Mỗi ngày trôi qua tôi đều trải qua vui vẻ dù là mùa đông nhưng tôi lại thấy ấm áp nhờ có ai đó như Nắng. Nhưng niềm vui lại không đến với Khôi Anh cuối cùng hôm nay người yêu cậu ấy phải đi rồi.
Gia đình cô ấy chọn đi tàu từ Hà Nội ra HCM chuyến đi là từ sáng vì vậy Khôi Anh liền quyết định trốn ca sáng đi tiễn người yêu cậu. Từ khi quen cậu ấy đến giờ lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy dứt khoát như vậy chứ bình thường toàn như tiểu mỹ thụ nhưng vào lúc ấy khi cậu nói chuyện với tôi giọng điệu vững vàng, mắt nhìn thẳng chỉ buông một câu: "Mai tao sẽ bùng đi tiễn Thảo."
Tôi liền rất ủng hộ Khôi Anh khuyên cậu ấy đi sớm một chút để còn thời gian mà nói chuyện, trong lòng tôi luôn có cảm tình với Khôi Anh có thể do ngoại hình giống tiểu mỹ thụ của cậu ấy mà cũng một phần do chuyện tình của cậu làm tôi hâm mộ mà cũng đầy tiếc nuối.
Sáng hôm đó trong lớp học tôi cố gắng chép bài đầy đủ để có thể cho cậu ta mượn, cũng thầm mong Khôi Anh đưa tiễn không quá đau buồn. Đến chiều khi đến lớp liền thấy cậu ấy đã tới chỉ im lặng ngồi một chỗ phảng phất như trở về đầu năm một mình ở một góc thu lại chính mình làm tôi bỗng nhiên sợ.
Ra ngồi cạnh Khôi Anh vỗ lên vai cậu ấy: "Đi rồi sao?"
"Ừ đi rồi, sáng nay tao tiễn rồi bọn tao ra quán café gần ga tàu ngồi nói lại những chuyện trải qua trong ba năm." Khôi Anh không nhìn tôi chỉ nhìn vào quyển sách cậu ta đang cầm, tôi bỗng cảm thấy thương cảm huhu tôi đang chứng kiến mối tình thanh xuân ngược luyến của người khác uuhuh.
"Thôi không sao vẫn có thể liên lạc không phải à sợ gì vui lên đi nha." Tôi cố gắng vuii vẻ bầu không khí
"Ừ mà thật chứ hôm nay tao đưa nó đi tao còn khóc sướt mướt trong khi nó bình thản vãi luôn." Cậu ta đập bộp quyển sách xuống mà thầm than, nghe xong tôi liền cười sặc không phải chứ hóa ra thụ mãi thụ à. Đau buồn qua đi mọi thứ lại trở về ban đầu, nhưng có lẽ bây giờ là đến lượt tôi.
Hôm ấy tôi vẫn đi học bình thường, nhưng khi đến lớp trong giờ liền cảm thấy không ổn từ đầu giờ Nắng luôn bị mấy đứa bạn xung quanh trêu đùa. Mãi đến giờ ra chơi ra với hội chị em Phanh mới khoác vai tôi nói
"Này Nắng có người yêu rồi đấy biết chưa?"
"Thế á ai đấy là cậu bạn nào?" Tôi còn chưa hết bàng hoàng Chi đã nhanh nhảu hỏi
"Hình như là lớp bên cạnh đấy tên Đạt đó...@#@$@3" Nhưng thứ sau tôi đều không nghe thấy chỉ là thơ thẩn ra tôi không ngờ nhanh vậy cậu ấy liền có người yêu rồi. Mà tôi giờ mới biết lết thân về chỗ không tránh được trong lòng mất mát. Nhưng tôi đột nhiên bừng tỉnh Trà đây là không nên, cần tỉnh táo rõ ràng quan hệ hai đứa chỉ là bạn bè không được lung tung.
Tôi liền bắt mình chấp nhận sự thật, trước mặt vẫn đối với Nắng như thế nhưng tôi lại không dám lại gần ôm hay chủ động làm mấy hành động thân mật, trong lòng tôi hiện lên bài xích.
Khoảng thời gian sau tôi với Nắng ít đi chơi với nhau hơn cũng một phần do tôi cố tình tránh muốn bình ổn lại tâm tình.Cũng may vào thời gian thời gian thi cuối kì cho nên tôi liền chú tâm học tập không muốn chú ý việc khác. Cả nhóm chúng tôi thuận lợi thi qua cuối kì sau đó liền sắp đến ngày 20/11, tôi bỗng nhiên cảm khái thời gian thật nhanh đây.
Nhóm chat của lũ bạn cũ chìm ắng lâu ngày vì vậy mà bỗng nổ lên, ai ai cũng tranh nhau trò chuyện nghĩ kết hoạch hôm ấy về trường thăm mẹ Phương ( GVCN cũ). Tôi bị không khí ấy cảm nhiễm tâm tình mấy ngày nay liền vui vẻ lên hồi hộp đợi đến ngày hôm đó. Thực ra một phần tôi cũng ngóng trông xem chị có về không.
Kì thực cấp 2 tôi là một dạng đứa chơi được hết với mọi thành phần, tôi luôn có châm ngôn: "Bạn bè của tôi có thể hư nhưng không hỏng, đối tốt với tôi thì dù như nào tôi đều chơi được hết." Có lẽ vì vậy cấp hai tôi khá nhiều bạn, nhưng chị thì ngược lại vì nhiều lí do con gái ganh ghét nhau mà chị ít tiếp xúc ai trong lớp trừ tôi với Vanh, còn lại bạn bè của chị toàn là người bên ngoài như các anh chị hơn tuổi.
Cuối cùng tôi vẫn không nhịn được nhắn tin cho Vanh hỏi xem chị có về không, đến tận tối mới có hồi âm lại: " Đại Tỷ bảo bận không về đâu."
Trong lòng tôi bỗng nhiên mất mát tuy đã chia tay nhưng tôi vẫn luôn mong ngày này khi về trường có thể gặp lại chị, cùng lũ bạn kia vui vẻ nói chuyện như lúc trước. Thở dài tự an ủi rằng như vậy cũng tốt không ái ngại khi gặp nhau.
Đêm ấy tôi liền ngẩn ngơ hình như cũng 5 tháng rồi chưa gặp chị, không biết giờ chị như nào nhỉ? Liệu ở môi trường mới có tốt không? Chị quên tôi chưa? Hay chị đã có ai chưa... Một loạt câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu. Cuối cùng tôi ép chính mình đi ngủ.
Trời mới tờ mờ sáng tôi đã mở mắt chuẩn bị ăn mặc chỉnh tề, lũ bạn thống nhất rằng cứ đi học ca sáng rồi khi tan thì về trường hẹn ở trong sân, dù sao chúng tôi chỉ về thăm Mẹ Phương với trường nên không cần về sớm.
Trong giờ cứ luôn mất tập trung liếc nhìn đồng hồ hưng phấn vì sắp gặp lại lũ bạn kia. Khó khăn lắm mới trôi qua hai ca học vẫy tay chào lũ bạn tôi phi nhanh ra lấy xe. Trừ Chi, Ngọc thì còn lại trong nhóm tôi ai cũng về trường. Tâm tình vui vẻ tôi phóng như bay trên đường đến khi nhìn thấy chiếc cổng thân thuộc ấy tôi đột nhiên ngẩn ngơ, cười một mình.
Đây rồi nơi này tình yêu đầu đời của tôi, ngây ngô bồng bột đầu tiên của tôi đây rồi, bao lâu rồi chưa nhìn lại nhỉ?
Cất xe tôi vội vào trường đang ngó xung quanh đột nhiên nghe tiếng gọi thân thuộc của Nga: "Tràaaaaaaa"
Vừa quay lại chưa kịp định hình cả lũ đã nhảy vào lòng tôi ôm chặt, tôi cười đến toác cả miệng ôm xong tôi đi bắt tay huých vai từng đứa con trai, đều là anh em huynh đệ một thời vậy.Chúng tôi kéo nhau nói chuyện rôm rả cả một góc sân, sau đó liền đi tìm Mẹ Phương hỏi thăm mẹ kể về tình hình khi lên cấp ba thậm chí có đứa còn than khổ với mẹ.
Cuối cùng chúng tôi ra lại chỗ sân có ghế đá quen thuộc ngồi xuống tâm sự với nhau.
"Ê Trà lên cấp ba gặp được bạn nào khác ổn chưa tìm được người yêu chưa nà." Thảo liếc tôi cười cười lên tiếng
"Hờ hờ không thèm tao có giá lắm tính sau đi." Tôi cười trừ lên tiếng thực ra tôi với đại tỷ yêu nhau đều không công khai nên bọn trong lớp liền không biết trừ Vanh với Thảo béo thân thiết.
Ngồi nói chuyện một lúc đột nhiên sau lưng tôi bọn con trai ồ lên, sau đó liền giọng nói quen thuộc vang lên:
"Bọn mày thăm cô hết rồi à, tao đến muộn quá."
Trong khoảnh khắc ấy tôi như dừng mọi hoạt động, nín thở không dám quay đầu.