Buổi tối hôm ấy...
Thiên Minh một mình về lại căn nhà cũ trước đây. Anh một mình đứng trên sân thượng mà suy tư, tay còn cầm ly rượu. Anh thật sự không hiểu tại sao cô lại có thể nói với anh những lời như vậy.
Quay lại lúc chiều...
Thiên Minh đi làm về, cả người mệt mỏi đi lên phòng. Vừa mở cửa bước vào thì đã thấy cô đang ngồi xếp quần áo vào vali. Anh một tay tháo cà vạt bước tới chỗ của cô ngạc nhiên nói.
" Em xếp đồ làm gì thế?"
" Ngày mai là chúng ta phải về quê rồi, vừa giúp đỡ các mái ấm rồi cùng sửa sang lại nhà cửa nữa "
" À...Chuyện này... Vân Anh, anh tính sẽ dời kế hoạch lại tháng sau. Do công việc của anh bận quá không sắp xếp được thêm việc trong tổ chức dạo này lại lục đục, biến loạn bên ngoài lại nổi lên.... Nên lần này chắc anh đi không được rồi." - Thiên Minh trầm giọng nói.
Vân Anh nghe xong thì mặt tối sầm lại, cô dừng tay, mắt ngước nhìn anh.
" Vậy là sao chứ? Không phải là lên kế hoạch rồi sao?" - Vân Anh lạnh giọng nói.
" Thì anh cũng đâu muốn chỉ tại do công việc anh quá bận thôi. Em cũng thấy đấy anh ngày nào cũng phải đi làm, công việc thật sự rất nhiều!"
" Công việc, công việc. Anh lúc nào cũng công việc "
" Sao em nói khó nghe thế? Anh đi làm cũng rất vất vả chứ có sung sướng gì đâu sao em lại không thông cảm cho anh chứ? "
" Thông cảm cho anh. Đúng rồi, công việc của anh quan trọng. Chuyến đi đã đề ra gần một năm rồi, mọi việc cũng đã thông báo cho tất cả mọi người, ai nấy cũng đều mong đến ngày chúng ta đến giúp đỡ vậy mà..."
Vân Anh nói rồi cười lạnh một cái. Cô thật sự rất ức chế. Rõ ràng là anh đã nói là sắp xếp được kia mà nhưng đến cuối cùng là lại không đi. Mấy ngày nay lúc nào cũng công việc hết, có bao giờ anh để tâm đến bất cứ thứ gì đâu.
" Anh chỉ nói là dời chuyến đi lại thôi chứ có nói là hủy bỏ đâu sao em lại tức giận như vậy? Em đừng ích kỷ như thế! Anh đi làm cũng đã mệt lắm rồi vậy mà em còn trách anh được "
" Em ích kỷ? Em không hiểu cho anh? Bốn năm nay em làm dâu nhà anh chắc sung sướng lắm. Hôm nay thì lễ giỗ nhà này mai lại đám cưới nhà kia. Đám tiệc trong nhà đều là em đứng ra lo liệu, em cũng vì cái nhà này, cũng là vì anh mà không dám than thở, chỉ biết cúi đầu trước mọi người để người ta dò xét để rồi hôm nay anh lại bảo em ích kỷ. Nhà ba mẹ dưới quê hư hỏng nhân cơ hội này muốn về đấy sửa sang lại một chút thôi mà anh bảo em không hiểu cho anh? Vậy ai sẽ hiểu cho em đây? Em vì nhà anh mà dốc công tận tụy anh xem như là thường còn em vì nhà em một chút thì anh bảo đợi lần này lần khác "
Vân Anh uất ức mà lớn giọng với anh. Thiên Minh nghe xong thì càng tức giận hơn. Hôm nay cô còn kể chuyện nhà anh nhà em ra. Vốn dĩ chuyện này không có gì cả mà cô bé xé ra to.
" Được! Anh không muốn tranh luận với em nữa. Em muốn đi thì cứ đi " - Thiên Minh cao giọng nói rồi bước ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại. Anh bực bội mà lái xe đi về ngôi nhà cũ một mình chứ còn ở đấy chắc chắn anh sẽ không kiềm chế mà nói ra những lời không hay.
Quay về hiện tại....
Thiên Minh cũng chỉ đành nuốt tức giận vào trong. Thật là, anh đi làm cũng vì muốn chăm lo cho co thật tốt, muốn bảo vệ cô chu toàn vậy mà cô lại không thông cảm cho anh. Việc này anh cũng đâu muốn xảy ra chỉ là dời lại hành trình thôi vậy mà cô lại khó chịu mà lớn giọng với anh. Thiên Minh càng nghĩ lại càng đau đầu. Anh uống một hơi hết ly rượu rồi trở về phòng.
Tối hôm đấy, anh thật sự chẳng chợp mắt được mà cứ cảm thấy bất an rồi phải trằn trọc suy nghĩ. Còn về Vân Anh thì cũng chẳng khá hơn. Không có anh ngủ cùng quả thật cảm giác rất khó chịu.
Sáng hôm sau, Vân Anh thức dậy sớm đi xuống dưới nhà.
" Dì Lan, dì dặn nhà bếp làm canh gan gà cà chua và thịt gà chưng cách thủy cho con nha"
" Đây không phải là món cậu chỉ thích sao?"
" Vâng, hôm qua con hơi nặng lời rồi nên muốn sang nhag bển xin lỗi sẵn tiện đem thêm vài món cho anh ấy " - Vân Anh cười nhẹ nói
Dì Lan hiểu ý rồi cũng nhanh chóng bảo nhà bếp chuẩn bị. Vân Anh lên lầu thay đồ chuẩn bị tươm tất. Cả đêm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều. Nói ra cũng là do cô quá kích động nên đành đi xin lỗi vậy.
Còn về Thiên Minh, anh lúc này đã thức dậy và chuẩn bị đi làm. Ngồi ở phòng khách anh lấy điện thoại ra gọi cho Bảo Nam.
" Cậu giúp tôi đặt chỗ ở nhà hàng nha, trưa nay tôi sẽ cùng với Vân Anh dùng bữa " - Thiên Minh cười nói qua điện thoại.
[ Rõ ]
Thiên Minh tắt máy rồi cười nhẹ. Anh đã suy nghĩ rất kỹ. Vân Anh dù sao cũng đã hy sinh cho anh quá nhiều rồi với lại kế hoạch này là anh đã hứa với cô nên không thể nuốt lời được. Tối qua anh đã cố hoàn thành xong công việc để dàn xếp mà đi với cô.
Một lúc sau, Thiên Minh uống xong ly cà phê nóng định đến công ty bàn giao công việc lại cho trợ lí thì liền có thuộc hạ gọi báo.
[ Đại ca, không hay rồi. Chuyến hàng nhập mấy lô rượu của chúng ta tự nhiên lại bị phát nổ khi vừa cập bến cảng, phía cảnh sát đang vào cuộc điều tra ]
" Được rồi, bảo Amethyst phó chủ giải quyết với cảnh sát trước tôi sẽ lập tức đến ngay "
Thiên Minh tắt máy rồi nhanh chóng lái xe ra bến cảng xem xét tinhd hình. Lô rượu lần này nhập về số lượng rất lớn lại toàn là rượu quý nếu mất trắng thì thiệt hại sẽ rất lớn.
Một lúc sau khi Thiên Minh rời đi thì Vân Anh cũng vừa đến nơi. Cô xuống xe đi vào nhà nhưng không thấy anh đâu. Vân Anh nhìn trên bàn vẫn còn tách cà phê của anh ở đấy. Cô đặt thức ăn lên bàn.
" Thiên Minh đi làm rồi ư?" - Vân Anh quay sang hỏi thuộc hạ.
" Đại ca vừa rời khỏi đây không lâu. Anh ấy đi giải quyết một vài sự cố do lô rượu mới nhập về!"
Ánh mắt Vân Anh đượm buồn, cô ngồi xuống ghế sofa để đợi anh. Xem ra cô đã đến trễ một bước rồi. Vân Anh buồn rầu ngồi đợi cũng gần hai tiếng rồi nhưng vẫn không thấy anh về, cô nhắn tin gọi điện cho anh cũng chẳng được. Vân Anh thở dài buồn bả rồi rời đi, xem ra chuyến đi lần này cô phải đi một mình thật rồi. Vân Anh sau khi trở về biệt thự thì nhanh chóng chuẩn bị đồ vào va li rồi chuẩn bị lên đường.
Lúc này, Thiên Minh đang tích cực cùng cảnh sát để điều tra nguyên nhân xảy ra vụ việc. Do chiếc tàu phát nổ bất ngờ nên đàn em của anh trên tàu bị thương đến 13 người và 4 người đang nguy kịch đang điều trị trong bệnh viện. Số rượu thì mất hết 2/3. Thiệt hại lần này quả thật không nhỏ. Anh loay hoay giải quyết mọi việc mà quên luôn việc sẽ cùng cô đi ăn trưa để làm lành.
Quay về biệt thự, Vân Anh lúc này đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Triết Thành cũng đã đến nơi. Phó chủ Peridot cùng với vài thuộc hạ thân cận cũng đã xuất phát trước. Vân Anh lên xe cùng Triết Thành rồi rời đi. Vân Anh buồn biểu hiện rõ ra mặt, cô cầm điện thoại lên xem thì chẳng thấy anh nhắn tin hay gọi điện cho cô một cuộc nào cả. Vân Anh gọi cho anh thì lại không liên lạc được. Xem ra lần này là anh giận cô thật rồi.