Buổi sáng hôm sau....
Vân Anh dần tỉnh dậy sau một đêm mệt mỏi. Mí mắt cô dần hé mở đón chào ánh nắng ngày mới. Cô ngồi dậy nhìn xung quanh thì không thấy anh đâu, cô day day trán. Chẳng hiểu sao hôm qua cô có thể đi uống nhiều đến vậy còn... Lúc này Vân Anh chợt nhớ ra những lời nói và hành động ngớ ngẩn đêm qua. Cô sững người nhìn lại cơ thể mình.
" Chết mình rồi! Sao lại làm ra chuyện mất mặt vậy chứ? Tiêu rồi, tiêu rồi! Sao dám nhìn mặt anh ấy nữa chứ? Haizz.. Chết rồi! "
Cô nhớ lại mọi chuyện rồi cảm thán, cô xấu hổ vùi người trong chăn. Cũng có thể nói…. Cô công toi rồi!. Vân Anh khóc không ra nước mắt, em chồng ơi là em chồng. Rượu có thể tăng thêm lòng dũng cảm là quá chuẩn! Nhưng, rượu càng có thể làm hỏng việc mà! Lần này đúng là mất mặt thật mà, ai đời trâu mà lại đi tìm cọc chứ còn hùng hổ nói trước mặt tất cả mọi người. Cuộc đời này của cô coi như phế bỏ rồi.
Cốc...cốc...cốc
" Cô chủ! Người tỉnh chưa vậy ạ?" - dì Lan ở ngoài gõ cửa.
Vân Anh ngồi dậy, luống cuồng cột lại tóc rồi ra mở cửa.
" Dạ chào dì!" - Vân Anh hơi cúi đầu, thật sự bây giờ cô rất xấu hổ không dám nhìn anh cả.
" Cô thay đồ đi, tôi có làm giúp canh giải rượu cho cô rồi. Đêm qua chắc vất vả rồi, mẹ quý nhờ con!" - dì Lan trêu chọc cô.
Vân Anh mặt đó tía tai xấu hổ. Kiểu này là tiêu thật rồi, hai má của cô ửng đỏ. Trong lòng cũng không quên quyền rủa 8 đời nhà của anh.
Một lúc sau, Vân Anh thay đồ xong thì xuống nhà. Vừa bước đến cầu thang thì thấy người làm vừa cúi chào vừa cười khúc khích. Vân Anh lấy tay che mặt rồi đi xuống dưới nhà. Cô đi vào bếp, ngồi vào bàn ăn. Ngay lập tức, có một người làm mang một chén canh hầm ra cho cô.
" Đây là?"
" Cô chủ. Đây là canh bổ mà cậu chủ đích thân làm cho cô. Cậu ấy còn nói vốn định sẽ đích thân đút cho cô nhưng do tối qua đã quá vất vả, đổ nhiều mồ hôi, lại có chút cảm lạnh sợ rằng sẽ lây bệnh cho cô. Cậu ấy còn bảo sẽ không kể chuyện tối qua cho ai biết đâu! Trước khi đi làm cậu ấy còn dặn dò là cô hãy yên tâm tịnh dưỡng, cậu ấy sẽ không để cô thiệt thòi đâu mà sẽ trả công cho cô" - Cô người làm thuật lại lời nói của anh xong rồi lại cười.
Vân Anh nghe thì tức đến đỏ cả mặt. Trần Thiên Minh thừa biết cô sẽ xấu hổ mà còn cố tình trêu chọc, còn dám dùng mấy lời này đúng là khiến cô tức chết kia mà. Vân Anh tức đến sôi trào ruột gan cô nhìn chén canh trước mặt mà không thể nào nuốt trôi được. Vân Anh mặt đỏ bừng bước ra phòng khách ngồi, cô tự rót tách trà uống rồi tức giận đặt cái ly lên bàn.
" Đây là âm mưu. Trần Thiên Minh anh nhớ đấy, anh chết với tôi!" - cô tức giận anh mà quát lớn. Nhưng cô càng tức giận càng làm cho mấy người xung quanh mắc cười. Vân Anh bất lực, đúng là làm cô tức chết mà.
" Người đâu??? Thanh Kỳ, Thuận Liêm. Hai cậu đâu rồi?" - cô gọi lớn hai tên thuộc hạ trong nhà. Ngay lập tức hai tên đó đã xuất hiện.
" Cô chủ! Có gì dặn dò ạ?"
" Hai cậu. Ngay lập tức lên phòng lôi chiếc giường đó đi tiêu hủy cho tôi!" - cô tức giận chỉ tay lên phòng. Hai tên thuộc hạ nhìn nhau khó xử rồi cũng vâng lời theo.
Vân Anh lửa giận hừng hực trong lòng. Một lúc sau thì cô em chồng yêu dấu lại đến. Hạ Trâm vừa bước vào phòng khách thì đã mỉm cười nhìn cô chị dâu đang mặt mày cau có ngồi ở đấy.
" Mẹ quý nhờ con!" - Hạ Trâm lên tiếng. Vân Anh vừa nghe thấy câu này thì lại tức càng thêm tức.
" Em còn chọc được. Lần này tiêu rồi!" - Vân Anh khó chịu nói với Hạ Trâm. Nhưng Hạ Trâm chỉ cười nhẹ rồi ngồi xuống ghế.
" Tiêu gì mà tiêu chứ! Đây là chuyện tốt, chuyện tốt đó biết không? Em không ngờ em vừa nói thì tối chị lại thực hành liền đúng là cao tay!" - Hạ Trâm nhẹ nói, gương mặt tươi cười trong lòng thì không ngừng ngưỡng mộ cô chị dâu tài ba này.
" Không có. Tất cả..chỉ là tai nạn thôi..Chị với Thiên Minh không có gì cả. " - Vân Anh vội chối bỏ.
" Chuyện này cũng đâu phải là xấu chị không cần phải che giấu đâu dù sao mọi người cũng biết cả rồi!"
" Cái gì? Ai cũng biết ư? Tiêu rồi, vậy sao này chị còn dám nhìn ai nữa chứ. Tất cả là tại em đấy, tại em bảo chị...chị.. Hạ Trâm ơi lần này khổ thật rồi!"
Vân Anh xấu hổ lấy hai tay che gương mặt đang đỏ bừng của mình. Cô bây giờ chỉ muốn kiếm một chỗ nào chui xuống thôi. Bây giờ ai cũng biết là cô lôi kéo anh làm chuyện ấy, còn nồng nhiệt cả đêm bây giờ cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Sau khi Hạ Trâm về thì cô lại đi lên phòng. Cô đứng nhìn cái giường mới không những hết tức mà còn tức thêm. Vân Anh ngã người ra giường chuyện lần này cô không giết được anh thì cô không thể nguôi giận được.
Đến chiều, Thiên Minh vừa về trên tay còn cầm theo một món đồ.
" Vân Anh đâu rồi" - anh quay sang hỏi người làm.
" Cô chủ thấy mệt nên đã lên phòng nghỉ ngơi rồi ạ!"
" Được rồi, mau vào nấu ít món cho cô ấy!"
Thiên Minh dặn dò xong thì đi lên phòng thăm cô vợ bảo bối. Anh mở cửa phòng ra thì thấy cô đang nằm trên giường. Anh khẽ cười rồi bước đến chỗ của cô.
" Vợ yêu của anh xem là vẫn còn rất khỏe mà!" - anh trêu cô.
" Đồ đê tiện! Anh đúng là sắc lang...anh...anh thừa nước đục thả câu mà chiếm đoạt người ta!" - cô tức giận quát anh.
" Anh chiếm đoạt? Là em cầu xin anh mà. Em còn lớn tiếng bảo rằng anh không được trốn nữa mà, còn nói cùng anh mẹ quý nhờ con. Anh không còn cách nào khác nên đành tuân theo bà xã đại nhân thôi!"
" Anh...Anh tôi đánh chết anh, đánh chết anh. Đồ đê tiện, đồ háo sắc " - Vân Anh đẩy anh ra giường tay liên tục đánh anh không thương tiếc. Tay cô đấm vào ngực anh không ngừng, miệng thì không ngừng mắng anh.
" Bà xã, tha cho anh đi. Cứu mạng! Anh chịu không nổi nữa " - Thiên Minh vừa cười vừa lớn tiếng.
Lúc này, người làm ở dưới nhà nghe thấy tiếng ồn trên lầu liền tụm lại bàn tán.
" Haizz.. Cậu chủ mới về mà lại tiếp tục vậy rồi!"
" Cô chủ nhỏ rất có bản lĩnh đấy....Xem ra không lâu nữa thì nhà này lại có thêm một thiếu gia hoặc một tiểu thư rồi. Không chừng là sẽ có cả hai luôn "
Mấy cô người làm thì thầm to nhỏ với nhau. Âm thanh trên lầu một ngày lớn hơn, tiếng kêu cầu xin của Thiên Minh càng làm cho bọn họ bật cười không ngừng.
" Vợ yêu, tha cho chồng đi mà... Anh mệt lắm rồi!" - Anh cố tình lớn tiếng để cho tất cả mọi người trong nhà đều nghe.
" Anh còn dám nói, tôi quyết đánh chết anh. Tôi cắn chết anh " - Vân Anh cầm lấy tay của anh mà cắn mạnh một cái. Vết cắn của cô hiện rõ lên cánh tay của anh nhưng cô vẫn quyết không buông ra.
" Aaaaaa" - Thiên Minh vì đau mà hét lớn làm cho khắp ngôi biệt thự như bung nóc lên vậy.
Sau một lúc đánh hết sức thì Vân Anh cũng đã mệt. Cô buông tha cho anh. Thiên Minh bị cô đánh như sắp chết vậy. Vết cắn của cô cũng khiến cánh tay anh rướm máu. Cô không thèm nói đến anh nữa mà đi xuống nhà. Nhưng vừa bước xuống nhà thì tất cả ánh mắt đều đổ dồn về cô.
" Này! Cô mau lên thay quần áo đi!" - Dì Lan bước đến bên cạnh cô nhắc nhở. Vân Anh nhìn lại bộ dạng của mình, quần áo thì nhăn nhúm, xộc xệch. Ngước nhìn lại mấy người làm đang cười thì liền nổi giận.
" Các người hiểu lầm..rồi.. Ta..ta quần áo... thế này là do.. do đánh nhau với anh ta chứ..chứ không phải... "
Càng nói càng khiến Vân Anh đỏ mặt.
" Tất cả trừ lương!"
Cô quăng một câu lạnh lùng rồi bước trở về phòng. Cuộc sống sau này của cô sẽ ra sao đây? Đúng là tự lấy lọ mà bôi lên mặt mình rồi. Cô khóc không ra nước mắt. Đúng là tiếng thoái lưỡng nan.