Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt

Chương 151: Điều Khó Hiểu




Sau mùa Tết thì tất cả mọi người bắt đầu quay lại với nhịp sống vốn có.Do hôm nay là chủ nhật nên Thiên Minh không cần đến công ty, vốn nghĩ bữa nay sẽ cùng ở nhà với bà xã nhưng nào ngờ cô vợ trẻ của anh lại ra ngoài từ sáng sớm. Đến trưa, Thiên Minh đang trong phòng khách vừa uống trà vừa xem tài liệu thì Vân Anh vừa về.

" Sáng giờ em bỏ bê chồng em đi đâu thế?" – Anh nhẹ kéo cô ngồi lên đùi anh.

" Hừm, em nào có rảnh rỗi, em cần sắp xếp việc bên mái ấm Sơn Trà ấy" – Cô vừa nói vừa dùng tay massage hai bên thái dương của anh. Thiên Minh mỉm cười nhắm mắt hưởng thụ. Vân Anh vẫn là xoa cho anh một lúc thì phía ngoài có hai thuộc hạ bước vào. Thì ra là hai anh em Nam - Lộc.

" Vừa mới thư giãn được một chút mà đã có việc tìm tới" - Thiên Minh mở mắt hơi chau mày lại.

" Ai bảo anh là đại ca" – Vân Anh bật cười nhẹ đứng lên.

" Hừm, không biết cảm thông với chồng mà còn ở đó cười. Chờ tới tối nay nhất định anh sẽ phạt tội này " – Anh mắng yêu.

" Đại ca, cô chủ! "– 2 người cúi chào.

" Hừm, ăn Tết xong mấy tháng nay mới thấy mặt mũi cậu đấy Bảo Lộc" - anh nhàn nhạt nói.

" Đại ca, em là được lệnh của Phương nhị ca đến vũ trường hỗ trợ anh ấy ạ" - Bảo Lộc vội nói.

" Đâu cần căng thẳng như vậy, Thiên Minh chỉ là trêu anh thôi. Chứ chuyện đó Thái Phương có nói với anh ấy rồi" – Vân Anh mỉm cười

" Đại ca, tụi em mang thư mời đến cho anh "

" Thư gì vậy?"

" Dạ một bức thư là của Định thiếu gia mời đến dự lễ cưới, một thư là của Nam tổng mời đi dự cắt băng khánh thành, một thư là của bà chủ Diệp của hàng đá quý mời đi dự sự kiện, bốn thư mời đi sinh nhật, sáu thư mời đi tham khảo thị trường hợp tác làm ăn, một thư mời đi làm khách mời danh dự cho cuộc đấu thầu bất động sản "

Bảo Nam đọc một loạt khiến cho sắc mặt của Thiên Minh ngày càng khó coi còn Vân Anh thì ngồi kế bên vừa uống trà vừa nhìn anh mà cười thích thú.

" Ngoài ra còn có 8 voucher giảm 50% khi mua sắm tại trung tâm thương mại MoonLight, 8 voucher mời dự buffet Đông Nam Á, 4 cặp vé xem phim" – Bảo Lộc tiếp lời.

Nói xong hai cậu đặt đống thiệp mời và ưu đãi kia lên bàn. Thiên Minh day day đầu, đối đầu trên giang hồ anh không ngán sao nhìn đống thiệp mời này anh lại ngán quá không biết.

" Đại ca, nhìn anh có vẻ mệt mỏi quá, anh có cần tụi em giúp đỡ gì không?" – Bảo Lộc hỏi

" Có, 4 cặp vé xem phim, 8 voucher mua sắm và 8 voucher đi buffet này tặng cho 2 cậu cùng với Thiên Phát và Chí Thành. Bữa nào rảnh rỗi thì đưa bạn gái đi chơi đi, tôi đợi uống rượu mừng của hai cậu lâu rồi đấy!" - Thiên Minh đưa xấp voucher cho họ rồi cười trêu chọc.

" Tụi em nào có bạn gái chứ!"

" Vậy mà hôm trước phó chủ Peridot và Kim Vân còn rủ em đi trà chiều tâm sự chuyện tình cảm đấy ạ! Nghe bảo đâu họ bị đối xử vô tâm lắm ạ còn bị mắng nữa " - Vân Anh quay sang cười nói với Thiên Minh.

" Cô chủ, tôi nào có ức hiếp Peridot đâu!" - Bảo Nam vội lên tiếng.

" Đúng đấy đại ca, Kim Vân suốt ngày toàn mắng em thôi chứ em nào mắng cô ấy chứ!" - Bảo Lộc cũng bất lực lên tiếng.

" Này! Chẳng phải hai cậu nói không có bạn gái sao? Vân Anh chỉ nói về chuyện tình cảm của Peridot và Kim Vân thôi mà, sao hai cậu lại phản ứng thế chứ!" - Thiên Minh trêu chọc bọn họ.

Hai anh em bọn họ á khẩu, cặp vợ chồng này đúng là song kiếm hợp bích để khiến hai cậu phải tự nhận đây mà.

" Đùa hai cậu chút thôi, chuyện tình cảm thì các cậu tự làm chủ chúng tôi không có ngăn cản. Còn nữa hai cậu thay mặt tôi đi đự bốn cái sinh nhật và một cái đám cưới kia luôn đi "

" Vâng "

Sau khi bọn họ rời đi thì Thiên Minh ngã người ra sofa chán nản. Sao công việc ở đây mà cứ dồn dập thế này chứ. Biết vậy anh thà đi làm một tên giáo viên còn sung sướng hơn.

" Thảo Như đâu rồi?" - Vân Anh chợt hỏi.

" Anh không biết, nghe nói sáng sớm là đi khảo sát tình hình gì rồi!" - Thiên Minh nhàn nhạt nói rồi cầm mấy tấm thư mời lên xem.

Thật ra Thảo Như là con gái của bạn thân ba anh. Bất đắc dĩ nên sang nhà anh nương nhờ vài ngày để hoàn thành một chút công việc. Lúc đầu Thiên Minh còn lo sợ " con sư tử " này nổi giận nhưng không ngờ chính cô lại là người đồng ý. Kể ra Thiên Minh cũng chẳng ưa gì cô Thảo Như kia, không nể tình ba cô trước kia cũng là chô quen biết thì anh cũng không cần tốn công giúp đỡ để cứu cái công ty sắp phá sản của cô ta.

" Chiều nay em rảnh không? "

" Chắc rảnh, anh định bày mưu gì nữa à?"

" Bày mưu gì chứ suốt ngày cứ nghĩ xấu cho anh thôi. " - anh nhéo mũi cô trêu ghẹo.

Một lúc sau, Thiên Minh chở Vân Anh đến vũ trường xem náo nhiệt. Hôm nay là ngày tuyển mấy DJ với bartender cho quán nên từ sớm đã rất náo nhiệt.

" Thưa đại ca, tụi em vừa đưa nhóm Bartender mới tới, anh có muốn test họ không ạ?" - Bảo Lộc ra thông báo.

Anh gật đầu rồi quay sang cô hỏi:" Em muốn đi không?" - Vân Anh mỉm cười rồi gật đầu nắm lấy cánh tay của anh rồi đi vào trong.

Tại một căn phòng, anh và cô cùng ngồi xuống ghế. Trước mặt là 5 bartender, 4 nam và 1 nữ. Họ lần lượt biểu diễn những kĩ thuật pha chế và mang lại bàn cho Thiên Minh với cô, hai người nếm thử.

" Em thấy như thế nào?" – Thiên Minh ôn nhu nhìn Vân Anh.

" Rất ngon ạ, kĩ thuật của họ cũng rất tuyệt " – Vân Anh thích thú nói. Từ nhỏ đến lớn cô cũng chẳng đến mấy chỗ này được nhiều, cũng chẳng nếm được mấy món cooktil mới mẻ như này.

" Chúng ta chỉ cần thêm ba người, em chọn ai?"

" Vẫn còn một người chưa biểu diễn mà cứ xem cho hết đã " – cô nhún vai

Người cuối cùng này là nữ bartender duy nhất trong nhóm. Cô ta từ lúc nhìn thấy anh thì đã không thể rời mắt, anh thật sự quá tuấn lãng lại là ông chủ của vũ trường, quán bar khỏi phải nói cũng biết của cải nhiều như thế nào. Cô ta cũng thừa biệt những ông chủ của các vũ trường 10 người thì đã có 8 người đều là trùm xã hội đen thực quyền hơn người. Nhưng không ngờ người đàn ông trước mặt lại còn trẻ chứ không phải những lão đại già tóc bạc mà cô thấy trên phim. Cô ta vội lấy lại bình tĩnh không nghĩ lung tung nữa, giờ phút này cô còn nhiệm vụ phải làm. Cô ta cởi bỏ áo khoác ngoài, bên trong cô ta chỉ mặc một áo ống ngắn hở bụng và một quần short siêu ngắn tôn lên thân hình bốc lửa với bộ ngực đồ sộ. Cô ta cúi người chào ra mắt, cố tình để bộ ngực của mình đổ xuống khoe khe ngực sâu trước mặt Thiên Minh.

Những điều này đều lọt vô mắt Vân Anh, lẽ ra cô sẽ thấy đó là bình thường vì trước giờ rất nhiều cô gái dùng cách này quyến rũ chồng cô nhưng lần này cô bắt gặp ánh mắt Thiên Minh nhìn cô ta rất chăm chú, khóe môi lại còn cười nhẹ nữa chứ. Vân Anh đưa mắt nhìn cô gái trước mắt, quả thật rất nóng bỏng đến cô cũng phải thầm ngưỡng mộ chứ nói chi đến đám đàn ông chứ.

" Em phải qua mái ấm có việc, anh tự mình chọn đi nhé"

" Umh, em đi cẩn thận" – Anh gật đầu mắt vẫn nhìn cô gái kia.

Vân Anh liền cảm thấy chạnh lòng. Anh ngay cả hỏi cô tại sao lại rời đi gấp cũng không, ánh mắt cũng không nhìn lên cô nữa chứ. Cô quay lưng mang cả núi đá trong lòng mà bước ra ngoài. Phía trong này, Thiên Minh vẫn không rời mắt khỏi cô gái kia. Nhưng lúc này anh đưa bàn tay phải lên ngang miệng cung cách như đang âm thầm đánh giá cô bartender kia nhưng thực chất là nói vào chiếc nhẫn vàng đeo trên ngón giữa.

" Bảo thuộc hạ đi theo Vân Anh!" - Anh nói rất nhỏ nên không ai nghe thấy, chỉ có Bảo Lộc nghe thấy thông qua chiếc hoa tai bạc đeo bên tai phải. Bảo Lộc khẽ thở dài, cô chỉ nhỏ này chắc là ghen rồi. Thiên Minh sợ cô đi một mình lại làm ra chuyện không suy nghĩ nên dùng thiết bị liên lạc với thuộc hạ. Sau đó Bảo Lộc nghe một tiếng " tít " nghĩa là đã có người nhận lệnh. Liếc mắt nhìn xuống Thiên Minh, cậu thấy anh vẫn cười nhẹ chăm chú nhìn cô gái sexy trước mắt. Dường như biết Bảo Lộc đang nhìn mình, những ngón tay từ tay phải của anh từ từ nắm lại. Lúc này, cô gái kia mang những thức uống vừa pha đi về phía của anh.

" Ông chủ, mời! " – Giọng cô ta nũng nịu.

Thiên Minh chọn một ly màu xanh đưa lên uống một ngụm rồi dùng khăn tay mà lau miệng.

" Thế nào? Ông chủ có hài lòng không?"

" Ngon lắm! " - anh khẽ cười.

" Ông chủ uống thêm đi " – Cô ta nhìn vào những ly còn lại.

" Uống ly thứ nhất đã thấy ngon như vậy những ly còn lại chắc chắn không tệ, không cần thử nữa. Nào, lại đây, ngồi đây " – Thiên Minh chỉ vào chỗ bên cạnh mình.

Cô nàng bartender vui mừng bước lại ngồi xuống.

" Em tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?" - Anh hỏi

" Em tên Khả Diệp, em năm nay 25 tuổi "

" Vậy là kém tôi 9 tuổi. Mà lúc nãy em biểu diễn rất đẹp học chắc lâu rồi nhỉ?"

" Vâng, em học từ lúc em 16 tuổi"

" 16 tuổi, tuổi này mà đã phải học nghề bương trải rồi thật tội nghiệp" - Thiên Minh cười nói đưa tay vuốt nhẹ gương mặt của cô ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.