra thì liền đứng dậy hỏi.

" Em...em không muốn sống nữa, em không muốn mang dòng máu của anh ta..." - Hạ My khóc lớn ôm chằm lấy Thái Phương. Cậu nghe cô nói xong thì càng ngỡ ngàng hơn. Vậy...vậy là bạn gái của cậu lại mang đứa con của bạn thân cậu. Làm sao cậu có thể chịu được chứ.

" Vậy em tính thế nào?" - giọng Thái Phương nhàn nhạt cất lên cũng chẳng biểu lộ rõ cảm xúc hiện tại.

" Em..không muốn mang đứa con của hắn, em..em sẽ đi phá bỏ. Trong lòng em giờ chỉ có anh thôi, Thái Phương.. Anh..anh sẽ không trách em, đúng không?" - Hạ My nắm chặt hai bàn tay của cậu mà hỏi, nước mắt cũng đã lăn dài trên má. 6 năm qua chính Thái Phương là người đã kéo cô ra khỏi thứ tình cảm mù quáng kia, từ lâu cô đã yêu cậu thật lòng rồi. Hạ My không muốn phải đánh mất người mình yêu thêm một lần nào nữa.

" Mau về nhà thôi, từ từ rồi giải quyết!" - Thái Phương nhẹ nhàng nói rồi dìu cô rời khỏi bệnh viện.

Cả buổi tối hôm đó Hạ My cứ ngồi một mình trong phòng mà khóc, cô không muốn là kẻ phụ tình bạc nghĩa. Thái Phương đối với cô rất tốt nên cô càng không muốn phụ tình với cậu. Nhưng nghĩ đến một sinh linh vô tội đang nằm trong bụng cô thì cô không biết nên làm thế nào nữa. Chẳng lẽ cô sinh đứa bé này ra rồi bắt nó gọi Thái Phương một tiếng " cha " hay sao chứ.

......................

Sáng hôm sau...

Thái Phương vừa lái xe đến công ty thì thấy cô cũng vừa đến. Cậu ngạc nhiên vô cùng.

" Sao em không ở nhà nghỉ ngơi đi!"

" Em không sao!" - cô nói rồi cất bước quay đi.

Đến gần trưa, máy bay hạ cánh thì ngay lập tức Thiên Minh đã cùng vài thuộc hạ đến tập đoàn Phong Tuyết. Anh tức giận đi vào.

" Trương Hạ My!" - Thiên Minh lớn tiếng mở cửa xông vào.

Cô đang ngồi làm việc bên bàn khi nghe anh gọi thì giật cả mình, cô đứng dậy thì thấy sắc mặt anh đằng đằng sát khí, bên cạnh còn có hai thuộc hạ nữa.

" Anh đến đây làm gì?"

" Làm gì á? Con đàn bà khốn nạn đừng nghĩ tôi không dám giết cô. Cô còn dám làm ra những chuyện như thế, Vân Anh gây tội gì với cô mà cô lại bày mưu hãm hại cô ấy như thế! Peridot liên quan gì đến cô mà cô lại giết cô ấy một cách tàn bạo như vậy hả?".

" Anh biết được mọi chuyện rồi sao? Vậy thì giết tôi đi, dù sao cuộc đời của tôi cũng bị anh hủy hoại rồi, có sống cũng là mang ô danh!" - Hạ My cười lạnh.

" Giết á? Những điều mà cô đã làm thì cô nghĩ cô sẽ được chết dễ dàng sao? Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết, giúp Vân Anh trả mối thù này!"

" Trả thù giúp Vân Anh? Anh có tư cách đó sao? Người hại cô ấy chính là anh. Anh nói anh rất yêu cô ấy thì tại sao lại không tin cô ấy chứ. Người hại cô ấy còn giết đứa bé trong bụng cô ấy chính là anh chứ không phải tôi đâu!"

Thiên Minh sau khi nghe những lời đó không những không cảm hối hận mà ngược lại càng tức giận hơn. Anh bước lại bóp chặt miệng Hạ My khiến cô đau đớn vô cùng.

" Cô còn dám nhắc đến Vân Anh thì coi chừng tôi cắt luôn cái lưỡi của cô đấy!" - anh rằn giọng đe dọa đầy đáng sợ, đôi mắt sồng sộc đỏ ngầu của anh như chỉ muốn ăn tươi nuốt cô ngay luôn bây giờ.

" Đồ khốn kiếp...Anh mau..bỏ ra ngay...!" - Hạ My bị anh bóp chặt miệng vô cùng đau đớn. Đúng lúc này Thái Phương liền xuất hiện. Cậu vội vàng bước lại đẩy người Thiên Minh ra.

" Hạ My, em không sao chứ?"

Hạ My không trả lời mà ánh mắc căm phẫn đang nhìn chằm chằm lấy anh.

" Cậu muốn làm gì thế hả?" - Thái Phương lớn giọng với anh.

" Tôi muốn giết cô ta đó, cậu cản được sao? Nên nhớ cậu vẫn là đàn em dưới tay của tôi đó, đừng có vượt quyền! Chuyện của tôi không cần cậu nhúng tay vào đâu, hôm nay tôi quyết đưa con rắn độc này về!" - Thiên Minh dứt lời thì liền bước lại nắm chặt cổ tay của cô. Thái Phương liền không ngần ngại mà đánh ngã anh xuống sàn.

" Tôi nói cho cậu biết, việc của cậu, tôi không xen vào nhưng cậu dám làm hại cô ấy thì đừng trách Cao Thái Phương này trở mặt!" - Cậu thẳng tay chỉ thẳng vào mặt anh cảnh cáo.

" Tình nghĩa hơn 20 năm chẳng lẽ cũng không bằng một con đàn bà hiểm độc như cô ta, tôi nói cho cậu biết. Trương Hạ My thân yêu của cậu chính là con rắn độc, chính cô ta là người bày mưu hãm hại Vân Anh, cũng chính cô ta đã dùng thuốc độc để giết chết Peridot!"

Thái Phương nghe xong thì sững sờ, cậu quay đầu lại nhìn cô. Sao có thể chứ! Hạ My với Vân Anh làm gì có oán thù gì chứ. Cô với phó chủ Peridot càng không thể xảy ra thù hận để đuổi cùng giết tận như thế. Cậu không tin chuyện này là sự thật.

" Hạ..Hạ My. Sao cô ấy có thể làm những chuyện như thế chứ. Cậu... cậu mang nhân chứng, vật chứng ra đây nếu không đừng hòng làm hại đến cô ấy!" - Thái Phương dù ngỡ ngàng nhưng cũng lựa chọn là bảo vệ cô.

Thiên Minh nhìn thái độ của cậu thì cười lạnh mà nói:" Được, muốn nhân chứng vật chứng chứ gì. Tôi sẽ cho các người thấy!"

Ngay sau đó, Thái Phương đã sắp xếp toàn bộ công việc để cùng cô và anh quay về lại thành phố. Thiên Minh dẫn bọn họ đến nơi đang giam giữ đôi nam nữ kia. Hạ My nhìn thấy bọn họ bị hành hạ thừa sống thiếu chết thì cô bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.

" Cậu muốn nhân chứng, nhân chứng có rồi đấy. Bọn họ chính là người đánh thuốc mê Vân Anh và Triết Thành rồi đưa bọn họ đến căn nhà hoang, cũng chính bọn họ đã dàn dựng nên vụ ân ái đó." - Thiến Minh lạnh giọng nói, ánh mắt thì sắc lạnh nhìn Hạ My không rời.

Hạ My im lặng, nhìn đôi nam nữ trên người đầy máu thì cô rất sợ hãi. Cô không ngờ anh lại dùng biện pháp mạnh để bức cung họ như thế. Lúc đầu, cô vì thấy vẻ bề ngoài của hai người bọn họ có điểm giống Vân Anh và Triết Thành nên mới kéo họ vào kế hoạch không ngờ lại đẩy họ vào con đường chết.

Thiên Minh sau đó đã bật lên đoạn ghi âm mà cô gái đó đã thú tội với anh vào ngày hôm qua. Khi nghe xong thì sắc mặt của Hạ My tái đi vài phần.

" Còn đây chính là kết quả xét dấu vân tay. Ngày hôm đó cô ở phòng của tôi có đánh rơi một cây son, vốn dĩ sẽ trả lại cho cô nhưng không ngờ nó lại hữu ích đến vậy. Dấu vân tay của cô trùng khớp với dấu vân tay trên bức thư, điều này giải thích thế nào hả?" - Thiên Minh lớn giọng, anh tức giận mà đập vỡ luôn cây son trong tay. Thái Phương lúc này như câm nín, cậu không biết nên bao che cho cô thế nào nữa. Cây son đó vốn là món đồ mà cậu đã tặng cô nên không thể nào lầm được. Cậu quay sang nhìn cô, Hạ My lúc này tay chân lẩy bẩy, vẻ sợ sệt hiện rõ trên mặt.

" Hạ My, em nói đi..Việc này có phải là do em làm không?"

" Em...em thật sự... " - Hạ My bối rối, sợ hãi mà không nói nên lời. Thái Phương nhìn thái độ của cô thì cũng đã biết kết quả. Cậu như không tin, sốc đến nổi cả người phải dựa vào tường mới đứng vững được. Đừng nói đến Hạ My hãm hại Vân Anh ra sao chỉ cần kể đến tội giết hại phó chủ Peridot cũng đủ khiến cô phải trả giá bằng mạng sống của mình rồi. Thái Phương thật sự lần này đã không thể bao che cho cô được nữa.

" Thái Phương, bang quy cậu hiểu rõ, tôi cũng hiểu rõ hơn nữa Peridot là người có công rất lớn trong tổ chức nếu không làm sáng tỏ thì trên dưới đàn em sẽ không phục!"

Cậu không biết nói gì cả, nhân chứng, vật chứng đã đầy đủ, dấu vân tay của cô càng là đòn chí mạng. Cho dù bây giờ cậu có 100 cái miệng cũng chẳng thể giúp cô chạy tội được.

Thiên Minh lúc này lạnh lùng cầm súng lên mà chỉa thẳng vào Hạ My. Thái Phương trợn mắt nhìn anh.

" Cậu...cậu làm gì vậy hả?" - Thái Phương kinh ngạc.

" Người phụ nữ của tôi bị cô ta hãm hại, người anh em tốt của tôi bị cô vu oan, đàn em cận thân của tôi bị cô ta hại chết chẳng lẽ tôi không được giết cô ta hay sao?"

" Nhưng...nhưng Hạ My cũng là anh em với cậu kia mà. Nếu cậu còn nghĩ đến tình cảm bao nhiêu năm nay thì mà hãy tha mạng cho cô ấy. Chắc chắn cô ấy có nổi khổ, Thiên Minh. Cậu không thể làm càn được!" - Thái Phương ngăn cản, cậu kéo cô đứng sau lưng mình. Còn cậu thì đang đứng trước đầu súng của anh.

" Tình cảm bao nhiêu năm. Lúc gia đình tôi gặp nạn, ba mẹ tôi gặp họa xác thân thì ba cô ta liền lập tức hủy hôn không nể tình nghĩa hai gia đình biết bao nhiêu năm quen biết thì tôi dựa vào đâu tha cho cô ta. Cậu nói đi!"

" Anh hai, không được giết!" - Hạ Trâm liều mạng chạy đến giựt lấy khẩu súng của anh.

" Là ai cho em vào đây hả?" - Thiên Minh lớn giọng quát.

" Anh hai, em cầu xin anh. Anh không được giết cô ấy vì.. vì Hạ My đang mang trong bụng đứa con của anh đó!"

" Đứa con?" - Thiên Minh ngỡ ngàng.

Hạ Trâm vội lấy điện thoại ra cho anh xem kết quả khám thai mà Hạ My đã chụp gừi cho cô vào tối qua. Thiên Minh cầm lên xem mà như không tin được.

" Con của tôi? Dựa vào đâu khẳng định đây là con của tôi chứ? Nếu là con của tôi nó cũng không thể có một người mẹ tàn độc như vậy được!" - Thiên Minh nói liền liền cầm súng lên, lên nòng.

" Anh hai.... Anh đừng để hận thù che mờ mắt mà. Trước đây vì lòng ghen tuông anh đã hại chết con của mình và đánh mất Vân Anh mãi mãi. Chẳng lẽ anh muốn tiếp tục phạm sai lầm hay sao chứ?"

" Nếu cậu muốn giết cứ giết tôi là được. Mong cậu nể tình suốt bao nhiêu năm qua tôi đã tận tâm tận lực giúp đỡ cậu mà tha cho cô ấy một mạng. Trong người của cô ấy còn mang giọt máu của cậu nữa chẳng lẽ cậu muốn sát hại thêm một sinh mạng vô tội nữa sao chứ? Dừng tay lại đi, tay cậu đã nhuốm đầy máu rồi Thiên Minh à"

Anh nghe thế thì liền có chút nguôi giận. Khẩu súng trên tay anh cũng rơi xuống sàn.

" Tôi tha mạng cho cô nhưng cô nhất định phải trả giá cho những việc của mình. Tôi sẽ đợi cô sinh đứa bé đó ra nếu đó không phải là con của tôi thì đừng nói là cô đến ngay cả đứa nhỏ tôi cũng không ngần ngại mà tận diệt một lần đâu." - Thiên Minh lớn giọng nói rồi lại quay sang nhìn Thái Phương:" Từ giờ phút này, cô ta sẽ do tôi quyết định. Còn tập đoàn Phong Tuyết kia đã được Thiên Long thu mua cậu hãy an phận mà trở về đó quản lí đi, từ nay về sau không cho phép cậu nói giúp cho cô ta nữa!" - Anh lạnh giọng nói. Nếu với tình cảnh thế này thì tính mạng của cô sẽ do anh quyết định, Thái Phương đã bị anh đưa đi ra tận Hà Nội để quản lí Phong Tuyết, có thể nói những ngày tháng sau này của cô sẽ không còn ai chở che được nữa.

......................

Ngày hôm sau...

Thiên Minh đã ngay lập tức nhớ thuộc hạ tìm mua một ngôi nhà riêng cho cô ta. Anh không muốn hình ảnh của cô xuất hiện trong ngôi nhà của anh và Vân Anh, cũng càng không muốn cô đặt chân bước vào nhà chính của Trần gia. Đợi sau khi cô sinh ra đứa bé xong thì anh nhất định sẽ thanh lí cô khỏi cuộc đời này.

Một tuần sau...

Hạ My được đưa đến ngôi nhà mới đó. Hiện tại cô chính là bị giam lỏng, căn nhà khắp nơi đều được lắp camera lại có thuộc hạ canh chừng, việc trốn khỏi đây chính là điều không thể. Cuộc sống sau này của cô chính là như ở tù.

" Còn không mau vào đi!" - Thiên Minh từ phía sau mà lạnh giọng nói.

" Tôi không muốn, có giỏi thì anh giết tôi đi!"

Bốp..

Một cái tát rất mạnh đáp xuống trên mặt cô. Hạ My ngã xuống đất. Thiên Minh ngồi xuống bóp chặt miệng của cô.

" Tôi nói cho cô biết, hoàn cảnh hiện tại là do cô chuốc lấy. Đừng nghĩ tôi không giám giết cô, cũng đừng nghĩ đến việc sẽ dùng đứa con ra uy hiếp hay là có ý định tự tử. Tôi muốn có con nối dõi thì cũng không cần đến loại người cặn bã như cô sinh đâu. Nếu không nể mặt Thái Phương thì cái mạng này của cô sớm đã không còn rồi! Cô tốt nhất là hãy cố gắng ngoan ngoãn mà ở đây cho tôi!" - Thiên Minh lạnh giọng nói rồi đứng dậy ra lệnh cho thuộc hạ lôi cô vào nhà nhốt lại. Anh còn đích thân cử Bảo Nam canh giữ nơi này. Peridot là người yêu của cậu, anh muốn cho Bảo Nam nhìn thấy cái giá của kẻ đã sát hại bạn gái của cậu sẽ thảm hại ra sao.

......................

Hai tháng nữa trôi qua...

Hạ My luôn bị nhốt trong ngôi nhà lạnh lẽo đó. Nhưng cũng may Thiên Minh còn có lòng từ bi mà cho dì Lan sang chăm sóc cho cô. Hạ My không được đi ra ngoài ít nhất chỉ là được cho ra ngoài sân hít thở không khí thôi. Anh là muốn cô nếm trải cảm giác sống không bằng chết, càng muốn cô đối diện với Bảo Nam mỗi ngày mà sống trong ân hận.

Cách một hai ngày thì cũng chỉ có Hạ Trâm sang để trò chuyện, an ủi với cô. Nhìn thấy cô buồn bã, không ăn không uống đến cả người xanh xao mà Hạ Trâm không kiềm được nước mắt. Hạ Trâm rất nhiều lần đến cầu xin anh nhưng đều bị anh phớt lờ.

Ba tháng nữa trôi qua...

Hạ My hằng ngày đều bị nhốt ở đấy. Thái Phương cuối mỗi tháng đều đến thăm cô nhưng cô vẫn không vui vẻ chút nào cả. Cái thai của cô cũng đã được 6 tháng hơn vậy mà Thiên Minh chưa một lần hỏi thăm hay lo lắng cho cô. Hạ My dần rơi vào tuyệt vọng, đêm hôm đó ở trong phòng cô lấy con dao bấm rồi tự gạch tay mình tự tử nhưng cũng may đã được thuộc hạ phát hiện thông qua camera. Hạ My nhanh chóng được đưa đến bệnh viện.

Lúc này, Thiên Minh đang ngồi làm việc trong phòng nghe thuộc hạ thông báo anh cũng chỉ ừ một tiếng như không có gì rồi làm việc tiếp. Sống chết của cô ta anh không quan tâm nên cũng chẳng lo lắng tí nào cả.

Đến sáng hôm sau, trước khi đi làm anh cũng có ghé bệnh viện xem tình hình nhưng không phải là đến thăm cô mà là đến để cảnh cáo cô.

" Cô nên từ bỏ ý định tự tử đi, tôi sẽ không để cho cô chết dễ dàng đâu. Nhưng nếu cô không muốn nếm trải đau khổ thì tôi có thể rộng lượng một chút mà cho cô đeo máy thở để khỏi phải chứng kiến thảm cảnh đợi khi đứa bé đủ tháng thì chỉ cần mổ ra là xong, cô thấy thế nào?" - Anh lạnh lùng nói ra một câu ác độc nhưng trên gương mặt anh còn thể hiện vẻ thích thú. Hạ My nằm trên giường mà nước mắt không ngừng rời. Đây có phải là người đàn ông cô đã từng yêu không chứ? Tại sao lại đối xử với cô tàn độc như thế? Chẳng lẽ bao nhiêu tháng ngày bị bức ép vừa qua vẫn chưa đủ để anh quên đi thì hận hay sao? Hạ My nhìn anh mà bất lực khóc. Người trước mắt cô giờ đã biến thành một kẻ máu lạnh không biết tình người nữa rồi.

Thiên Minh cười nhẹ một cái, tay anh còn vân vê trên gương mặt của cô.

" Cô tốt nhất là ngoan ngoãn cho tôi, mạng của cô đối với tôi chẳng đáng một xu nhưng còn đứa bé. Nếu cô còn biết xót cho con mình thì hãy cố gắng mà sống cho tốt!" - anh lạnh giọng nói rồi rời đi. Hạ My nằm trên giường mà khóc tức tưởi, giờ phút này cô muốn sống cũng không được, chết cũng không xong. Hằng ngày chỉ dám cam chịu mà sống.

Cuối cùng ngày cô phải sinh cũng đã đến. Trưa ngày hôm đó, ăn trưa xong thì cô cảm thấy đau bụng khủng khiếp, dì Lan rất lo nên lập tức cho thuộc hạ chở cô đến bệnh viện. Sau đó, bác sĩ thông báo là cô có dấu hiệu sắp sinh rồi nên đã được đưa vào trong. Thuộc hạ gọi báo cho anh. Thiên Minh nghe thế cũng chẳng biểu hiện gì cả, thư thái mà lái xe đến bệnh viện.

" Sao rồi?"

" Trương tiểu thư cô ấy đã được đưa vào trong gần một tiếng rồi!" - dì Lan nói.

Thiên Minh không đáp gì cả, anh bình thản ngồi xuống ghế lấy điện thoại ra xem ít tài liệu. Một lúc sau thì vợ chồng Hạ Trâm cũng đến. Hạ Trâm đang rất lo lắng cho cô bạn thân nhưng khi nhìn sang thái độ của anh thì cô càng thấy thương cho Hạ My.

Không lâu sau đó.

Cánh cửa mở ra, một vị y tá bước ra nói.

" Hiện tại tình hình của sản phụ rất nguy hiểm, có thể sẽ không giữ được tính mạng. Người nhà hãy mau đưa ra quyết định là cứu mẹ hay cứu đứa bé?"

" Cứu đứa bé!" - Thiên Minh liền đáp mà không cần suy nghĩ gì cả. Anh đứng lên cầm bút kí vào giấy xác nhận.

" Cầu xin mọi người hãy cứu cả hai mẹ con cậu ấy!" - Hạ Trâm níu lấy tay của cô y tá mà van xin.

" Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, người nhà yên tâm!"

Sau đó cô y tá đi vào trong. Lúc này, Hạ Trâm quay sang nhìn anh trai mình đang thảnh thơi ngồi trên ghế mà không khỏi tức giận.

" Anh có phải là con người không vậy? Hạ My đang cận kề cái chết mà anh có thể bình tĩnh như vậy sao?" - Hạ Trâm quát anh.

" Mạng của cô ta anh không bận tâm, sống hay chết là cô ta quyết định!" - anh lạnh nhạt đáp.

" Cô ấy từ nhỏ lớn lên bên cạnh anh, còn mang thai đứa con của anh mà anh có thể nói vậy sao? Tình nghĩa bao nhiêu năm anh bỏ đâu cả rồi?"

Thiên Minh bỗng ném mạnh chiếc điện thoại xuống sàn.

" Em đừng có nói chuyện tình nghĩa ở đây với anh! Nếu không nể tình nghĩa thì một năm trước anh cũng chẳng thèm giúp cái tập đoàn Phong Tuyết đang trên bờ vực phá sản của cô ta đâu. Nếu không nể tình nghĩa thì anh cũng chẳng để cô ta sống đến giờ đâu!"

Hạ Trâm nhìn anh rồi cũng không biết nói thế nào. Một năm rưỡi nay anh luôn là kẻ máu lạnh, đối xử với ai cũng đều lạnh lùng, khó chịu đến ngay cả cô là em gái mà anh cũng không ít lần quát mắng cô thậm tệ.

Một tiếng sau...

" Chúc mừng gia đình, cả sản phụ và thai nhi đều an toàn. Thai nhi là một bé trai nặng 3,6kg "

" Vâng, cảm ơn bác sĩ!"

Sau đó Hạ My được đưa đến phòng hồi sức tích cực còn đứa bé thì được giao cho các bà mụ chăm sóc. Do thuốc mê quá mạnh nên Hạ My vẫn chưa tỉnh lại, cô yếu ớt nằm trên giường bệnh. Hạ Trâm nhìn cô mà không khỏi đau lòng.

Nhưng dường như Thiên Minh chẳng quan tâm đến Hạ My sống hay chết. Anh đi xem đứa bé thế nào. Nhìn bé con đang ở trong lòng kín khiến anh có chút gì đó hạnh phúc. Ngày hôm sau anh đã nhờ bác sĩ đi xém nghiệm ADN của anh và đứa bé. Kết quả là đứa bé đó chính là con của anh. Thiên Minh không khỏi vui mừng.

Một tuần sau...

Sức khỏe của Hạ My đã tốt lên nên được xuất viện về nhà. Nhưng nơi cô về vẫn là ngôi nhà lạnh lẽo, đau thương kia. Buổi trưa hôm đó, Hạ My đang cho đứa bé uống sữa thì bỗng nhiên Thiên Minh đi vào, phía sau còn mang theo một nam, một nữ.

Bỗng anh cho người bế đứa bé đó ra khỏi tay của cô. Hạ My ngơ ngác nhìn anh.

" Sau này đứa bé sẽ do tôi nuôi dưỡng, tôi không muốn con của mình ở bên cạnh một người mẹ độc ác và nham hiểm như cô. Trương tiểu thư cô hãy an phận mà sống ở đây đi!" - Thiên Minh lạnh giọng nói rồi cho người bế đưa bé đi. Hạ My sững sốt, cô còn nghĩ khi cô sinh đứa bé ra anh sẽ thay đổi định kiến với cô vậy mà anh lại nhẫn tâm tách riêng hai mẹ con cô ra nữa chứ.

Hạ My nước mắt đầm đìa, cô gượng sức đuổi theo anh. Hạ My quỳ dưới chân của anh mà cầu xin.

" Thiên Minh, em xin anh, đừng mang đứa bé đi. Sau này em sẽ nghe lời anh mà, anh hành hạ em sao cũng được xin đừng chia cắt mẹ con em mà xin anh đấy!"

Cô khóc lớn mà cầu xin anh nhưng Thiên Minh chẳng có một chút gì đó là thương cảm. Vì cô nên Vân Anh mới có ý định tự tử rồi mất đứa con của mình, vì cô mà anh phải mất đi vợ con của mình. Bao nhiêu nổi khổ đau đó anh muốn cô phải nếm trải, biết được đau khổ khi phải rời xa cốt nhục, máu mú của mình.

" Tôi nói cho cô biết, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu. Nếu cô ngoan ngoãn thì cơ may tôi sẽ còn cho cô đến thăm nó nếu không thì cô tự biết hậu quả rồi đấy!" - anh nói rồi đẩy cô ngã ra đất rồi mang đứa bé đi. Hạ My ngồi trên đất khóc trong tuyệt vọng. Con của cô, chính cô đã khó nhọc mang thai hơn 9 tháng vậy mà bây giờ cô phải xa lìa máu mủ của chính mình. Hạ My tuyệt vọng mà khóc lớn, quá kích động mà ngất đi trên nền đất lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.