21.
Sau khi Sầm Ninh Ngọc đi, trong phòng chỉ còn tôi, ba tôi và Lê Ứng.
Ba tôi nhìn Lê Ứng với ánh mắt dò xét.
Một lúc sau, ông hỏi:
“Lần đầu gặp ba vợ, có mang theo gì không?’
“Ôi, cái này thì con không thể thiếu.”
Anh và tôi đến đây ngay sau khi lĩnh chứng, anh lấy đâu thời gian để chuẩn bị những thứ đó? Chỉ là ra vẻ thôi.
Lê Ứng cúi đầu, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
“Không phải nói là không thiếu cái gì sao?”
“Đây là món quà con chuẩn bị cho ba. Con nghe Minh Dao nói ba là chuyên gia trong lĩnh vực này, không biết vật này có lọt vào mắt xanh của ba không?” Anh rất lễ phép nói
Mọi chuyện bắt đầu phát triển theo hướng không kiểm soát được.
Tôi chỉ biết chiếc vòng tay hồng ngọc này rất quý giá. Đó là món đồ mà Lê Ứng có được từ cuộc đấu giá ở Paris.
Ba tôi không thể dời mắt khỏi nó. Ông lấy kính lúp ra và kiểm tra từng hạt ngọc trai.
Lê Ứng ngồi bên cạnh, nghiêm túc giới thiệu.
Sau đó, hai người ngồi nói chuyện về của bố tôi, từ khi ông đạt giải nhất trong cuộc thi thể lực.
Ông cũng kể về việc mình từng bị sa thải và bắt đầu khởi nghiệp như thế nào.
Lê Ứng liên tục gật đầu đồng ý. Quan trọng là anh vẫn không quên nói một câu:
“Con nói Dao Dao có năng lực như vậy là ai chỉ dạy? Hóa ra là đi theo người ba là người.”
Cả thế giới đều đem tôi ra để nịnh nót người khác có phải không vậy?
Cuối cùng, lão Tô bày tỏ rằng ông rất đồng ý với việc tôi và anh kết hôn.
Ông cũng nhấn mạnh đưa việc sinh con vào kế hoạch.
Lê Ứng cũng đồng tình với chuyện này. Thấy anh gật đầu, tôi cố nháy mắt thu hút sự chú ý của anh.
Anh mải trò chuyện đến mức quên rằng tôi và anh chỉ là kết hôn trên danh nghĩa.
Đến khi ba tôi nghiêm túc hỏi về việc sinh con thì tôi biết tìm cho ông một đứa cháu cho ông ở đâu mới được.
Lê Ứng làm như không nhìn thấy ám hiệu của tôi, vẫn bình tĩnh uống trà.
“Ba con biết rồi. Con sẽ cố gắng.”
22.
Đến giờ ăn tối, Sầm Hạo vừa đi học về. Thằng bé mới 6 tuổi, chưa kịp đặt cặp sách xuống đã chạy đến chỗ tôi gọi tôi là chị.
Thằng bé mũm mĩm rất đáng yêu.
Thôi được rồi, tôi tha thứ cho mẹ kế dù đã nấu một bàn đồ ăn toàn những món tôi không thích.
Bố tôi nói hiếm khi tôi lấy chồng mà gia đình lại quây quầy bên nhau như thế này nên rất vui vẻ ăn mừng.
Ông và Lê Ứng cùng nhau uống rượu.
Tôi bắt đầu lo lắng không biết cơ thể của anh có chịu được không.
Hôm qua anh vừa uống rất nhiều.
Khi tay của anh lặng lẽ chạm vào tay tôi dưới gầm bàn, những lo lắng của tôi lập tức tan biến. Sao anh không uống đến chết đi.
Hai người đều say khướt nhưng vẫn không quên trêu chọc tôi.
“Minh Dao, ăn thử món tôm xào dì làm này.”
“Mẹ ơi, chị không ăn được…”
Câu nói của Sầm Hạo bị chặn lại bằng một cái chân gà.
“Không được nói chuyện khi đang ăn!” Bị Sầm Ninh Ngọc mắng,
Sầm Hạo im lặng.
Bà ta cho tất cả tôm vào trong bắt của tôi.
Tôi nhìn những con tôm rồi nhìn lại khuôn mặt tươi cười giả tạo
của Sầm Ninh Ngọc. Thật sự phiền phức.
Tôi muốn khắc dòng chữ “Dị ứng hải sản” lên mặt bà ta.
Ba tôi cũng uống say rồi.
Ông nói: “Minh Dao hãy nếm thử món cá do dì Sầm của con làm thử đi, rất ngon đó.”
Aaaaa, tôi muốn dán một tấm áp phích to lên tường với dòng chữ “tôi dị ứng với hải sản”
“Ba!”
“Ba, Minh Dao bị dị ứng với hải sản.”
Lê Ứng gắp tôm ra khỏi bát tôi. Anh siết chặt tay tôi an ủi.
Ba tôi vội vàng nói:
“À, đúng rồi, ba nhớ nhầm. Minh Dao bị dị ứng với hải sản. Con xem, ba già rồi, không còn được minh mẫn nữa.”
“Đúng thế, Minh Dao, ba con già rồi đừng trách ông ấy.”
Tôi có nói thế à?
Những ánh mắt xung quanh như muốn thiêu đốt tôi. Cảm giác như có hòn đá kẹt ở cổ họng khiến tôi không thở được.
“Con có việc, đi trước đây.”
“Không được đi, Tô Minh Dao, con càng ngày càng không có phép tắc gì cả!”
Dù sao tôi cũng chẳng có phép tắc gì, điều đó cũng không phải là ngày một ngày hai.
Gió đêm phả hơi nóng vào mặt tôi.
Tôi nhìn lên bầu trời, không có một ngôi sao nào cả. Thời tiết quái quỷ gì thế này.
Tôi lau nước mắt, đá vào hòn đá ven đường, đau đến mức tôi nhanh chóng rụt chân lại.
Tôi quay lại và rơi vào vòng tay của Lê Ứng.
“Sao mà anh tới được chỗ này?’
“Tô Minh Dao.”
Anh ghé vào tai tôi hỏi: “Em có muốn ăn thịt nướng ven đường không?”
Không có một sự gò bó nào giống như khi chúng tôi còn đi học, lên kế hoạch trốn học.
Mọi người đều sẽ bàn nhau xem đâu là cách hay nhất. Ngay cả Lục Văn Châu cũng như vậy.
Chỉ có Lê Ứng trèo tường, quay lại hỏi tôi với hai tấm vé trên tay.
“Tô Minh Dao, em vẫn muốn đi xem concert chứ?”
Đôi mắt anh sáng ngời, xung quanh im lặng, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
23.
Hai phút sau, tôi và Lê Ứng ngồi trước quán đồ nướng. Khu chợ đêm này rất gần vơi Trường Trung học số 1.
Ông chủ rất nhiệt tình, chưa đầy 15 phút đã mang lên thịt xiên cừu nướng thơm ngon.
Tôi rất nhớ món này.
Tôi nhìn anh, bỗng nhiên nhớ tới trước kia.
“Tô Minh Dao, em cười cái gì? Có cái gì dính trên mặt anh à?” Anh sờ mặt mình. Tất nhiên là không có gì rồi.
“Vậy em đang cười cái gì? Có nói hay không đây!”
Anh bắt đầu cù tôi. Tôi tránh người sang một bên.
“Lê Ứng đêm tân hôn ai lại cùng vợ mới cưới đi ăn quán ven đường như anh chứ?”
Trong số những thiếu gia nhà hào môn, chỉ có anh là khác biệt. Tôi thừa nhận rằng tôi ghen tỵ với anh.
Anh cũng là người thừa kế, sao anh có thể sống tự do, tự tại như vậy.
Cho nên nhiều năm như vậy, tôi vẫn coi anh là đối thủ của mình vì đi đâu cũng bị so sánh với anh.
“Tô Minh Dao, anh có thể cùng em đi ăn bất cứ món gì mà em muốn.”
“Nếu em muốn một bữa ăn sang trọng, chúng ta sẽ đến nhà hàng Michelin”
“Nếu em muốn ăn ở quán ven đường, chúng ta sẽ đến khu chợ đêm.”
“Cho dù em phá sản, anh cũng sẽ cùng em ăn cải bắp sống qua ngày.”
Tôi vội vàng che miệng anh lại.
“Anh mới phá sản!”
Những cuộc chiến kinh doanh thường diễn ra trong tình huống đáng xấu hổ.
“Ừ, anh phá sản rồi. Tiền của anh đều đưa hết cho vợ.”
Cả hai chúng tôi đều say khướt. Tôi cũng không biết mình đã về nhà trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê như thế.
Tôi chỉ nhớ đã ôm anh và nói với anh rằng dù có phá sản cũng sẽ chăm sóc cho anh.
Sau đó, mọi chuyện vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
24.
Ngày hôm sau khi mặt trời mọc lên đến đỉnh, tôi mới mệt mỏi mớ mắt ra.
Tôi đang ở nhà của Lê Ứng. Nhìn trần nhà khiến tôi nhớ đến cơn điên loạn tối hôm qua.
Tên chó này! Tôi nghiến răng chịu đựng sự mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, mặc quần áo và rời khỏi giường.
Tay tôi vô tình chạm vào bức anh trên bàn cạnh giường.
“Cái tên Lê Ứng này, đi ngủ cũng phải ngắm khuôn mặt của chính mình sao?”
Khi tôi cầm bức ảnh lên, cảm giác đầu ngón tay mình như bị điện giật.
Ảnh của tôi? Đây là bức ảnh chụp khi tôi tốt nghiệp hồi cấp 3.
Anh đã cắt hình của hai chúng tôi ra.
“Dao Dao, em tỉnh rồi à?”
Lê Ứng đột nhiên lại gần, thấy tôi ngơ ngác nhìn vào bức ảnh thì anh vội vàng đi tới lấy bức ảnh đi.
Anh giả vờ bình tĩnh.
“Sao nào, có phải bị sốc trước vẻ đẹp trai của anh hồi cấp 3 không?”
“Lê Ứng, anh có phải là thích em đúng không?”
“Tô Minh Dao, em đừng tự minh đa tình. Anh ưu tú thế này, lại là đại thiếu gia Lê gia, anh mà thích em thì anh là chó. Anh…”
"Thế tay anh run vì cái gì đấy?"
“Anh, anh bị Parkinson.”
“Ồ”
Dáng vẻ kiêu ngạo này, vẫn giống như xưa. Tôi vừa đi được 2 bước
thì bị kéo vào vòng tay anh.
“Gâu gâu” Anh ôm tôi thật chặt như sợ tôi chạy mất.
“Tô Minh Dao, em có muốn cân nhắc đến anh không?’ Gionjg nói kèm theo một tia run rẩy.
Tôi thoát khỏi vòng tay anh, nhìn anh đau lòng.
Anh chủ động đưa tay ra ôm lấy tôi.
Mùi hương trên người anh xoa dịu mọi lo lắng của tôi.
Tôi vòng tay qua cổ anh và hôn anh. Lê Ứng đứng đó, không đáp lại cũng không từ chối.
Anh đứng ngây ra như tượng Phật.
Kết thúc tôi nói: “Lê Ứng, chúng ta yêu nhau đi.”
Tôi nên làm gì đây chỉ có tiếng trái tim đã mách bảo tôi làm như vậy.