Đơn Phương Cũng Là Một Loại Của Thanh Xuân

Chương 33




Mở đầu lượt chơi là An sau khi đọc xong tờ giấy An suy nghĩ một hồi liền nói: "Huhu nhưng mà tao chả nghĩ được gì hết bí mật hay gì tao cũng không có á."

Đùn đẩy một lúc thì chúng tôi chuyển tờ giấy qua cho Khôi Anh, sau khi mở tờ giấy và đọc cậu ấy liền từ tốn nói: "Tao mất nụ hôn đầu rồi."

Ai trong chúng tôi cũng đều chưng ra bộ mặt khinh bỉ, tôi liếc mắt nhìn Khôi Anh rồi nói: "Chẹp chẹp thôi thôi cái này là xạo rồi, tao không tin đâu." Sau đó cả lũ đều hưởng ứng đến khi mở mẩu giấy của Khôi Anh ra thì đó lại ghi SỰ THẬT. Chúng tôi đều ngạc nhiên nhìn Khôi Anh, cậu ấy chỉ nhún vai bảo từng bị người thương cũ cưỡng hôn một lần rồi từ ấy thì không còn.

Chi liền chẹp miệng một tiếng: "Hời ơi một đứa nhìn như bóng còn có người yêu rồi mất nụ hôn đầu không biết bao giờ đến mình nhỉ?"

Khôi Anh khẽ liếc Chi rồi nói: "Loại mày ấy thì chỉ có ế cả đời thôi con, tính hãm còn bày đặt." Sau đó hai đứa chí chóe nhau suốt, phải để anh Phanh can ngăn.

Trò chơi lại tiếp tục bắt đầu, sau đó từng người một đều chơi trò chơi, nhưng chúng tôi cũng chỉ nói những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống. Đến khi sắp hết giờ chúng tôi liền thu dọn mấy mẩu giấy để dành cho ngày khác chơi.

Mấy ngày sau đó cuộc sống liền lặp lại như một quy luật, sáng ngủ nghê đến gần trưa ăn cơm rồi đến trường. Đến trường cũng chỉ chơi bài hoặc ngồi nói chuyện với các bạn. Chúng tôi ai cũng mong nhanh chóng để có thể được nghỉ hè kết thúc một năm học.

Mấy ngày nay tôi rất chán nản bởi vì ai đó không đi học, cậu ấy như nghỉ hẳn vậy có vài lần tôi nhắn tin nhưng cậu ấy chỉ đôi lúc trả lời hoặc có khi không.Hôm nay tôi đến lớp rất sớm, ngồi nghĩ vu vơ một mình đột nhiên thấy bóng ai quen thuộc thấp thoáng ngoài cửa.

Tôi vội vàng chạy ra tìm kiếm, đi mãi đến cuối hành lang mới thấy cậu ấy đang đi vào nhà vệ sinh. Tôi hấp tấp chạy vào thấy cậu đang chỉnh tóc trước gương, tôi thở phào một hơi khẽ liếm môi nói: "Hiếm lắm mới thấy mày đi học nhe, mấy ngày qua đi đâu thế?"

Cô ấy nhìn tôi qua gương chỉ cười nhẹ không nói gì, lúc đó tôi chỉ lung tung nói vài chuyện xảy ra ở lớp đôi lúc hỏi thăm cô ấy thì cậu ấy chỉ Ừ, ừm hoặc cười qua loa. Đến lúc không nhịn được tôi với tay bắt lấy tay cậu ấy tôi vội vàng hỏi: "Rốt cuộc mày bị sao thế?"

Cô ấy nhìn tôi lắc đầu, sau một hồi im lặng cô ấy nói: "Mày không thấy chúng ta đang quá thân thiết à?" Tôi hơi ngơ ra một lúc sau đó vội nói: "Bạn bè như này là bình thường mà."

Cậu ấy chỉ lắc đầu nhìn tôi, sau đó quay lưng đi về lớp trước khi quay đi cậu ấy chỉ để lại câu nói: "Đừng nhìn tao bằng ánh mắt như vậy nữa." Câu nói ấy khiến tôi suy nghĩ rất nhiều có phải ánh mắt tôi quá lộ liễu hay không?

Mấy ngày sau đó dù Nắng có đi học thì cậu luôn vô tình tránh né tôi, thậm chí khi chạm mặt nhau ở cầu thang cậu ấy cũng liền vội lơ đi rồi lên lớp. Tôi hơi ngờ ngợ biết vấn đề ở đâu nhưng lại sợ hãi không dám đối diện. Cuối cùng kì nghỉ hè cũng đến, trước ngày ăn liên hoan đó Nắng không đến tôi chỉ có thể vui đùa miễn cưỡng với bạn bè. Và cuối cùng chào đón kì nghỉ hè đầu tiên khi lên cấp ba.

Những ngày đầu nghỉ tôi còn cảm thấy bình thường, nhưng càng về sau trong lòng tôi luôn bứt rứt khó chịu vì vấn đề mãi không được giải quyết. Đôi lúc mẹ hay hỏi tôi: "Nghỉ hè chơi như vậy mà Nắng không đến nhà mình nhỉ, trong năm hay đến mà."

Tôi chỉ có thể miễn cưỡng cười nói cậu ấy bận rồi, có lẽ đang đi chơi với người yêu hoặc đi chơi với gia đình chẳng hạn.Đôi lúc trong đêm tối tôi hay mở lại những cuộc trò chuyện đã qua, suy nghĩ những việc đã làm tôi luôn bối rối về hành động hay ánh mắt của mình có phải cậu ấy biết rồi không? Dù sao trên lớp hay bị bọn bạn trêu gọi Nắng nhiều như vậy có phải cậu ấy nhận ra rồi. Khó khăn trôi qua hơn hai tuần, thì bố mẹ liền bảo với tôi quyết định xây nhà mới.

Nhà cũ cũng đã tàn quá rồi, dù sao bây giờ bà nội cũng đã từ quê lên ở, anh em chúng tôi cũng đã lớn, mẹ muốn xây nhà mới để chúng tôi có phòng riêng và không gian hơn. Cuối cùng tôi cùng gia đình bận rộn chuyển đồ từ nhà ra chỗ thuê để ở trong thời gian xây nhà. Tôi cũng quyết định vào nhà mẹ nuôi nghỉ ngơi chơi với bọn trẻ con trong nhà để quên đi mọi chuyện.

Dù sao kì nghỉ cũng không thể lãng phí á~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.