Tình cảm một khi đã phá kén thì mọi thứ điều trở nên lệch quỷ đạo, không thể kiểm soát được nữa…Huống chi với suy nghĩ thừa thiếu của Trần Thanh Hải, trong trái tim anh bây giờ mọi thứ điều bị Dương Vân Anh chiếm lấy, có thể nói anh không hiểu thế nào tình yêu sâu đậm, anh chỉ biết không có cô cuộc sống của anh không còn niềm vui…
Chỉ cần nghĩ đến một ngày rời xa cô, anh có thể tưởng tượng ra được nó sẽ tồi tệ thế nào…..
Có lẽ anh lại trở về tình trạng cũ, buông xuôi mọi thứ…
Hằng ngày được ôm cô, hôn cô nhìn cô cười cô làm nũng cô bướng bỉnh là anh cảm thấy vui vẻ không nói nên lời…
Anh thường ngày vẫn đến công ty đến tối thì lại quay về bên Bảo Bảo của mình.
Thường ngày cô vẫn sang phòng anh ngủ cùng. Cũng chẳng biết bản thân cô quá ngây thơ khi đã tự mình bước vào hang cọp hay là trong lòng cô đã vô thức trao trọn cuộc đời cho anh. Anh thì vẫn vậy cho dù trong lòng rất muốn nhưng đâu thể làm càng, anh không muốn cô hối hận hơn hết việc có cô bên cạnh là anh đã cảm thấy hạnh phúc rồi.
Cuộc sống của cô gái nhỏ Dương Vân Anh như phủ đầy mật ong, ngọt ngào đến tận đáy lòng… Dù trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, cô vẫn không bao giờ bỏ bê việc học, thành tích vô cùng cao, mỗi lần được điểm cao cô thường ôm lấy anh mè nheo làm nũng đòi quà.
Cũng đã cận Tết nhưng công việc của anh thì chẳng giảm bớt được bao nhiêu mà còn bận rộn hơn nhiều. Đi làm từ sáng đến tối về đến nhà ăn cơm xong thì lại lao đầu vào công việc đến tận nửa đêm. Vân Anh vừa giận lại vừa thương. Cô biết anh gánh trách nhiệm trêи vai là người thừa kế anh phải áp lực thế nào…Anh yêu cô thương cô nâng niu cô, một chút tổn thương khó nhọc cũng không nỡ để cô gánh chịu…Mọi thứ tốt đẹp nhất anh điều dành cho cô…Cô cũng biết chắc để đưa ra lựa chọn này anh phải rất đấu tranh dằn vặt ra sao…
Hằng ngày cô cứ đến trường rồi lại đi học thêm thời gian ở bên anh cũng không còn nhiều nhưng mỗi tối anh đều ôm cô vào lòng mà âu yếm, truyền hơi ấm cho nhau trước những cơn mưa rào se lạnh ngoài kia.
......................
Hôm ấy trong giờ ra chơi cô đang tranh thủ ôn bài thì Tuấn Khương bước lại.
" Cậu chăm chỉ ghê nhỉ?"
" Rồi có liên quan đến cậu à?"
" Không liên quan nhưng tôi có chuyện này muốn thông báo cho cậu biết !"
" Chuyện gì cơ?"
" Một tuần nữa có một cuộc thi trực tuyến trêи mạng dành cho học sinh lớp 12 tôi muốn cùng cậu so tài, tham gia chứ?"
" Tôi không rảnh, cậu thích thì rủ Minh Thành tham gia cùng cậu đi!"
" Minh Thành chắc chắn tham gia rồi nhưng người tôi muốn so tài với cậu cơ, tôi muốn xem xem trình độ Dương Vân Anh cậu hơn tôi được bao nhiêu. "
" Tôi không có hứng thú với cuộc thi trêи mạng và càng không muốn tham gia cùng một kẻ đáng ghét như cậu!"
" Không muốn tham gia hay là sợ sẽ thua đến mất mặt?" - cậu khiêu khích.
" Cậu....Cậu nghĩ tôi sẽ sợ thua cậu sao? Cậu đừng đề cao bản thân của mình quá đấy! Có ngày sẽ phải hối hận đấy!"
" Vậy có dám cược với tôi không? Nếu cậu thắng trong cuộc thi này tôi sẽ tặng cậu một món quà và nếu cậu muốn tôi cũng sẽ cho cậu chức hội trưởng hội học sinh này luôn"
" Cậu nghĩ tôi sẽ thích thú với cái chức vị vô nghĩa đó của cậu sao? Hơn hết Dương Vân Anh tôi không thiếu gì hết nên càng không cần mấy món quà tầm thường đó của cậu!"
" Nói tới nói lui là cậu chỉ sợ mất mặt khi thua tôi nên mới nói vậy thôi! Xem ra tôi đánh giá sai cậu rồi!" - cậu càng nói càng tỏ vẻ khinh thường cô.
" Được Huỳnh Tuấn Khương! Nếu cậu muốn tôi thi cùng với cậu thì tôi sẽ tham gia nhưng nếu tôi thắng cậu phải xin lỗi tôi, không được khinh thường tôi và càng không được bám đuôi theo tôi nữa, cậu thấy sao?"
" Tốt! Vậy tôi với cậu sẽ thi 4 môn gồm Toán, Lí, Hóa, Sinh. Tổng điểm 4 môn ai lớn hơn người đó thắng, cậu dám chứ?"
" Có gì mà tôi không dám chứ, tôi chỉ sợ cậu phải hối hận thôi !"
" Vậy được rồi. Cuộc thi diễn ra trêи hình thức trực tuyến. Chúng ta sẽ thi lúc 14h thứ 5,6,7 và chủ nhật mỗi ngày thi một môn, tất cả sẽ tập trung tại phòng thực hành Lí. Còn về chi tiết cuộc thi tôi sẽ gửi cậu xem sau"
" Được! Cứ như vậy đi!"
...****************...
Chiều tối hôm ấy ăn cơm xong cô nhờ anh dọn bàn ăn giúp cô còn cô thì chạy tót lên phòng. Anh cũng cảm thấy lạ nhưng cũng không hỏi nhiều. Vân Anh về phòng làm bài tập, học bài xong thì lại đi kiếm cái máy tính của mình. Do cô không có quá nhiều tài liệu nên chỉ lưu trữ trêи điện thoại thôi. Cũng lâu rồi cô không đụng đến máy tính không biết có vấn đề gì không nữa. Cô loay hoay đi kiếm thì thấy nó nằm trong tủ. Cô lấy ra khởi động lên nhưng vừa đăng nhập tài khoản vào các trang mạng xã hội thì lại bị lỗi, hơn hết một số tài liệu cô lưu trữ trước đây cũng đã mất một ít. Đang điều chỉnh thì nó lại tắt luôn. Cô mò gần cả buổi nhưng cũng chẳng sửa được nên đành đi nhờ " vị cứu tinh".
Vân Anh ôm máy tính qua phòng anh. Cô mở cửa bước vào thì anh vẫn đang làm việc.
" Anh rảnh không?"
" Có gì không ?"
" Anh xem cái máy tính của em nó bị gì nè! Em đăng nhập vào chẳng được gì hết và tài liệu của em lưu trữ cũng bị mất đi hết, em đang sửa thì nó tắt luôn, anh xem giúp em đi!"
Anh cầm lấy máy tính của cô để lên bàn rồi xem thử. Do lâu quá cô không sử dụng đến nên máy tính bị viruts xâm nhập ăn mất dữ liệu thêm việc lâu rồi máy không được chạy chương trình nên mới không đăng nhập được. Anh nhấp nháy nhưng con trỏ chuột chẳng chịu di chuyển.
" Sửa được không anh?"
" Em qua tủ mở ra lấy con chuột máy tính ra dùm anh đi"
Cô cũng vâng lời, nhanh chóng đi lấy rồi đưa cho anh. Anh gắn con chuột vào máy tính rồi mới nhấp thử con chuột vài cái.
" Phần mềm cảm ứng máy tính của em bị hỏng rồi nên sao này phải có chuột máy tính mới xài được!"
" Vậy anh xem dữ liệu của em có khôi phục được không?"
" Được rồi để anh xem"
"......."
Cũng đã 30 phút trôi qua anh vẫn đang cố gắng khôi phục lại cho cô.
" Thế nào rồi? Anh sửa được không?"
" Anh điều hành một công ty phần mềm máy tính còn được đấy mấy cái chuyện vặt vảnh sao làm khó anh được chứ!"
" Em biết anh giỏi mà! Vậy anh ráng sửa giúp em nha!"
" Biết rồi cô nương"
.......
10 phút sau...Anh mới dừng tay.
" Tạm thời thì có thể sử dụng được nhưng phải thường xuyên kiểm tra lại nếu không nó lại bị sập nguồn giữa chừng đấy! Nhưng bây giờ dùng thì chắc không sao đâu nên em cứ yên tâm!"
" Em hiểu rồi, cảm ơn anh nhiều!"
" Đối với anh mà còn cảm ơn, nhưng em lấy máy tính làm gì thế anh biết em đâu thích xài đâu"
" Tại tuần sao em phải tham gia một cuộc thi trêи mạng nên nếu thi trêи máy tính sẽ thuận tiện hơn và một số tài liệu quan trọng cũng nằm trong đây nên em cũng muốn ôn lại kiến thức luôn"
" Chà Bảo Bảo của anh hôm nay siêng quá ta! Mà theo anh biết em đâu có thích tham gia cắc cuộc thi tteen mạng đâu! Hình như đây là lần đầu tiên em tham giá phải không?"
" Dà: tại có người khiêu khích em nên em nhất quyết phải thắng cậu ta cho bằng được, cho cậu ta tâm phục khẩu phục. Mà thôi em về phòng đây, mấy ngày tiếp theo anh chịu khó ngủ mình nha, thấy khó ngủ thì cứ lấy con gấu bông của em mà ôm cho dễ ngủ, ôm nó thì cũng như ôm em à! Em về phòng đây!"
Cô nói rồi thì ôm cái máy tính đi tót về phòng.
" Ơ...con nhóc này!"
Anh cảm thấy có phần hơi hụt hẫng. Thường ngày cô cứ lẽo đẽo theo anh đòi ngủ chung cho bằng được cho dù anh đuổi thế nào cũng không chịu đi mà hôm nay chỉ vì tranh đua với người ta mà lại bỏ anh bơ vơ thế này quả thật đúng là nữ nhân vô tâm.
...----------------...
Thấy cô đang chăm chú học nên anh cũng không muốn làm phiền nên đành cố gắng làm xong công việc của mình trước.
Đến gần 11h 30 anh mới tạm thời xong việc nên liền chạy sang phòng của cô để xem cô đã ngủ chưa. Amh bước qua phòng cô, mở cửa ra thì thấy cô vẫn ôm máy tính trêи giường mà tra cứu tư liệu. Anh khẽ cau mày rồi ho khan một tiếng. Nghe tiếng anh, cô liền chuyển hướng nhìn anh.
" Anh qua đây chi vậy?"
" Qua xem tình hình của em chứ chi nữa? Khuya rồi mà còn ôm máy tính em không định đi ngủ à?"
Nghe anh nói cô mới giật mình, liền xem chiếc đồng hồ trêи tay.
" 11h 43 phút, khuya vậy sao? Tại em lo xem quá nên quên mất thời gian ấy mà! Em sẽ đi ngủ liền mà!"
Anh không nói gì bước lại gần phía của cô rồi nhấc bổng cô lên.
" Anh...anh làm gì đấy?"
" Thì đi ngủ !"
" Phòng em ở đây rồi còn đi đâu nữa? Thả em xuống đi!"
" Em thật là ít kỷ chỉ vì một cuộc thi mà dám bỏ anh một mình, anh không cho phép, không có em anh ngủ không được"
Câu nói của anh vừa thể hiện có chút giận hờn nhưng lại có chút ngọt ngào khiến cho Vân Anh phải thẹn thùng.
" Anh cần em đến vậy sao?"
" Đương nhiên là cần rồi! Đi làm cả ngày thì đến tối phải có người làm gối cho anh ôm chứ!"
" Đồ xấu xa, em chỉ là cái gối của anh thôi sao?"
" Nhưng gối này rất là nhiệm màu không có nó là anh ngủ không được nên bất cứ giá nào anh cũng phải đưa nó về phòng của anh"
Cô nghe mà khẽ cười cho sự dễ thương của anh. Đúng là một lời giải thích ngọt ngào.
Thế là cô ngoan ngoãn để anh bế đưa cô về phòng của anh. Anh đặt cô lên giường rồi đi tắt đèn. Anh ôm cô trọn vào trong lòng của mình. Cô đang nằm trọn trong vòng tay của anh. Bỗng cô hỏi một câu khá ngớ ngẩn
" Em hỏi anh, khi anh xa em anh có thường nghĩ đến em hay không ?"
Có nghĩ hay không ? Chỉ cần vừa ra khỏi nhà thì anh đã nghĩ đến cô rồi.
Anh gật đầu …
Vân Anh cau mày chu môi giận dỗi…
"Có hay là không…Gật đầu là thế nào…?"
" Chỉ cần mới xa em, vừa ra khỏi cửa là anh đã nghĩ đến em rồi "
Vân Anh hạnh phúc miệng cười tủm tỉm, hôn chụt vào môi anh…nhỏ giọng giải thích…bàn tay không yên phận còn vẽ vẽ trêи ngực anh…
"Anh luôn nghĩ về em, mỗi khi xa em gọi là nhớ…Cũng giống như anh chỉ cần ra khỏi cửa, em liền nghĩ đến anh, chứng tỏ em đang nhớ anh…Anh biết không ?"
Lòng anh ngọt ngào, thì ra khuya không ngủ nhóc con này muốn dạy anh học lấy cảm xúc đấy mà…
"Khi em bị bắt nạt, khi em bị thương anh cảm giác ra sao ?"
Anh cau cau mày, ánh mắt nhìn cô dịu dàng…
" Lúc đó anh thấy mình thở không nổi, vô cùng lo lắng, sợ hãi, anh không biết nói sao? Nhưng rất tồi tệ "
Hốc mắt của cô ửng đỏ , vẫn kiên trì hỏi tiếp…
"Vậy nếu một ngày em rời xa anh vĩnh viễn anh nghĩ sao ?"
Anh nắm lấy tay cô, sắc mặt trở nên nghiêm trọng…
," Anh sẽ không để chuyện này xảy ra"
Kéo cô ôm vào lòng như sợ cô sẽ bay mất
"Nếu không có em , cái gì anh cũng không muốn nữa…"
Chui ra từ lòng anh… Vân Anh hít hít mũi nói
" Khi xa em , anh sẽ nhớ em…Khi em gặp chuyện không may anh sẽ đau đớn lo lắng, sợ hãi…Sợ một ngày mất em…Còn nữa khi biết em đi cùng người con trai khác anh sẽ ghen…Hải cái này gọi là tình yêu …Tình Yêu anh biết không? Chính là anh yêu em, anh hiểu không ?"
Anh khẽ cười. Có ai đời một còn nhóc 18 tuổi mà lại đi dạy cách yêu cho một người đàn ông 28 tuổi chứ. Vân Anh lại thấy phấn khích và tự hào về mình vô cùng...Còn anh thì trầm ngâm suy nghĩ thì ra như thế gọi là yêu lại nghe cô nói tiếp….
" Anh có cảm giác này với cô gái nào hay không ?"
Anh không cần suy nghĩ liền lắc đầu…
" Không có, chỉ duy nhất một mình em …Từ lần đầu gặp em, anh đã có cảm giác rất lạ rồi…Khi em gọi anh là Thầy, anh rất không thích nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo của em. Anh lại không thể nổi nóng…Lúc đấy anh đã thấy khó hiểu, vì từ trước giờ anh chưa lúc nào cần phải kìm nén nổi giận với ai…Đến khi đưa em về sống cùng với mình mọi thứ rõ ràng hơn…Anh biết rõ em rất đặt biệt với anh…"
Cô hạnh phúc nằm im lặng nghe anh nói , lòng ngọt còn hơn được ăn đường…Cảm giác được yêu thật là hạnh phúc không tả thành lời…Cô ʍút̼ nhẹ lên môi anh mỉm cười ngọt ngào…
" Anh phải yêu em suốt đời biết không hả?"
Thấy anh ngoan ngoãn gật đầu vô cùng nghiêm túc , bất quá lời sau thốt ra làm cô ngửa mặt lên trần nhà kêu trời.... Vừa dứt lời anh vươn tay qua kéo người cô lại gần, không thể kiềm chế môi anh phủ xuống đôi môi mềm mại của cô .
Vân Anh mở to mắt kinh ngạc. Nụ hôn của anh từ nhẹ nhàng dần trở nên mãnh liệt hơn, cô nhắm mắt lại hưởng trọn nụ hôn của anh, kĩ thuật hôn của hai người có chút trục trặc. Nụ hôn của anh càng lúc càng không hề dịu dàng, thế mà khiến Vân Anh ý loạn tình mê. Hơi thở của anh nóng bỏng, chóp mũi lại có chút man mát. Mùi hương từ cơ thể anh toát ra cực kì dễ chịu. Cô bất ngờ bị cuốn vào sự ngọt ngào của anh thật sâu.
Mãi đến khi…
Vân Anh bị anh hôn đến nỗi không thể thở, cô khó chịu muốn nói chuyện nhưng môi đã bị anh chặn không thể nói. Thấy cô gái nhỏ trong ngực thở khó khăn, anh mới có lòng tốt buông cô ra để cô hít thở không khí. Đáy mắt cô long lanh nước, ánh sáng của chiếc đèn ngủ soi sáng cả căn phòng nên anh thấy rõ được sự xấu hổ đáng yêu của cô. Anh đưa bàn tay nóng rực của mình nắm chặt tay cô, mạnh đến nỗi cô không nhúc nhích được nữa.
Anh nhíu mày
" Giờ em đã biết thế nào là tình yêu chưa?"
Giọng điệu bất đắc dĩ, như thể không cách nào trị được cô. Anh khẽ cười vì cô gái ngây ngốc trước mặt rồi nói tiếp
" Anh dậy em hôn cũng thay cho lời giải thích rồi. Muốn nghe gì nữa thì cứ hỏi thẳng. Anh sẽ kiên trì giải thích với em. Em chỉ cần biết là anh thương em thật lòng, và hãy quên chuyện trong quá khứ . Được không? Hãy để anh chở che cho em có được không?"
Vân Anh nhìn anh khẽ gật đầu đồng ý.