Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt

Chương 147: Stay With Me




Hai năm sau...

Giờ đây Vân Anh đã là sinh viên năm ba của trường đại học y dược còn anh vẫn là một đại boss uy nghiêm. Trong hai năm nay anh và cô đều luôn sống hạnh phúc bên nhau. Vân Anh vẫn đi học bình thường một bên lại cùng Triết Thành nghiên cứu loại thuốc độc FK - 035 đó. Từ khi sau tai nạn của ba mẹ cô xảy ra thì Triết Thành mới biết được kẻ đứng sau giựt dây khiến ba mẹ cậu chết thảm chính là Lâm Vũ Phong nên bây giờ cậu rất tích cực cùng anh truy tìm bằng chứng để đưa sự thật ra ánh sáng.

Hôm nay Vân Anh đi học về sớm nên đang đi vào siêu thị mua ít thực phẩm về nấu ăn cùng anh. Sau một lúc chạy đôn chạy đáo thì cô cũng đã mua xong. Bước ra siêu thị thì vẫn là chiếc Mercedes-Benz CLS 400 quen thuộc.

" Cô chủ! Cần đi đâu nữa không ạ?"

" Không cần, về nhà thôi " - cô nói rồi thì bước vào trong xe. Hai năm nay Vân Anh cũng dần thích nghi được việc có thuộc hạ kề cận bảo vệ nên bây giờ thấy khá thoải mái. Ngoài việc suốt ngày chưng bộ mặt xã hội đen đó ra thì khả năng làm việc của họ rất tốt.

Về đến nhà, Vân Anh để đồ dưới bếp rồi lên phòng thay đồ. Vừa mở cửa phòng bước vào thì thấy anh đang nằm ngủ. Cô thở dài nhìn lại đồng hồ đã gần 4h chiều rồi mà anh còn ngủ.

" Thiên Minh, mau dậy cho em!" - cô bước lại kéo chăn anh ra.

Anh mơ màng kéo lấy tay nằm lên giường, anh ôm trọn người cô

" Để anh ngủ một chút đi, sáng giờ đi tiếp rượu với mấy lão già kia anh mệt lắm rồi " - giọng anh có phần nhõng nhẽo.

" Lại uống rượu á? Mau ngồi dậy cho em. Anh hứa với em bao nhiêu lần rồi sao vẫn uống vậy? Xem đi bụng của anh sắp biến thành trái bí ngô khổng lồ rồi kìa!"

Thiên Minh mặc cô làm loạn vẫn nằm lăn ra ngủ. Quả thật mấy ngày nay anh buồn ngủ đến sắp chết rồi. Dạo gần đây công việc chồng chất khiến anh rất mệt thêm việc lại sắp đến Tết nên phải đẩy nhanh công việc để còn nghỉ Tết. Thêm nữa năm nay lại phải làm kỉ niệm 40 năm tập đoàn Thiên Long được thành lập nên mọi việc đều rất nhiều.

" Trần Thiên Minh!" - cô tức giận mà gọi lớn họ tên của anh nhưng anh vẫn nằm ngủ. Từ khi nào một đại soái ca lại biến thành một con heo lười giống cô vậy chứ? Anh đúng là bị cô lây bệnh làm biếng cho rồi.

" Ấy, gián kìa " - Vân Anh giả bộ hết hồn nhưng Thiên Minh lại ngồi bật dậy ngó nghiêng xung quanh.

" Có con nào đâu chứ!"

" Không làm vậy thì anh chịu dậy à? Mau mau mau đi rửa mặt rồi xuống nấu cơm cùng em, anh hứa rồi mà!" - Vân Anh thích thú gương mặt tươi cười. Thiên Minh hết cách cũng đành xuống giường theo ý của bà xã đại nhân.

Sau đó cả anh và cô cùng vào bếp nấu ăn đôi lúc lại trêu đùa lẫn nhau. Người làm và thuộc hạ trong nhà này dần cũng quen với mấy màn cẩu lương của cặp vợ chồng này. Buổi sáng cãi nhau như cháy nhà đến buổi chiều thì cùng nhau ngồi xem phim đúng là hết hiểu nổi.

" Này! Em đừng bỏ ớt chứ. Anh không ăn được cay mà!" - Thiên Minh lên tiếng nhằn cô.

" Anh không ăn được thì kệ anh chứ!" - cô trêu lại anh.

Thiên Minh bất mãn lắc đầu. Cô vợ bảo bối của anh rất biết cách trả thù đấy món nào cô nấu ra cũng để đầy bột ớt rất cay rồi lại bắt anh ăn nếu không ăn thì lại giận dỗi. Sống với cô bao nhiêu năm anh thật sự rất sợ màn trả thù nhẫn tâm này.

Nếu xong thì lại cùng nhau ngồi ăn vui vẻ với nhau. Trên bàn cũng chỉ là mấy món đạm bạc như mấy năm về trước. Cả anh và cô đều không ăn được mấy món Tây kia nên mỗi lần đi tiệc tùng là cả hai đều ôm bụng đói mà trở về. Về đến nhà lại vào bếp trụng mỳ gói ăn.

Đang ăn thì ngoài sân bỗng có tiếng trẻ con, Thiên Minh thấy tò mò nên đã cùng cô đi ra ngoài xem thử.

" An Vy! "

" Cậu hai " - cô bé hí hửng lại chạy lại phía của anh. Thiên Minh cũng giơ tay ra bế cô bé lên.

" Mẹ con đâu?"

" Con đến đây một mình ạ!"

" Cái gì?" - cả anh và cô đều đồng thanh. Một đứa nhóc chỉ gần bốn tuổi mà dám đến đây một mình.

" Là Vy Vy nhờ hai chú đó đưa đến đó ạ!" - nhóc con vừa nói vừa chỉ tay về phía hai tên thuộc hạ đang đứng gần đó. Lúc trước do Thiên Minh quá cưng cô nhóc nên đặc biệt cho hai tên thuộc hạ này đi theo bảo vệ cũng như hầu hạ luôn hơn nữa bên nhà của Hạ Trâm anh cũng vài người để bảo vệ.

" Được rồi, cùng vào ăn cơm với mợ nha " - Vân Anh nhẹ nhàng nói đưa tay nựng cái má trắng trẻo dễ thương của nhóc.

Sau đó, cả ba người cùng vào ăn cơm. Thiên Minh cũng cho người gọi báo cho Hạ Trâm.

" Này con ăn thịt đi " - Vân Anh gắp thức ăn cho nhóc con.

" Con cảm ơn mợ. Mà hai người cho con ở lại đây nha, con không muốn về nhà đâu!" - Giọng bé con nũng nịu nói. Thiên Minh và cô đưa mắt nhìn nhau ngạc nhiên.

" Vy Vy của cậu mới có bây lớn mà tính bỏ nhà đi rồi à? Còn đừng học theo thói xấu của mợ con chứ!"

" Ở nhà, ba Khánh suốt ngày cứ bắt con đi học, Vy Vy không thích với lại papa với mama rất hay cãi nhau. Mỗi lần giận là papa lại qua chiếm phòng của con "

An Vy vừa ăn vừa nói trông rất dễ thương. Anh và cô đều bật cười bởi sự ngây ngô của bé. Trung Khánh và Hạ Trâm cãi nhau thì chắc chắn hung thủ đó chính là An Vy dễ thương này rồi. Nhớ lại lúc trước vì nhóc còn này nghịch ngợm làm hỏng laptop của Trung Khánh mà khiến cho hai vợ chồng họ cãi nhau đến dậy cả đất. Một người thì cố chấp bênh con, một người thì nghiêm khắc, băng lãnh và thế là Hạ Trâm bế An Vy qua nhà anh tá túc vài này khiến Trung Khánh phải hạ mình đi năn nỉ để đón hai bảo bối về.

" Tết này nữa thì Vy Vy đã bốn tuổi thì đã quá một năm so với các bạn khác rồi, hơn hết đi học đó là nghĩa vụ của tất cả mọi người, đi học con sẽ có thêm nhiều bạn hơn. Hơn nữa mẫu giáo chỉ giúp con học hỏi về cách giao tiếp ứng xử và làm quen kết bạn, hoàn toàn không có áp lực về học tập" - Vân Anh nhẹ nhàng giải thích. An Vy nghe xong thì cụp mắt xuống.

Đúng lúc này thì Trung Khánh và Hạ Trâm cũng vừa đến để đón tiểu công chúa về. An Vy vừa thấy ba mẹ thì liền leo qua người của anh để tránh nạn.

" Anh hai, chị hai " - Hai vợ chồng họ cùng lên tiếng.

" Vy Vy không vui khi nhìn thấy ba mẹ sao?" - Thiên Minh nhìn bé con trong lòng mà hỏi.

" Papa Khánh hung dữ. Bữa trước còn đánh sưng mông Vy Vy nữa " - nhóc con có anh làm cây đại thụ chống lưng nên liền đi mách lẻo việc làm của Trung Khánh. Hết thảy mọi người ở đó đều bật cười.

" Cậu dám bắt nạt Vy Vy của tôi à? " - Anh giả bộ lớn giọng với cậu.

" Sao mọi người lại tin lời con bé nói chứ. Hôm trước vợ chồng em đưa nó đến trường mẫu giáo để nhập học thì sau khi 3 tiếng thì cô giáo lại gọi báo là con bé đánh bạn, anh nghĩ thử xem có đáng bị đòn không chứ?" - Trung Khánh khổ tâm mà than vãn.

" Vy Vy như vậy là đáng bị đòn rồi!" - Thiên Minh lên tiếng trêu chọc con bé.

" Tại cậu ta dám chê con lùn nên con mới đánh lại cậu ta thôi " - An Vy vừa nói lại vừa nhõng nhẽo, ánh mắt mèo con đáng thương nhìn mọi người.

Ai nấy cũng đều bật cười, không ngờ đứa bé này chỉ vì bị người khác chê mà hung dữ đánh lại đúng thật rất bá đạo.

" Thôi nào, Vy Vy qua mẹ bế. Có cậu hai ở đây papa không mắng con đâu " - Hạ Trâm nhẹ nhàng nói.

An Vy cũng ngoan ngoãn trở lại vòng tay của mẹ. Trung Khánh đứng một bên nhìn cũng chỉ biết thở dài, cái gen nhà họ Trần này sao di truyền mạnh vậy chứ. Từ đời ông, đời cha đến đời con trai, con gái bây giờ đến đời cháu chắt luôn vậy mà vẫn bá đạo thật sự hết hiểu nổi.

Buổi chiều hôm đấy, cả đại gia đình cùng nhau ngồi trò chuyện, tán gẫu với nhau. Bé An Vy thì làm đủ trò khiến mọi người cười đến lăn lộn. Trước khi về cũng vòi vĩnh anh để lấy được hai viên kẹo sữa.

Tối đấy, Vân Anh cùng anh trở về phòng. Lúc chiều thấy ánh mắt và sự quan tâm của anh đối với An Vy nên cô liền hỏi một câu.

" Anh! Anh nghĩ thế này về việc chúng ta có một đứa con?"

" Có thì anh rất mừng, không có thì anh cũng rất vui. Em vẫn còn trẻ cứ lo đi học rồi hoàn thành ước mơ sự nghiệp trước đi. " - anh điềm đạm nói.

" Em mà còn trẻ á? Em cũng gần 24 tuổi rồi, ở dưới quê ở tuổi em thì người ta đều có hai đứa con rồi!"

" Haizz.. Em chỉ có 24 tuổi thôi vẫn còn rất trẻ vẫn có thể vui chơi thêm vài năm nữa " - anh nói rồi kéo cô vào lòng.

" Em 24 thì anh cũng 34 rồi, sinh con trễ thì sẽ không tốt đâu "

" Em yên tâm, gen của anh vẫn còn tốt lắm!"

Anh thích thú nói. Vân Anh đánh nhẹ vào ngực anh, nũng nịu trong lòng anh mà nói:" Em chỉ sợ anh sẽ buồn thôi!"

" Có em rồi thì buồn gì chứ? Anh thấy sau khi kết hôn thì chúng ta cũng cần có thời gian riêng dành cho cả hai. Với lại em còn trẻ đừng suy nghĩ đến những việc đó, anh không muốn thanh xuân của em phải chịu cảnh một tay bế một đứa như vậy "

Vân Anh ngước nhìn anh, cái con người của anh đúng thật là khó hiểu. Tại sao cái gì cũng là lo nghĩ cho cô vậy chứ ngay cả sinh con cũng là vì sợ cô cực khổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.