Hà Uy Kiệt không bày ra biểu hiện gì để Nhuận Phát có thể lờ mờ đoán được ý của hắn, bởi hắn cũng chẳng biết việc tiếc một người là như thế nào, từ trước đến nay hắn cũng không tiếp xúc với ai quá thân mật như Tôn Giai Ân, thậm chí còn ngủ chung một giường với nhau mà hắn hoàn toàn không bài xích.
Nhưng để cùng nhau đồng hành trên cùng một con đường dài như cuộc đời thì hắn cảm thấy bản thân không thể cho cô sự an toàn tuyệt đối được, hắn cũng không dám hứa hẹn điều gì về một tương lai tươi đẹp với cô...!
"Tiếc hay không, không quan trọng...miễn sao em ấy có thể quay trở lại cuộc sống vô lo vô nghĩ như lúc trước là được, dây dưa với tôi thì chỉ khổ em ấy thôi...!"
Hà Uy Kiệt đã triển khai ra kế hoạch vô cùng rõ ràng rành mạch, nhưng hắn vẫn chưa lựa được lời nào để nói rõ ràng mọi chuyện cho Tôn Giai Ân biết.
Mỗi khi hắn nhìn thấy bộ dạng vui vẻ như đứa con nít được thưởng kia của cô thì đầu óc lại rơi vào khoảng không vô định...!
Sau khi xong việc, Hà Uy Kiệt nhanh chóng lái xe đến trường để đón Tôn Giai Ân đi mua nhẫn, hắn nhìn bộ dạng hớn hở của cô liền vô thức lên tiếng...
"Đi mua nhẫn thôi mà khiến em vui vẻ như vậy à...?"
Tôn Giai Ân mỉm cười lắc đầu, cô lấy điện thoại từ trong cặp sách ra, tìm kiếm gì đó một hồi liền hớn hở đưa đến trước mặt Hà Uy Kiệt...!
"Anh nhìn xem có đẹp không, bọn tôi hoàn thành dự án thiết kế sân khấu cho đêm giáng sinh rồi đấy, bây giờ đang đợi bạn tôi kiểm duyệt một lượt rồi sẽ nộp lên ban tổ chức..."
"Chỉ cần có giải chắc chắn sẽ có tiền thưởng, lúc đấy tôi sẽ mời anh một bữa thật no nê...!"
Hà Uy Kiệt nhìn bộ dạng vui vẻ của Tôn Giai Ân cũng cảm thấy có chút vui mừng, đây là dáng vẻ mà hắn muốn thấy nhất của cô, chứ không phải là khóc lóc ấm ức khi ở gần hắn...!
"Mua nhẫn chỉ là hình thức, nếu em thích thì có thể đeo, còn không thì cất đi là được, đến lúc cần thiết còn có thứ để dùng..."
Tôn Giai Ân cảm thấy việc đeo nhẫn đối với cô có chút phiền toái, vì việc cô kết hôn chỉ có đám bạn hay chơi chung mới biết, còn nếu bị đồn ra ngoài thì việc này vô cùng ảnh hưởng đến danh tiếng của cô tại trường, mà cô lại không muốn như vậy...!
"Anh biết đấy, tôi không thích đeo trang sức cho lắm vì chúng rất vướng víu, nên có lẽ tôi sẽ cất giữ cẩn thận, khi nào cần sẽ đeo sau...anh đừng giận nhé...!"
Hà Uy Kiệt gật đầu, hắn chuyên tâm lái xe đưa cô đến trung tâm thương mại để lựa nhẫn kết hôn.
Do đi một lần trước rồi nên hắn cũng nhớ đường để tìm chính xác vị trí của cửa hàng đã ghé hôm trước...!
"Em thích cái nào thì lựa đi..."
Tôn Giai Ân thấy cái nào cũng đẹp, giá cả lại vô cùng đắt đỏ khiến cô có chút ái ngại, nên cô chỉ lựa một cặp nhẫn được thiết kế đơn giản nhất để đưa cho nhân viên thanh toán...!
"Thì ra quý khách là vợ của ngài đây, trông cô rất xinh đẹp đấy ạ, chúc quý khách trăm năm hạnh phúc..."
Tôn Giai Ân cười trừ trước sự niềm nở của nhân viên, cô thanh toán bằng thẻ của Hà Uy Kiệt xong liền theo hắn trở về nhà.
Vì hôm qua có mua rất nhiều đồ ăn nên hôm nay bọn họ không cần cùng nhau đi siêu thị nữa...!
"Tối nay em muốn ăn gì...?"
Hôm qua vừa ăn cơm gà cũng ngán rồi, nên cô muốn đổi sang một món khác ngon hơn như lẩu hải sản chẳng hạn, mà với tính cách của Hà Uy Kiệt thì phần trăm cao là hắn không đồng ý.
Nên cô chỉ đành ăn tạm món khác...!
"Anh nấu gì thì tôi ăn đó, chứ bây giờ tôi vẫn chưa thể nghĩ ra việc sẽ ăn gì cho tối nay đâu..."
Hà Uy Kiệt cũng không nói thêm điều gì, bầu không khí lại trở về im lặng như ban đầu.
Vì tuổi tác lẫn công việc vô cùng cách biệt, nên việc hai người có thể vui vẻ trò chuyện với nhau là không có khả năng, có thể chuyện Tôn Giai Ân kể vô cùng thú vị, nhưng lọt vào tai hắn lại trở nên nhàm chán, còn chuyện mà Hà Uy Kiệt muốn kể đối với cô cũng không kém phần khô khan.
Nên tốt nhất cả hai cứ im lặng mà sống cho qua ngày cũng được...!
"Anh nấu cơm đi, tôi sẽ rửa bát, chúng ta thay phiên nhau để làm...!"
Tôn Giai Ân đi tắm trước vì cô tắm rất lâu, cô cũng giống như những người con gái khác phải biết chăm chút cho cơ thể xinh đẹp này.
Đó cũng là lý do mà đến tận đêm rồi Hà Uy Kiệt vẫn còn ngửi được hương thơm thoang thoảng bên chóp mũi khiến hắn có chút cảm xúc kì lạ...!
Buổi tối đơn giản cứ như thế diễn ra trong sự im lặng của hai người, Hà Uy Kiệt ăn xong trước liền dọn chén đĩa xuống bồn rửa cho Tôn Giai Ân, hắn lại trở về phòng tiếp tục làm việc, dù sao ngày mai cũng là một ngày quan trọng đối với hắn.
Còn Tôn Giai Ân ăn xong liền ngồi nghịch điện thoại đến tận mấy tiếng sau mới bắt đầu lết cái thân lười biếng đi rửa bát...
"Hôm nay bà nội chắc không gọi điện đâu nhỉ, mình cũng không cần ngủ chung với Hà Uy Kiệt như ngày hôm qua nữa...!"
Tôn Giai Ân nghĩ đến đây liền vui vẻ, cô có thể tự do lăn lộn trên giường mà không cần để ý đến người khác rồi.
Đêm qua cô vô tình tỉnh giấc liền thấy bản thân đang rúc vào lòng hắn mà vô cùng hoảng loạn....