Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 1-1




Edit: Sa

Lần đầu tiên gặp Thẩm Khâm Tuyển, tôi chỉ là một trợ lý chụp ảnh của Mạch Trăn Đông.

Trợ lý chụp ảnh là một công việc vừa vặt vãnh vừa thấp kém. Mang tiếng là làm công việc chụp ảnh ở tạp chí V danh tiếng, nhưng công việc thực tế lại là bưng trà rót nước, nếu xui xẻo thì sẽ bị chửi như chó.

Người trong giới gọi Mạch Trăn Đông là “Mạch đại nhân”, không chỉ vì anh ta là nhiếp ảnh gia hàng đầu hiện nay, mà còn có một nguyên nhân khác nữa là cho dù có là minh tinh, không cần biết nổi tiếng thế nào nhưng khi đứng trước ống kính của anh ta, họ đều phải ngoan ngoãn nghe lời, chỉ như thế những bức ảnh của họ mới có chiều sâu, từ đó mới bán được giá cao.

Mạch Trăn Đông còn khá trẻ, mới khoảng ba mươi, vóc dáng cao lớn, gương mặt góc cạnh, tóc cắt ngắn, những sợi tóc cứng như dây thép, không thích nói cười. Đối với công việc, anh ta có yêu cầu rất cao. Từ phông nền, trang phục, hóa trang, cho đến người mẫu, minh tinh, chỉ cần làm anh ta không vừa ý thì những người trong studio sẽ chứng kiến khuôn mặt khó chịu, hằm hằm của anh ta, nhiệt độ trong phạm vi bán kính một trăm mét sẽ giảm xuống mức âm. Để hầu hạ tốt cho anh ta, tôi luôn nơm nớp lo sợ, phải cẩn thận từng li từng tí.

Hôm đó, vì để chụp ảnh cho ngôi sao Tần Mâu mà tạp chí V phải điều động một tổ phụ trách lớn. Hiện nay, Tần Mâu là nữ ngôi sao nổi tiếng nhất, nên thông tin về con đường đi đến thành công của cô ấy được lan truyền rộng rãi không phải là điều khó hiểu: năm thứ hai đại học, Tần Mâu được một đạo diễn phát hiện, mời đóng một bộ phim điện ảnh về tuổi học trò, kết quả là bộ phim ăn khách ngoài mong đợi. Chỉ sau hai tuần công chiếu, bộ phim thu về mấy trăm vạn, truyền thông đưa tin không ngớt, khán giả cũng dành rất nhiều lời khen ngợi, theo đó chỉ cần một bộ phim mà Tần Mâu trở nên nổi tiếng. Mặc dù vậy, Tần Mâu không hề xem mình là ngôi sao, vẫn lên lớp như bình thường, giành được học bổng cấp quốc gia, thuận lợi tốt nghiệp đại học, hàng năm xuất hiện liên tục trên các trang bìa tạp chí lớn nhỏ. Con người là một loại sinh vật rất kỳ lạ, đối với một người có quá nhiều điểm vượt trội hơn mình thì họ sẽ không có nửa phần ghen tỵ, mà thay vào đó là ngẩng đầu nhìn người ấy với đôi mắt ngưỡng mộ. Với một cô gái thông minh, xinh đẹp, lại luôn trong sạch không dính tin đồn nào, cho dù là người nhiều chuyện thích đào bới đời sống riêng tư của nghệ sĩ thì cũng không thể nói gì nhiều, mặc dù giới giải trí không thiếu những tin đồn ác ý.

Tính ra thì tôi với cô ấy cũng coi như là bạn học. Tần Mâu học trên tôi hai khóa, khi tôi nhập học thì cô ấy đã là nhân vật làm mưa làm gió trong trường. Suy cho cùng, với một ngôi trường lớn nổi tiếng là có nền giáo dục nghiêm khắc thì việc có một cựu sinh viên là minh tinh nổi danh tốt đẹp là một việc đáng tự hào.

Như mọi khi, tôi đến địa điểm chụp hình từ rất sớm.

Ở đây chỉ có một ngôi biệt thự, bên ngoài là đồng cỏ mềm mại, phía xa là rừng cây xanh tươi, nhìn rất bắt mắt. Tôi giống như một người nông dân lần đầu lên thành phố, vừa nhìn vừa đánh giá mọi thứ xung quanh. Từ ngoài sân vào trong nhà, phòng khách, phòng làm việc, bàn đọc sách ngoài trời đều là màu trắng sữa, có thể thấy chủ nhân ngôi nhà thích phong cách nhẹ nhàng, thoải mái; ngoài cửa sổ là những mảng cỏ lớn xanh biếc được cắt tỉa kỹ càng, tầm nhìn thoáng đãng khiến người ta liên tưởng đến điền trang của Fitzwilliam Darcy trong tác phẩm “Kiêu hãnh và định kiến”(1). Tôi đo lường khung cảnh bên ngoài bằng mắt, thử tính toán tiền thuê bối cảnh, thuận miệng hỏi người phụ trách trang phục: “Nơi này chắc khó thuê lắm nhỉ?”

(1) “Kiêu hãnh và định kiến” là tác phẩm văn học kinh điển của nữ nhà văn Jane Austen, Fitzwilliam Darcy là nhân vật nam chính.

Người phụ trách trang phục cười nhạo tôi: “Thật là! Ở đây là nơi Tần Mâu chỉ định, cô nhìn xem, phong cảnh đẹp như vậy thì làm gì tới lượt chúng ta thuê? Hơn nữa người ta đâu thiếu tiền, ai lại chịu cho chúng ta thuê?”

“Mau lên! Tần Mâu đang trang điểm, sẽ đến ngay đấy.” Một nhân viên hét to.

Hiện trường lập tức rối ren.

Vất vả lắm Tần Mâu mới đứng đúng tư thế, tôi lại chỉnh sai vị trí đèn chiếu sáng làm cả hiện trường đều nghe được tiếng hét giận dữ của Mạch Trăn Đông.

“Ai bảo cô đặt ở đấy? Nếu không biết làm thì cút ngay.”

Phó biên tập tạp chí đi đến khuyên mấy câu, Mạch Trăn Đông mới lạnh lùng nhìn tôi: “Để cô ta ra ngoài! Lần sau làm phiền các anh cử cho tôi một người có đầu óc xứng với chức trợ lý!”

Tôi ảo não đi ra xa, đây không phải là lần đầu tiên, có một lần tôi không những bị anh ta mắng mà còn bị đuổi ra khỏi studio. Hôm đó tôi không dám bỏ đi, chỉ ngồi ôm vai dưới đất lén nhìn tình hình bên trong. Sau khi công việc kết thúc, tôi còn đang phân vân không biết có nên đi vào giúp dọn dẹp hay không thì Mạch Trăn Đông bất ngờ đi ra, dáng vẻ như không có chuyện gì ném cho tôi điếu thuốc: “Hút thuốc không?”

Tôi lắc đầu.

Anh ta đánh giá tôi một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt ôn hòa hơn đôi chút: “Vẫn chỉ là người mới tốt nghiệp, cứ như trẻ con ấy.”

“Vào đi.” Anh ta hút xong một điếu thuốc, tinh thần tốt lên rất nhiều: “Bước chân vào ngành này cũng không dễ dàng… Sớm muộn gì cô cũng sẽ học hút thuốc thôi.”

Hôm nay cũng có thể coi là bị mắng nhiều thành quen, tôi đứng ở cửa, móc từ trong túi ra một điều thuốc, rít sâu một hơi.

Một hơi cay nồng xông lên mũi, cố gắng xua tan những mệt mỏi và áp lực, cuối cùng tôi cúi đầu ho sặc sụa, nước mắt nước mũi tèm nhem.

Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày đen cùng ống quần kẻ sọc màu xám tro.

Tôi ngẩng đầu thì thấy một người đàn ông, có lẽ là vừa từ một cuộc họp nào đó đi đến đây. Bộ âu phục sang trọng, cà vạt đã được tháo xuống, hai tay đút vào túi quần, vẻ mặt bình thản, dáng người thẳng tắp.

Tôi dè dặt đánh giá anh ta, ánh mắt lướt qua đường nét trên gương mặt người đàn ông trước mặt. Mắt anh ta không to lắm nhưng rất sáng, xương gò má hơi cao, cặp chân mày rất đẹp, vô cùng tinh tế, cách nhau một khoảng vừa đủ tạo cảm giác đây là một người đàn ông mạnh mẽ và dứt khoát.

Nhìn rất thích mắt, nếu một ngày nào đó tôi có thể chụp được hình dáng mạnh mẽ của anh ta thì quá tuyệt.

Thất thố nhìn chằm chằm anh ta hồi lâu, đến khi gương mặt anh ta càng lúc càng trở nên rõ ràng, tôi mới phát hiện anh ta đã đi đến trước mặt mình.

Tôi vội vàng tránh qua một bên, quên mất mình đang cầm điếu thuốc mà cọ hai tay vào nhau làm mu bàn tay trái của tôi nóng rần lên.

Xèo, tựa như có thể nghe thấy tiếng đầu điếu thuốc châm vào tay và ngửi được mùi da thịt bị cháy khét.

Nhưng tôi lại không cảm thấy đau, chỉ biết nhìn theo bóng lưng của anh ta.

Người đại diện của Tần Mâu tên Lý Hân là một người khá có tiếng tăm trong làng giải trí, vừa thấy anh ta liền lộ ra vẻ mặt tươi cười chào đón.

Tôi nhìn thấy anh ta cười nhưng trông rất xa cách, khoát tay, ý bảo đừng quấy rầy hoạt động chụp ảnh. Sau đó anh ta lẳng lặng đứng nhìn Tần Mâu đang tạo dáng trên ghế quý phi, ánh mắt dịu dàng.

Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ thì mới phát hiện vết thương mới hình thành trên tay mình, đồng thời còn ngạc nhiên khi nghe nhịp đập nơi lồng ngực.

Một người xa lạ để lại cho tôi một dấu ấn, xấu xí đấy, nhưng làm tôi nhớ mãi không quên.

Ánh nắng ngoài cửa sổ dần biến mất, giống như có người vừa kéo rèm cửa, màn đêm dần buông xuống.

Người đàn ông kia luôn nhìn chăm chú vào Tần Mâu đang tạo dáng, tuy yên lặng đứng đó nhưng lại khiến người ta không thể không chú ý đến sự tồn tại của mình.

Tôi cũng cẩn thận nhìn anh ta chăm chú cho đến khi bên tai thoáng nghe tiếng của “Đại nhân” gọi tôi qua thu dọn.

Thì ra buổi chụp ảnh đã kết thúc.

“Đại nhân” vừa cất ống kính bảo bối của anh ta vừa cười đùa: “Sao vậy? Bị mắng mấy câu mà em đã chơi trò mất tích?”

Tôi thấp giọng lẩm bẩm: “Không có.”

Anh ta vỗ đầu tôi: “Lần sau thông minh, linh hoạt một chút.”

Về điểm này thì “Đại nhân” rất tốt, anh ta mắng người xong thì sẽ quên ngay, tuyệt đối không mang thù. Hơn nữa lần này kết quả chụp ảnh rất tốt nên tâm tình anh ta càng không tệ. Nhân viên thuần thục thu dọn đạo cụ, studio lại chào đón thêm một người. Tôi thấy Tổng biên tập Văn Tự ngồi xuống, mỉm cười nói: “Cô Tần, xin chào.”

Tần Mâu mỉm cười chào lại.

“Tôi biết thời gian của cô vô cùng quý giá, nhưng có thể bỏ chút ít thời gian nói vài câu với tôi được không?”

“Tôi vừa tìm được một trường đại học lý tưởng, có thể sẽ ra nước ngoài một thời gian ngắn.” Tần Mâu điềm nhiên nói, ánh mắt lơ đãng lướt về phía cách đó không xa, “Tôi cũng rất muốn nhờ đến quý báo để chính thức tuyên bố rút lui khỏi giới giải trí.”

Không ai nghĩ đến việc cô ấy bỗng nhiên tuyên bố quyết định như vậy. Ba giây sau lời nói ấy, trong đại sảnh rộng lớn không hề nghe thấy âm thanh gì.

Tôi nghiêng đầu theo bản năng thì nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của người đàn ông kia, khóe môi mím chặt, hai đầu chân mày cũng nhíu lại.

Trong thoáng chốc, trái tim tôi như ngừng đập.

Đó là hoảng hốt ư?

Tôi có thể nhận thấy điều ấy.

Tình huống này làm tôi thấy không thoải mái. Tôi nhấc hai hộp ống kính đi ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua anh ta thì bỗng nhiên chân tôi vướng phải dây điện.

Trong lúc cơ thể đang ngã xuống, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Toi rồi! Thế là hết! Ống kính bảo bối của “Đại nhân” chỉ cần bị tổn hại một chút thôi thì anh ta sẽ tuyệt đối không tha cho tôi!

Một đôi tay kịp thời kéo tôi lại, hồn tôi vẫn chưa nhập vào thân thể, run rẩy nói: “Cảm ơn.”

Người đàn ông cúi đầu nhìn tôi, thái độ có chút chán ghét, chau mày lại, quay mặt sang hướng khác, nói: “Không cần khách sáo.”

Sau đó vì chuyện này mà Mạch Trăn Đông đã cười nhạo tôi, nói hôm đó tôi ngồi chồm hổm trên đất, nhìn cứ như dân lang thang cơ nhỡ.

Trước kia tôi chưa từng phát hiện, nhưng ngày hôm nay, khi nhìn về hướng người đàn ông trẻ tuổi này, ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ chán ghét, bỗng nhiên tôi ngửi thấy trên người mình nồng đậm mùi thuốc lá, thấy trên chân mình đang mang một đôi giày vải đã ngả sang màu đen, rồi nhìn lại dáng vẻ không có nửa điểm chê trách của Tần Mâu, tôi nhận ra thì ra giữa người với người lại có thể khác biệt như vậy, và không ngờ tôi lại sống lôi thôi đến thế.

Hết chương 1.1


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.