Đơn Phương Cũng Là Một Loại Của Thanh Xuân

Chương 22




Đột nhiên không khí im lặng, hai tay tôi vẫn giang ra giữa không khí, mãi đến khi tôi nghĩ có lẽ chị sẽ không đồng ý đâu thì đột nhiên đại tỷ ôm chặt tôi vào lòng. Tôi đặt cằm lên vai chị hít thật sâu mùi hương của chị.

Mùi hương của người con gái mà thôi thầm thích hai năm trời, mắt tôi ngước lên cố nhìn cho nước mắt đừng rơi, trên bầu trời từng áng mây trắng đang lững lờ trôi, trời trong xanh như năm ấy tôi thích chị.

Cuối cùng tôi dứt ra khỏi cái ôm, chị liền quay lưng dứt khoát bước đi ngồi trên xe đứng yên không nhúc nhích đột nhiên lòng tôi bùng lên một sự tức giận, có phải nếu để chị đi như thế thì từ giờ hai chúng tôi liền không còn liên hệ.

Tôi cắn răng quay đầu lại thầm nghĩ dù sao coi như không quen cũng được trước lúc chị đi vẫn nên nói ra lời tôi luôn giấu để về sau tôi không hối hận. Nhìn bóng lưng chị ngày một xa tôi hét to: "Đại tỷ."

Lần này chị chỉ dừng lại không quay đầu cũng không bước tiếp, tôi hít sâu cố bình tĩnh, khẽ nuốt cái đắng trong cổ tôi hét tiếp: "Xin lỗi nhé."

Thật sự xin lỗi khi lại cố chấp theo đuổi chị mang đến bao phiền nhiễu, xin lỗi khi bên chị lại toàn tính trẻ con, xin lỗi khi không thể là một người hoàn hảo yêu chị. Nhưng Đại Tỷ chị chính là tình đầu của em tất cả những thứ em suy nghĩ hay đối xử với chị đều là những thứ em cố gắng cho phù hợp nhất nhưng có vẻ em không đủ tốt. Cho nên thật xin lỗi.

Hét xong tôi không nhìn chị liền quay đầu phóng vội xe đi thật nhanh, mãi cho đến khi về nhà leo lên tầng tôi mới như bị rút cạn sức đổ sập xuống giường.

Cảm nhận được khuôn mặt man mát sờ lên hóa ra là nước mắt tự cười chính mình, nhưng không ngờ tôi vừa cười vừa khóc to hơn. Bao nhiêu nỗi nhớ, dằn vặt, chịu đựng trong những tháng qua cuối cùng cũng tuôn rơi.

Sau ngày hôm ấy cho đến nay cũng đã là một tháng sau, cũng là lúc sắp đến sinh nhật của An.

Cô nàng sinh nhật đúng vào 24/12 là dịp giáng sinh hằng năm, chúng tôi tìm một quán lẩu mới mở nhưng khá uy tín được nhiều phản ứng tốt cho nên liền đi. Chỉ trừ Khôi Anh còn lại cả nhóm đều đi tất, đến nơi nói với nhân viên bàn chúng tôi đã đặt, ổn định chỗ ngồi liền gọi món.

Lúc này tôi mới chú ý đến Chi cả nhóm ai cũng đều mặc quần áo đẹp đi chơi, riêng Chi vẫn đang khoác áo đồng phục tôi liền ngả ngớn trêu:

"Ơ kìa hôm qua đi đâu cả đêm mới về à mà không thay quần áo thế."

"Này này không phải thế tại hôm nay phải đi học vớ mặc tạm nhé." Chi liền vênh mặt đáp trả lại.

"Thôi hai bọn mày cứ gặp nhau là đá xoáy à ăn đi." Phanh kì thị nhìn hai bọn tôi. Khi cả nhóm đang ăn ngon lành đột nhiên Chi đưa ra ý kiến uống bia

"Ê ê ăn như này uống nước ngọt nhàm lắm uống bia không." Mặt cô nàng hớn hở nhìn bọn tôi.

"Eo thôi Chi ơi hãy nhớ mày đang còn mặc đồng phục ngưng ngưng." Phanh lên tiếng đầu tiên, tiếp theo cả bọn nhao nhao phản đối. Nhưng tôi lại muốn thử một chút nên không suy nghĩ liền lên tiếng

"Ê uống với em." Chi nhìn tôi vui vẻ liền gọi bia ra cuối cùng hai đứa gọi mấy chai bia,nhưng nhận lại được là mấy ánh mắt ngạc nhiên bàn bên cạnh vì Chi còn đang mặc đồng phục cho nên tôi cảm thấy thật tội lỗi.

Ăn uống no say chúng tôi dẫn nhau đi trà sữa ngồi uống nói chuyện một hồi các cô nàng đều muốn đến khu đô thị ở nhà Phanh để chơi nghe nói ở đó trang trí noel rất đẹp. Đến nơi chúng tôi không nhịn được liền lấy máy ảnh chụp điên loạn một hồi.

Đi mệt cả ngày cuối cùng cũng trở về, tắm rửa xong tôi liền leo lên giường muốn nghỉ ngơi để chuẩn bị cho buổi học đầu tuần ngày mai, đột nhiên máy có tin nhắn, mở ra xem liền thấy đó là của Nắng

"Mai đón tao đii học nha."Tôi nhìn đi nhìn lại thật lâu rất muốn từ chối thế nhưng vẫn là đồng ý

"Ò" Nhắn xong tôi liền ngủ mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.