Đơn Phương Cũng Là Một Loại Của Thanh Xuân

Chương 3




Thời gian cứ như vậy bình lặng trôi qua, tôi nhập học chính thức vào cấp ba được hai tháng rồi. Tôi đã quen thêm được với hai người bạn mới một người là Chi hai là An, hai cô bạn ấy ngồi ở bàn bên cạnh tổ tôi.

Vì lên cấp 3 phải học trái ca với học thêm ở trường nên tôi thường học xong buổi sáng thì ở lại trường ăn trưa và đợi đến giờ học ca chiều thì vào học luôn. Thay đổi giờ giấc khiến tôi không quen cộng thêm không ngủ đủ làm cho tôi hay ngủ gật trong giờ. Nhưng bàn tôi ngồi lại đối diện giáo viên. Khiến cho mỗi lần mắt sắp nhắm lại tôi lại mặc niệm trong lòng:"Không ngủ, không ngủ...". Nhờ những ngày tháng như vậy tôi đã luyện được kĩ năng ngủ không nhắm mắt. Phục tôi đi!!!

Vào những ngày học trái ca tôi hay đi ăn với Phanh rồi tan giờ ca sáng liền lên lớp sớm, nhưng hôm nay không ngờ lại có người sớm hơn bọn tôi. Lúc chúng tôi lên cô gái này đã đứng trước ở cửa chờ khóa trên đi ra cô ấy là Trang nói về Trang thì vẻ ngoài của cô ấy có thể gọi là ưa nhìn nhưng thân hình hơi mũm mĩm nên về sau khi chơi thân chúng tôi hay gọi cô ấy là bồng bềnh mà điều quan trọng chính là cô ấy học rất giỏi cực kì giỏi khiếp luôn.

Vì dù sao nhìn cô ấy tôi liền liên tưởng đến một cô bạn ở cấp 2 là Thảo làm tôi có cảm như nhìn thấy lại khung cảnh hồi cấp hai, tôi liền có cảm tình với Trang không nhịn được tôi ra bắt chuyện với Trang:

"Ê này đến sớm thế?"

"Ừ tại hôm nay nhà không có ai."Cuộc trò chuyện chỉ dừng ở đấy chúng tôi im lặng một lúc không biết là ai khơi mào đột nhiên Phanh và Trang nói về vấn đề liên quan đến Đam Mỹ về Hủ nữ, mới đầu vấn đề khá trong sáng tôi còn hứng thú bừng bừng.

Nhưng không hiểu nổi càng về sau càng đi quá xa:

"Ê cậu có xem hen không?" Trang đá lông mày cười bí hiểm nhìn tôi

"Tớ có tớ có nè cậu thích thể loại gì xúc tu không hay NTR.. bla..bla".

Chưa kịp trả lời Phanh liền trả lời luôn hộ tôi nhìn hai cô nàng bàn tán vui vẻ khiến tôi phải nhịn cười ở một bên, cuối cùng nhóm tôi lại có thêm thành viên rồi.

Không biết từ bao giờ cũng không hiểu từ lúc nào trong giờ học tôi lại sinh ra một thói quen hay liếc nhìn cô bạn tên Nắng ấy.Thậm chí giờ nghỉ hay lúc đang chơi với bạn bè tôi luôn cố tìm xem hình ảnh bóng lưng ấy ở đâu.

Không có ý định gì cả chỉ là bởi vì cô ấy giống chị quá nên khi tôi nhìn lướt qua không nhịn được nhìn thêm vài lần. Nhưng ngạc nhiên là tôi không đến làm quen với cô ấy, chỉ là bởi vì tôi thấy cô ấy và tôi không hợp.

Nắng là một cô gái có thể gọi là cá tính mạnh mẽ, khá ồn ào mà tôi với một đứa mang đôi tai lúc nghe được lúc không thì khá ghét không khí ồn ào. Nên chú ý thì có chú ý thật nhưng tôi lại không muốn ra làm quen.Thôi thì cứ để vậy đi.

Chẳng mấy chốc sắp thi giữa kì rồi. Trong lớp ai cũng lo lắng vì trải qua lần thi đầu sau khi lên cấp 3. Đối với tôi lại khá bình thản bởi vì tôi không quan trọng điểm số lắm. Vì thế nên trong giờ tôi với nhóm bạn hay xảy ra tình huống như vậy:

Chi: Êu bài 3 đáp số ra bao nhiêu?

Tôi: Êu là ai không biết.

Chi:... Trà đáp số??

Tôi: 1 đó

Chi: Chắc không?

Tôi: Chắc!!

Chi: Chắc thật không?

Tôi:.. Chắc như Tiến Đạt là người đàn ông cuối cùng của Hari.

Chi:....

Tôi vẫn còn giữ thói quen đi tập võ cũng được hơn tháng rồi, chỉ là tôi muốn nâng sức khỏe lên sau hè sức đề kháng của tôi giảm nhanh chóng và rõ rệt, tôi không muốn như vậy. Nhưng vì hơn 15 năm không hay vận động mà khi tập võ một thời gian qua các bài khởi động giãn cơ, xoạc thậm chí còn bị gạt chân ép phải kéo căng chân. Nên các cơ của tôi khá nhức, thậm chí tôi còn không để hẳn chân thẳng xuống để đi thẳng được vì tôi bị căng cơ.

Sáng hôm sau, tôi lết thân tàn đến lớp học trái ca. Đến giờ nghỉ tôi không dám đi ra ngoài chơi sợ có ai đó đi qua lay một cái chắc tôi ngã sấp mặt L.... uôn. Nhưng có vẻ vấn đề chân của tôi khá thú vị cho bọn bạn, đến lớp người hỏi tôi đầu là Chi:"Ê tối qua làm gì quá sức à mà chân gãy luôn rồi."Tôi thở dài mệt mỏi:" Hôm qua tập võ chả hiểu như nào sáng dậy như này."Chi liền liếc mắt mang cái mái khuyết tật của cậu ấy đến bên cạnh tôi rồi nói:"Không phải do tập võ đâu, nghiệp tụ đấy."

Ok thôi được rồi... có lẽ nghiệp nên tôi mới có bạn như vậy. Chịu đựng qua 2 ca học tôi liền đứng lên tập tễnh về nhà. Trùng hợp là lúc tôi ra khỏi cửa thì Nắng cũng đi ra, tôi cố bình ổn lại sự hồi hộp trong mình cũng chỉ là đi ngang qua nhau hồi hộp cái gì khi đang cà nhắc đi về chỗ đỗ xe đột nhiên Nắng dừng lại nhìn tôi:" Chân cậu làm sao đấy?" Tôi giật mình nhìn sang thấy cô ấy đang nhìn xuống chân tôi, vài tia nắng rơi trên lông mi của cô ấy. Đột nhiên cô ấy ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào tôi, môi cậu ấy vẽ nên nụ cười nhẹ nhàng cậu ấy vẫn nhìn tôi đợi chờ câu trả lời, tôi bỗng ngẩn ngơ chìm đắm vào ánh mắt ấy.

Cố gắng hồi lại thần trí tôi mới nhận ra mình vừa mới hành động ngu ngốc như thế nào, cảm nhận mặt mình đang nóng lên,tim đập thình thịch vì xấu hổ tôi vội vàng lôi kéo cái chân bước nhanh về bãi đỗ xe chỉ bỏ lại một câu:"À tại tớ tập võ." Rồi lết thật nhanh đến nhà để xe..không biết là có nghe thấy không tôi đã bỏ chạy với một chiếc chân đang căng cơ, có thể nói là tôi ngại không ///^.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.