Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt

Chương 122: Nghiệt Duyên Trắc Trở




Ngày hôm sau, Thiên Minh bỗng đến trước cửa nhà của cô.

Anh hôm nay muốn đến đây để thưa chuyện cùng ba của cô.

Đợi một lúc thì mẹ của cô ra mở cửa.

Thiên Minh lễ phép chào hỏi, bất đắc dĩ bà cũng cho anh vào trong.

" Dạ em chào thầy!"

Ba cô ngước mặt lên nhìn anh, trong lòng không thoát khỏi sự ngạc nhiên.

" Cậu đến đây làm gì?"

" Hôm nay em đến để muốn thưa chuyện của em và Vân Anh.

"

" Nếu vậy thì không cần.

Mọi chuyện trước kia tôi đã nói đầy đủ với cậu cả rồi, mau về đi.

Sau này đừng tìm đến con bé nữa." - Ông nhàn nhạt nói.

Thiên Minh cười nhạt, quả thật người thầy này của anh vẫn không thay đổi.

Vẫn cứ cứng rắn, dứt khoác như thế.

Cái ánh mắt bức người đó vẫn khiến anh phải nể phục.

" Vân Anh công nhận quả thật có phúc khi có thầy là ba của em ấy dù rằng thầy không là ba ruột nhưng vẫn yêu thương em ấy hết lòng"

Anh nói ra một câu khiến cho ba cô phải sững người.

" Chuyện này sao cậu biết được ?" - Ông e ngại mà hỏi lại.

" Không những em biết được chuyện này mà còn biết được chuyện thầy rất rõ về thân phận của em ấy.

19 năm trước là chính ba em đã giao Vân Anh cho thầy nhờ thầy nuôi dạy em ấy.

Cũng từ ngày đó thầy đã rời khỏi tổ chức đúng không Dương phó chủ?" - Thiên Minh cười lạnh hỏi.

" Cậu...Cậu muốn gì?"

" Sao thầy ngạc nhiên thế? Trước đây thầy với ba em cũng là bạn tốt.

À không phải là thầy, ba em với Lâm Vũ Phong là bạn tốt.

6 năm trước chính thầy đã giúp em thoát khỏi sự truy sát của Lâm Vũ Phong nhưng em vẫn rất hoài nghi tại sao khi về sống với thầy em lại an toàn chứ? Thì ra là thầy dùng đứa con gái của ông ta để uy hiếp cứu được mạng của em.

Lâm Vũ Phong ông ta lại ngu ngốc không ngờ rằng đứa con gái của mình lại nhận kẻ thù làm cha.

Từ khi biết em có tình cảm với Vân Anh thầy đã một lòng ngăn cấm vì sợ em sẽ lợi dụng em ấy để trả thù đúng không?"

" Quả thật đúng vậy.

Nhưng tôi chưa từng muốn lợi dụng Vân Anh để trả thù bất kì ai.

6 năm trước bất đắc dĩ mới đành nhắc đến con bé để cứu em là vì tôi từng mang ơn ba em.

Nhưng giờ đây, tôi đã khômg còn liên quan gì đến những ân oán, tranh quyền gì nữa.

Chỉ mong quãng đời còn lại có thể sống bình yên.

Vân Anh dù là con gái của Lâm Vũ Phong thì đã sao chứ? Con bé là do tôi nuôi dạy, tôi không muốn nó bị kéo vào những rắc rối này "

" Sao lại không liên quan chứ? Lâm Vũ Phong ông ta đã biết mặt Vân Anh chỉ là chưa biết rõ thân phận của em ấy thôi.

Nếu như ông ta biết được thầy là ba của em ấy thì thầy nghĩ sao?"

" Nhưng giao Vân Anh cho cậu thì chẳng khác nào giao trứng cho ác."

" Thầy nghĩ em sẽ lợi dụng Vân Anh vậy tại sao 3 năm trước lại nhờ em săn sóc cho em ấy, để em ấy sống cùng em?"

" Năm đó, Lâm Vũ Phong đã đến tìm gặp tôi.

Bất đắc dĩ mới giao con bé cho cậu rồi vì lúc ấy tôi biết Lâm Vũ Phong đã không thể làm khó được cậu, tính đợi mọi chuyện ổn thỏa sẽ rước con bé về nhưng không ngờ lại tạo ra mối nghiệt duyên này "

" Em với Vân Anh là thật lòng với nhau.

Em sẽ không để em ấy biết được mọi chuyện.

Muốn triệt hạ Lâm Vũ Phong em có hàng vạn cách nhất định sẽ không bao giờ lợi dụng em ấy.

Dù sao bây giờ Vân Anh ở với em vẫn là an toàn nhất "

" Thiên Minh.

Tôi biết cậu thừa sức bảo vệ Vân Anh nhưng liệu có thể bảo vệ con bé cả đời sao? Những chuyện năm xưa không hề đơn giản.

Lâm Vũ Phong là con cáo già, đến ba cậu còn bị ông ta triệt hạ thì đối với cậu thì chẳng là gì cả.

Vân Anh càng ở bên cậu thì càng nguy hiểm thôi "

" Mọi chuyện em cũng đã nói rồi, thầy cứ suy nghĩ.

Lần sau em sẽ đến, không chỉ Vân Anh mà còn có những bằng chứng tham nhũng của Lâm Vũ Phong mong thầy giao ra hết.

Em xin phép " - Thiên Minh đứng lên chào rồi đứng dậy bước ra cửa.

Nhưng vừa bước được vài bước thì Vân Anh bỗng gọi tên anh.

Thiên Minh quay lại.

" Sao...sao anh lại rời đi?" - Vân Anh tiến lại chỗ của anh.

Thiên Minh nhìn biểu cảm của cô thì nhất định sẽ không nghe được những chuyện vừa rồi.

Anh khẽ cười xoa đầu cô.

" Công ty có cuộc họp anh phải về !"

" Vân Anh, bỏ tay ra để cậu ta đi" - Ba cô lớn giọng ra lệnh.

" Con không muốn.

Sao ba ngăn cản bọn con chứ?"

Vừa dứt câu thì ông đã tiến lại kéo cô ra khỏi chỗ của anh.

Thiên Minh cười lạnh một cái.

" Anh sẽ còn quay lại, em hãy cố gắng ngoan ngoãn, đừng khóc.

Xin phép thầy em về "

Nói xong thì anh liền cất bước rời đi.

Vân Anh cảm thấy con người anh hôm nay rất lạ.

Ánh mắt của anh thật sự rất khác, giọng điệu cũng có phần xa cách.

" Con lên thu xếp đồ, ngày mai lập tức theo ba mẹ về quê"

" Con không muốn, lần này ba không thể ngăn cấm con nữa đâu.

Sống là người của anh ấy, chết cũng là người của anh ấy.

Con sẽ không đi đâu"

" Con câm miệng lại, đến bao giờ mà con còn cố chấp vậy chứ? Sao ta có thể nuôi dạy ra loại nghiệp chướng như con chứ? Con nhất định không được đi theo nó.

- Ông tức giận mà buông lời mắng cô thậm tệ

Vân Anh cười lạnh nhưng lệ lại rơi thầm trong tim.

" Được thôi, nếu ba một lòng ngăn cấm còn cũng không oán trách nữa, con sẽ chết cho ba mẹ vừa lòng " Vân Anh nói rồi thì liền chạy tót lên phòng.

Còn ba cô thì bất lực mà ngồi bần thần trên ghế.

Điều ông lo sợ nhất đã đến, những ân oán này bao giờ mới chấm dứt chứ.

Còn Vân Anh lúc này về phòng liền khóc rất lớn.

Cô ngồi trên giường suy nghĩ rất nhiều.

Nếu đã không đến được với nhau thì chi bằng cô đi trước một bước.

Vân Anh mở tủ ra lấy ra một lọ thuốc và một con dao nhỏ.

Cô suy tư một lúc rồi quyết định uống hết cả lọ thuốc đó rồi lại cầm con dao lên.

Từ từ đặt lên cổ tay, cô hít một hơi thật sâu rồi dứt khoác gạch một đường dài trên cổ tay.

Cái dao rơi xuống sàn còn cô thì dần dần lịm đi trên giường.

Thuốc ngủ đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Có lẽ đây là kết thúc tốt đẹp nhất của cô và cả anh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.