9
Tôi đã tỉnh rượu được nửa, cảm thấy rất hoảng sợ.
“Lê Ứng, anh có biết mình đang nói cái gì không?”
Anh có biết anh đang mời ai kết hôn với mình không?
“Nếu em không kết hôn, ba em cũng sẽ không tha cho em.”
Lê Ứng nhìn tôi, bỗng nhiên chán nản. Nỗi cô đơn không thể che giấu trong đôi mắt anh.
“Bỏ đi, em có coi như là anh đang đùa anh đi. Anh đi trước đây, em có muốn anh giúp em vứt rác không?”
Lúc anh đứng dậy, tôi nắm lấy góc áo anh.
“Lê Ứng, chúng ta kết hôn đi.”
Anh nói đúng. Nếu tôi không kết hôn, ba tôi sẽ không tha cho tôi.”
Tôi không thể cứ tiếp túc trốn tránh như thế này.
Thà chọn Lê Ứng còn hơn bọn họ. Dù chúng tôi là đối thủ nhưng anh vẫn là người tốt.
Lê Ứng có chút không tin. Tôi lặp lại lần nữa.
“Lê Ứng, anh có muốn lấy em không?”
“Tô Minh Dao.”
Anh cúi đầu, chạm mắt với tôi. Giây tiếp theo, anh ôm lấy tôi, lồng ngực vô cùng nóng.
“Dao Dao.”
Đôi mắt anh ngập tràn sự dịu dàng va thâm tình.
“Chỉ là thỏa thuận mà thôi, kết hôn trên danh nghĩa, không can thiệp đến cuộc sống của hai bên.”
“Được”
Anh lập tức đồng ý, lấy ra bản hợp đồng hôn nhân mang theo từ trong túi.
…
Sao có người có thể mang theo thứ này trên người chứ.
Tôi cảm thấy tôi đã bị lừa. Không phải anh lên kế hoạch này từ lâu rồi chứ.
Nhưng tôi vẫn bị anh dụ dỗ và kí vào bản hợp đồng.
10.
“Tô Minh Dao.”
Thỏa thuận đã được ký kết. Anh nắm lấy tay tôi, lặng lẽ đến gần, hai cánh mũi gần kề. Vành tai tôi trở nên đỏ bừng.
Không phải anh muốn hôn tôi đấy chứ?
Tôi nhắm mắt lại nhưng nụ hôn trong mong đợi cũng không có.
Lê Ứng buông tôi ra, trêu chọc:
“Tô Minh Dao, không phải em nghĩ rằng anh muốn hôn em đó chứ.”
Má nó.
Tính anh vẫn xấu như thế.
“Vừa nãy, em không phải.” Lời giải thích của tôi bị anh chặn lại.
Anh hôn sau từng chút một, không để lại cho tôi không gian để hô hấp.
Nói anh thuộc phái hành động cụ thể cũng không sai.
Tôi không thở được nên đẩy anh ra.
“Lê Ứng, chúng ta chỉ là kết hôn trên danh nghĩa mà thôi.”
Câu này là tôi nói với anh và nói với chính tôi. Không nên lún sâu vào mối quan hệ này.
“Hơn nữa, em không thích anh. Anh biết, trong lòng em chỉ có Lục…”
“Anh biết rồi.” Anh nhíu mày ngắt lời tôi. Tâm trạng anh dường như rất tệ.
Anh đứng dậy dọn rác. Trước khi bước ra cửa, anh nói:
“Ngày mai anh đến đón em đi đăng kí kết hôn.”
Giọng anh rất nhỏ, gần như tôi không nghe thấy:
“Em cũng có thể suy nghĩ lại.”
11.
Tôi không hối hận. Sau khi tỉnh dậy, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Từ nhỏ đến lớn, từ Lê Ứng đến Lục Văn Châu, ba chúng tôi cùng nhau lớn lên.
Chỉ có Lục Văn Châu hơn chúng tôi 2 tuổi. Lê Ứng và tôi gần như chưa bao giờ tiếp xúc khi còn nhỏ.
Lục Văn Châu được mọi ba mẹ gọi là đứa trẻ ngoan, ưu tú và khiêm tốn.
Anh có thể xử lý mọi việc từ tiếp quản công ty đến việc điều hành nó một cách xuất sắc.
Ngay cả người nghiêm khắc như ba tôi cũng tỏ ra tán thưởng khi nói về anh ấy.
Anh ấy tốt với tất cả mọi người, đối xử với tôi càng tốt hơn. Chỉ cần có Lục Văn Châu ở đây, Lê Ứng không thể so sánh với anh ấy.
Em gái của Lục Văn Châu nói rằng anh ấy đối xử tốt với tôi hơn cả em gái là acô ấy khiến cô ấy ghen tỵ.
Tôi cũng không biết mình có vị trí gì trong tim anh ấy
Là người em gái lớn lên cùng anh, cần anh bảo vệ hay điều gì khác.
Tôi chỉ biết nghe tiếng trái tim mình, nó nói là tôi thích anh ấy
Ba rất nghiêm khắc với tôi nhưng từ nhỏ tôi chưa bao giờ thiếu thốn điều gì. Tôi có thể có được bất cứ thứ tôi muốn.
Vào ngày sinh nhật thứ 17, tôi đã lén hôn Lục Văn Châu. Chỉ là cái chạm nhẹ vào trán như chuồn chuồn đạp nước nhưng tôi rất vui.
Tôi vui sướng đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Tôi kích động đến tận sáng. Lục Văn Châu chắc chắn biết.
Anh ấy không từ chối nhưng cũng không đồng ý.
Anh ấy nói tôi còn nhỏ và cần suy nghĩ kĩ về điều này. Giống như dạy bảo trẻ nhỏ.
Tôi nghĩ đây là dấu hiệu của sự từ chối nên chán nản trong một thời gian dài.
Vào ngày tốt nghiệp trung học, tôi phát hiện mình đã sai.
Ở sân sau không người chú ý, Lục Văn Châu ôm tôi, trao cho tôi một nụ hôn sâu.
Anh hôn tôi nhẹ nhàng và kiên nhẫn. Sau khi kết thúc, ánh mắt anh đỏ bừng.
Thật hiếm khi anh để lộ cảm xúc của mình, đó còn là vì tôi.
Anh ấy nói rằng tôi khiến anh ấy phải chờ đợi nhiều năm như vậy, tôi phải bồi thường cho anh ấy.
Hóa ra Lục Văn Châu cũng biết yêu. Chỉ là buổi hẹn hò này không thuận lợi.
Lê Ứng phá vỡ cuộc trò chuyện của chúng tôi. Anh luôn xuất hiện không đúng lúc.
Anh thản nhiên dựa vào gốc cây, không biết đã đứng đó từ bao giờ.
Ánh mắt anh rơi vào bàn tay đang siết chặt của chúng tôi, cười nhạo:
“Cậu không tham gia lễ tri ân các thầy cô, ba cậu gọi cảnh sát rồi đó, bạn cùng lớp - Tô Minh Dao. (Vì đoạn này nói về quá khứ hai người đang đi học nên để xưng hộ cậu-tớ cho hợp nha.)
Trông bóng tối, tôi không nhìn rõ sắc mặt anh.
Nhưng tôi nghĩ sắc mặt anh phải đen lắm rồi.
12.
Chuyện nhỏ này không ngăn cản được tình yêu của tôi và Lục Văn Châu.
Tin tôi và anh ấy yêu nhau được lan truyền khắp nơi.
Trong những gia tộc lớn, hiếm có hai người yêu nhau mà ba mẹ cũng hài lòng như chúng tôi.
Ba tôi muốn chúng tôi đính hôn sớm nhưng tôi từ chối. Chúng tôi vẫn còn quá trẻ, tôi và anh ấy còn một chặng đường dài phía trước.
Lục Văn học Thanh Hoa, tôi cũng nộp đơn vào đó.
Nhưng kỷ niệm đột ngột kết thúc vào kỳ nghỉ hè năm đó.
Tiếng còi xe dường như vẫn vang vọng bên tai tôi, vô cùng ám ảnh.
Tôi co lại thành một quả bóng, cơ thể không ngừng run rẩy, đôi mắt đỏ hoe.
Ngày hôm đó, tôi và Lục Văn Châu đi cùng tôi đến nhận giấy báo nhập học.
Tôi mỉm cười và nói từ giờ trở đi tôi sẽ là đàn em của anh ấy, phải chăm sóc tôi thật tốt.
Tôi không để ý là một chiếc xe mất kiểm soát đang lao về phía chúng tôi. Tôi bị Lục Văn Châu đẩy ra ngoài.
Khi tôi tỉnh lại, anh đã nằm trên vũng máu. Anh ấy chảy máu rất nhiều, không thể cầm máu.
Người nhà họ Lục nói tôi là đồ sao chổi. Bạn thân nhất của tôi cũng là em gái anh - Lục Tư Kỳ điên cuồng lao về phía tôi.
“Tô Minh Dao, vì sao người chết không phải là cô. Vì sao người nằm trong nhà xác không phải là cô.”
Nhà họ Lục và nhà họ Tô cũng cắt đứt liên lạc từ đó.
Tôi không thể cãi lại được, vì người hại chết anh ấy là tôi.
Là tôi đã hại chết Lục Văn Châu. Tôi thà rằng người chết là tôi.
Tôi không biết phải đối mặt với thế giới này như thế nào nữa. Tôi không muốn ở lại nơi đau khổ này nữa.
Một mình tôi sang Mỹ du học.
Tôi ghét kết hôn và Lục Văn Châu là nguyên nhân lớn trong đó.
Ba tôi cũng biết điều này.
Ba muốn tôi ra ngoài chơi nên khi tôi về nước, ông đã sắp xếp những bữa tiệc tối khác nhau và liên lạc với những người đàn ông trẻ giàu có.
Nhưng ông đã dùng sai cách.
Ông càng ép tôi, tôi càng không thể chấp nhận được.