"Tay như vậy... còn cười." Ngả Hi vừa đút cơm cho nàng vừa oán giận, "Ngại đau không đủ phải không?"
"Vợ tốt với em quá!"
Hoặc độc miệng, hoặc sẽ buồn nôn, Lê Mộc chưa từng sống bình thường, Ngả Hi thở phào cười bất đắc dĩ, dù trong công ty có nhiều chuyện phiền lòng hơn nữa, về nhà có thể thấy dáng vẻ không tim không phổi của Lê Mộc, thực sự rất hạnh phúc rất thỏa mãn. Ngả Hi luôn bị nụ cười của Lê Mộc cảm hóa, sống với một người thích cười lâu, cô cũng thay đổi trở nên yêu cười, nên có đôi khi thấy hai người nhìn nhau cười khúc khích, cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì.
Mẹ Lê không yên lòng dọn dẹp trong bếp, thế nhưng sự chú ý tập trung vào Ngả Hi và Lê Mộc, thỉnh thoảng liếc mắt, Ngả Hi đang đút canh cho Lê Mộc, cẩn thận đến mức mỗi muỗng phải thổi nhiều lần, chắc chắn nguội mới đút cho Lê Mộc. Nhìn Lê Mộc và Ngả Hi, mẹ Lê phảng phất thấy được bóng dáng tình yêu tuổi trẻ cuồng nhiệt của mình khi xưa, cũng như thế này, mong mỗi phút giây đều dính với nhau, thích nói chuyện buồn nôn, thích làm chuyện buồn nôn.
Nhìn Lê Mộc và Ngả Hi chị một câu em một câu chán ngấy trên bàn ăn, mẹ Lê lại không đành lòng quấy rối, dù sao gương mặt Lê Mộc đã lâu không cười, mẹ Lê nhìn thấy, để trong lòng.
Ăn cơm xong lại uống nước hoa quả, nhìn con gái mình hưởng thụ đãi ngộ của hoàng thái hậu, mẹ Lê bắt đầu thương tiếc con gái người ta, từ tan tầm đến giờ Ngả Hi không có giây phút nghỉ ngơi nào. "Tiểu Ngả, con đi nghỉ ngơi chút đi, không cần để ý đến nó."
Công khai, Lê Mộc bị thương hơn nữa còn tăng ca, các loại áp lực chồng chất lên nhau làm Ngả Hi hốc hác hơn bình thường, "Không sao đâu dì, con không mệt."
Lê Mộc vui đến mức phải vỗ tay, có thể thấy mẹ Lê đang chấp nhận Ngả Hi từng chút từng chút một.
Mẹ Lê chọt đầu Lê Mộc, "... Đi tắm."
OMG, lại đến giai đoạn khó khăn nhất mỗi ngày, Lê Mộc thấy mẹ Lê giúp mình tắm, từ chối!
"Mẹ, con lớn rồi... xấu... xấu hổ lắm, con tự tắm."
"Tự tắm tự tắm... hôm qua xém chút nữa thì ướt tay, con nghĩ mẹ muốn giúp con tắm à!"
"Hôm nay con... con sẽ để ý hơn."
"Dì để con tắm cho Tiểu Mộc là được rồi."
Lần này Lê Mộc lại ngoan, cúi đầu giấu giếm nhẹ giọng "ừ".
Mẹ Lê nổi giận đùng đùng, người ta nói cưới vợ thì quên mẹ, giờ cũng chưa chấp nhận hai đứa quen nhau, Lê Mộc đã lạc lối, vậy sau này nếu Ngả Hi bước chân vào nhà họ Lê, Lê Mộc còn biết mình họ gì sao?! Mẹ Lê sử dụng chiêu sư tử hống cấp mười, khinh bỉ: "Ngả Hi tắm cho con thì con không biết xấu hổ à."
Lê Mộc im lặng, im lặng nghĩa là đồng ý, nàng muốn nói vấn đề tắm này, mẹ và vợ... trên bản chất là khác nhau, được chứ! Vợ tắm cho thì là mộng đẹp, mẹ tắm cho... chắc chắn là ác mộng!
Ngả Hi vào phòng tắm xả nước nóng, Lê Mộc vào phòng tìm áo ngủ, dưới ánh mắt soi mói lẫn lộn khó tả của mẹ Lê, rón ra rón rén bước vào phòng tắm, Ngả Hi đang khom lưng thử độ nóng, Lê Mộc nhẹ nhàng đóng cửa, khóa kĩ.
Cô cúi xuống lộ ra đường cong hoàn mỹ từ hông đến mông, tim Lê Mộc không ngừng đập nhanh, lại hận cánh tay của mình, thế nên giờ... có rất nhiều chuyện muốn làm, cũng không làm được.
"Nước được rồi." Ngả Hi nghe thấy tiếng động phía sau, đứng dậy quay sang nói với Lê Mộc, "Cởi quần áo đi..."
Thoáng chốc, đầu Lê Mộc có hơi nóng, để tiện cho việc thay quần áo, nàng mặc một cái áo thun cực rộng. Một tay cởi quần áo không khó, nhưng Lê Mộc không thuận tay trái, toàn bộ quá trình có hơi va chạm đụng đầu...
"Cẩn thận chút, để chị..." Ngả Hi bước tới, nắm vạt áo Lê Mộc, cẩn thận kéo lên, "Giơ tay lên..."
Hơi thở của Ngả Hi thỉnh thoảng lướt qua gò má của Lê Mộc, không biết đây là một sự cám dỗ đến mức nào đối với Lê Mộc, cùng lúc, Lê Mộc cũng không biết mình chỉ mặc một cái áo lót màu đen, đối với Ngả Hi mà nói là dày vò biết bao nhiêu.
Có một số việc dù đã làm rất nhiều lần, cũng sẽ không chán. Tựa như cơ thể của Lê Mộc, tuy rằng từng nhìn từng sờ rất nhiều lần, nhưng khi nàng trần trụi đứng trước mặt cô, vẫn sẽ có cảm xúc mãnh liệt, tim vẫn đập rộn lên.
Nhất là khi xa Lê Mộc mấy ngày, cô vốn sợ cô đơn, so với mỗi đêm ở trong căn phòng trống, cô sẵn sàng làm thêm giờ... may mắn mỗi đêm Lê Mộc sẽ gọi cho cô, trêu cô dỗ cô nói nhớ cô, càng nói nhiều lời buồn nôn thì lại làm cô thấy có cảm giác an toàn hơn.
Ngả Hi mới biết được, hóa ra sẽ khó chịu như vậy khi rời xa một người...
"A Tây, chị có nhớ em không?" Lê Mộc trần truồng, có vẻ càng gầy gò hơn, chỉ là cái cánh tay phải bị bó bột nhìn có hơi tức cười.
Vấn đề của Lê Mộc đột nhiên đâm trúng nỗi lòng của Ngả Hi, dường như phớt lờ nói, "Ngày nào cũng gặp... được rồi, tắm thôi."
Nhớ, tuy rằng ngày nào cũng gặp, nhưng vẫn nhớ, vừa gọi điện thoại vừa xem hình nàng, nhớ lại từng chuyện của hai người trong một năm qua, từ gặp nhau đến khi yêu nhau, may mắn dường nào, Ngả Hi càng vững tâm, bất kể giữa cô và Lê Mộc có khó khăn thế nào, cô cũng sẽ không bỏ cuộc.
Lê Mộc cẩn thận bước vào bồn tắm, sau đó từ từ ngồi xuống, giơ cánh tay bị thương cứng nhắc, cả người cũng không thoải mái.
"Em giữ cho tốt, đừng để chạm nước."
Thành thật mà nói, Lê Mộc vẫn hơi ngượng ngùng, lớn người thế này còn để người khác tắm cho, vốn là một chuyện rất xấu hổ... Thậm chí tệ hơn nữa, mỗi lần ngón tay của Ngả Hi chạm vào da nàng, nàng sẽ nhớ đến... những chuyện trên giường, lại nhìn biểu cảm dửng dưng của Ngả Hi, là tự mình làm khổ mình sao? Cũng đúng, mỗi lần lên giường, toàn là nàng chủ động... dùng hết đủ loại kĩ năng, mới khơi gợi được dục vọng của Ngả Hi.
Lê Mộc nỗ lực kiềm chế suy nghĩ "không trong sáng" của mình.
Bắt đầu từ cái cổ, Ngả Hi nhẹ nhàng giúp Lê Mộc cọ xát cơ thể, da nàng trắng mịn, nước nóng hơi kích thích, đã bắt đầu phiếm hồng, vai nàng gầy guộc đáng sợ, Ngả Hi đau lòng vuốt ve, "Có phải ăn cơm không ngon không, gầy..."
"Đợi chị vỗ béo em."
Vị trí tiếp theo có hơi xấu hổ, Ngả Hi cọ trên xương quai xanh của Lê Mộc, ánh mắt di chuyển, lập tức thấy được một cặp núi nhỏ, hiện ra lờ mờ trong nước, so với một năm trước, ngực của Lê Mộc đầy đặn hơn rất nhiều.
Ngả Hi dừng vài giây, tay vẫn dời xuống phía dưới, rất mềm, rõ ràng các bộ phận khác không có cảm xúc như vậy.
"Ưm a ——"
Lê Mộc nhịn không được, ngâm nga, đó là khu vực rất nhạy cảm, đừng nói đến được người yêu xoa, thế nhưng phát ra âm thanh như vậy vẫn cảm thấy xấu hổ, có thể ở trước mặt Ngả Hi, nhịn không được "lẳng lơ", giống như nữ chính trong phim người lớn mà nàng từng xem.
Nghe Lê Mộc ngâm nga, Ngả Hi cũng cảm giác mình sắp không nhịn được, bàn tay bao phủ lấy nơi mềm mại của Lê Mộc, động tác tay ra khỏi sự đơn thuần như ban đầu.
"Ừm... A Tây..." Lê Mộc muốn nói, không nghĩ lại trở thành thở hổn hển, "... Đừng... đừng chạm vào đó... ưm..."
"Tiểu Mộc, đừng dọn đi nữa được không? Chị rất nhớ em... chị không muốn một mình..." Ngả Hi đến gần Lê Mộc, cái trán dán lên đầu nàng, hơi nước ấm áp vây lấy làm gò má của hai người nóng lên.
Ngả Hi nhẹ nhàng thì thầm làm Lê Mộc say đắm, làm sao nàng nỡ khi để Ngả Hi lo lắng như vậy, Lê Mộc quay đầu, dùng trán chạm trán cô, cũng dùng giọng điệu mơ hồ như vậy nói: "Chị đừng đuổi em nữa, em không nỡ bỏ chị..."