Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi

Chương 30: Liên hoan.




Vì hôm sau là ngày đi dã ngoại ăn tiệc nướng, Lê Mộc bị kích động đến ba giờ sáng mới ngủ được, hậu quả là, sáng hôm sau khi thức dậy đã là tám giờ rưỡi, ngủ như chết, thậm chí Lê Mộc còn không nghe được chuông báo thức của điện thoại, huống chi bình thường nếu ngủ quên Ngả Hi còn cung cấp "dịch vụ đánh thức".

—— Công ty có việc, tôi đi trước.

Lê Mộc lấy điện thoại ra đọc tin nhắn của Ngả Hi, bất mãn nói nhỏ, sáng sớm thì có chuyện gì.

Hôm qua cấp trên thông báo chín giờ sáng tập hợp ở AG, sau đó mọi người đi chung xe buýt đến địa điểm dã ngoại, Lê Mộc ngồi trên giường, trong nháy mắt đã xốc lên tinh thần hoàn toàn, chạy đua, vẫn tới kịp.

Lê Mộc hoàn toàn xứng đáng chức "vua điều nghiên* địa hình", thời đi học cũng điều nghiên địa hình, bây giờ đi làm cũng điều nghiên địa hình, kĩ thuật điều nghiên địa hình không ai bằng, đúng tám giờ năm mươi chín, Lê Mộc thở hồng hộc lên xe buýt, hoàn hảo.

*Điều nghiên: điều tra và nghiên cứu.

"Được rồi ——, vua điều nghiên địa hình cũng đến rồi, mọi người đến đủ hết chưa?

"Ha ha... xin lỗi xin lỗi... dậy trễ..." Lê Mộc ngượng ngùng gật đầu xin lỗi mọi người, thái độ này chắc nàng là người cuối cùng, nhưng Ngả Hi đâu?

Lê Mộc tìm một chỗ ngồi xuống, quan sát xung quanh xe một vòng, không thấy Ngả Hi, tối qua còn nói đi xe buýt với nhau, "Ngả... giám đốc Ngả đâu?"

Lê Mộc không nhịn được hỏi trước, giám đốc chưa tới không ai chú ý sao.

"Giám đốc Ngả có một số việc, tối nay đến, bác tài, có thể xuất phát."

Toàn bộ phòng kế hoạch đều ngồi ở đây, Ngả Hi tối nay đến, chẳng lẽ muốn đi một mình? Hay là, cô ấy không đi... dã ngoại, vì công việc quá mệt mỏi nên phải đi thư giãn, gần đây tâm trạng của Ngả Hi rất tệ, Lê Mộc nghĩ Ngả Hi mới là người cần thư giãn nhất, nhưng Ngả Hi vẫn cứ khăng khăng ôm một đống công việc vào người.

"Chờ chút!" Lê Mộc ngồi chưa nóng ghế, lập tức đứng phắt dậy, toàn bộ nhân viên đều nhìn nàng chằm chằm, nàng giải thích: "Tôi... tôi quên vài thứ... nên, mọi người đi trước đi, tối nay tôi đến, xin lỗi ——"

Trở lại công ty, phòng kế hoạch trống không, vắng ngắt, Lê Mộc đi đến phòng làm việc của Ngả Hi, qua cửa kính, thấy một cô gái cầm viết viết gì đó, thỉnh thoảng gõ phím vài cái.

Cốc cốc cốc.

"Mời vào."

Lúc Ngả Hi ngẩng đầu, Lê Mộc đã vào rồi, hôm nay Lê Mộc ăn mặc rất giản dị, cột tóc đuôi ngựa, áo thun quần jean kết hợp với một đôi giày trắng đơn giản. Ngả Hi nhìn đồng hồ, chín giờ rưỡi, "Không đi liên hoan à, sao còn ở đây?"

"Cô không đi chung sao?" Sở dĩ tối qua Lê Mộc bị kích động không ngủ được, là do cho rằng hôm nay có thể trổ hết tài nghệ nấu nướng trước mặt Ngả Hi, ai bảo Ngả Hi bình thường hay khinh bỉ nói nàng khoe khoang nổ bể trời.

"Tạm thời phải xử lý một ít tài liệu, cô đi nhanh đi, đừng để họ chờ lâu."

"Tôi dậy trễ, không đuổi kịp, nên đợi đi nhờ xe của cô, cô làm nhanh chút!" Nếu bình thường, khẳng định trong phòng làm việc Lê Mộc không dám dùng giọng điệu này nói với Ngả Hi, nhưng hiện tại ở đây không có người khác, Lê Mộc cũng không để ý nhiều như vậy.

"Heo..." Ngả Hi thở dài lắc đầu, cúi đầu tiếp tục xử lý tài liệu.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Lê Mộc vẫn cảm thấy ngọt ngào khi bị Ngả Hi mắng "heo"... Nàng có bị rối loạn thần kinh không?

Lê Mộc ngồi xuống sô pha trong phòng làm việc của Ngả Hi, lén lút nhìn dáng vẻ làm việc của cô, trên khuôn mặt mang theo chút mệt mỏi, xem thời gian nhận được tin nhắn, là sáu giờ, có lẽ sáu giờ Ngả Hi đã chạy đến công ty.

"Ôi sao cô chậm vậy ——, cứ thế này thì bị bọn họ ăn hết thịt rồi!"

"A Tây ——, cô nhanh chút đi!"

"Nhanh nhanh nhanh..."

"Nếu không đợi được thì cô đi đi! Đừng làm ồn..."

Lê Mộc im lặng một lát, trả lời: "Không đi, tôi ngồi đợi đi xe miễn phí, tự đi bị lỗ..."

"Vậy cô không qua phụ đi, nhanh, đống tài liệu này..."

"Ừ!" Lê Mộc ngồi ở đây lâu như vậy, chờ Ngả Hi sai vặt đây, cô gái này nghĩ thông quá chậm.

Chờ đến khi xong việc, chắc chắn không ăn được tiệc trưa, chỉ trông cậy vào tiệc nướng buổi tối, Lê Mộc chà hai bàn tay, "Rốt cuộc có thể đi!"

Nói thật, Ngả Hi không muốn đi, xưa nay cô không thích tụ tập ồn ào như thế, nhưng dường như Lê Mộc rất nhiệt tình, "Nếu trễ, tôi... đưa cô đi."

"Ý gì? Cô không đi sao?" Lê Mộc rảnh rỗi ngồi ở đây hai tiếng đồng hồ chẳng lẽ vì sợ tốn mười đồng tiền xe thật sao? Còn không phải là chờ Ngả Hi sao, không nghĩ Ngả Hi lại đùa như vậy, "Buổi tối có nướng, chơi vui lắm, hơn nữa..."

Lê Mộc trăm phương ngàn kế tìm ra một loạt lý do, muốn Ngả Hi đi, về phần vì sao nàng muốn Ngả Hi đi... đại khái là do đêm đó đột nhiên Ngả Hi tựa vai nàng nói buồn, chạm đến dây cót xúc động trong lòng Lê Mộc rồi, nàng luôn cảm thấy mình nên làm gì đó, tuy rằng không biết an ủi, nhưng nàng biết ăn chơi, tâm trạng không vui, vui chơi giải trí, có thể quên một số chuyện rất nhanh.

"Ngả Hi, chúng ta được tính là bạn bè à? Ý tôi là... tuy rằng tôi ăn nói vụng về, cũng không biết chăm sóc người khác... nhưng đôi lúc tôi chỉ đùa mà thôi..." Lê Mộc không biết bản thân đang nói gì, cũng không biết bản thân muốn nói gì, không thể ngừng miệng được.

"Cô đừng vò đầu nữa... rốt cuộc cô muốn nói gì?" Ngả Hi nắm cổ tay Lê Mộc, không cho nàng "vò đầu bứt tai" lộn xộn.

Tốt xấu cũng là người viết kế hoạch quảng cáo, làm sao có thể thua ở năng lực biểu đạt bằng lời nói? Lê Mộc tốn mấy giây sắp xếp lại suy nghĩ, rốt cuộc nàng muốn biểu đạt gì với Ngả Hi...

Lê Mộc cố sức mím môi, rốt cuộc tổ chức được ngôn ngữ, "Nếu như tâm trạng cô không tốt, tôi có thể đi giải sầu với cô."

Đại khái là ý này, nhưng tại sao nói ra khỏi miệng lại thấy già mồm cãi láo như vậy? Lê Mộc cũng không có can đảm nhìn Ngả Hi, già mồm cãi láo như thế, nàng sợ bị Ngả Hi cười nhạo.

"Lê Mộc..."

Khi tâm trạng không vui, đến giờ chưa từng có ai nói với cô "tôi đi giải sầu với cô", có lẽ do Ngả Hi che giấu cảm xúc quá kín, nhưng lại để lộ kẻ hỡ với Lê Mộc, dù sao cô cũng không thích bày ra vẻ yếu đuối trước mặt người khác.

Lê Mộc nói xong cũng hối hận, nhất là dáng vẻ do dự của Ngả Hi, nàng lại dửng dưng nói, "Này này này, cô đừng coi là thật, tôi chỉ đùa thôi, không đi thì thôi, cô không đi tôi ép cô sao được, đừng tự mãn, cô nghĩ là kiếp trước tôi thiếu nợ cô à..."

Khả năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt, dĩ nhiên là Ngả Hi lợi hại hơn Lê Mộc, câu nào của Lê Mộc là thật là dối, Ngả Hi biết rõ. Cô tự nhận bản thân không phải một người dễ cảm động, nhưng bị Lê Mộc làm cảm động không dưới một lần, "Ừ, được rồi."

Lê Mộc không rõ, ý của Ngả Hi là gì, rốt cuộc là có đi không, có thể biểu đạt rõ hơn một chút không.

"Vậy cuối cùng cô có đi không vậy?!" Lê Mộc rầm rì hỏi, thực ra rất quan tâm.

"Dường như cô rất muốn tôi đi nhỉ? Vậy tôi cho cô chút mặt mũi."

Lê Mộc hóa đá, Ngả Hi, ngài quên mấy lời vừa rồi của tôi đi, được chứ?

Lê Mộc theo Ngả Hi về nhà trọ lấy chút đồ.

"Cũng không có đi du lịch nước ngoài, cô đem nhiều vậy làm gì!" Lê Mộc dựa cửa gặm khoai tây chiên, nhìn Ngả Hi đi qua đi lại trong phòng, quả nhiên phụ nữ làm đẹp rất phiền phức, đi ra ngoài thì hành lý gấp đôi người khác.

"Không sao, đâu cần tự mang đi."

"Cô không mang đi, ai giúp cô mang à..." Lê Mộc suy nghĩ một chút, hỏi dò, "... Bạn trai?"

Ngả Hi kéo vali đưa cho Lê Mộc, "Cô mang giúp tôi mà ~"

"A Tây! Tôi làm hướng dẫn viên miễn phí cho cô, cô còn muốn dụ tôi làm khuân vác, có lý không vậy!"

Lê Mộc nổi điên, Ngả Hi cười không nói lời nào.

*

Kì kèo đến cuối cùng, Lê Mộc và Ngả Hi ăn trưa với nhau xong mới xuất phát, đến khu dã ngoại cũng đến giờ ăn tối, miễn là không bỏ lỡ thịt bò nướng, Lê Mộc nói mọi thứ đều tốt đều tốt.

Không ít người có kế hoạch cuối tuần riêng, nên trưa thứ sáu náo loạn, buổi tối cũng trở về, chỉ còn lại một số người có ý định ở đây chơi, mới ở lại qua đêm.

Xếp hành lý vào khách sạn xong, Lê Mộc khẩn cấp chạy qua chỗ nướng thịt, biết buổi tối có tiệc lớn, buổi trưa Lê Mộc chỉ ăn no năm phần, để bụng trống ăn tối.

"Giám đốc Ngả lại đây..."

Quả nhiên nướng ngoài trời rất có không khí, người không nhiều vừa đủ quây quanh thành một vòng tròn, toàn là người quen, ăn cũng thoải mái.

"Tiểu Mộc, sang đây."

Lê Mộc cho là mình nhìn lầm, sao Mạc Nhiên lại xuất hiện ở đây? Không phải là liên hoan nội bộ công ty sao.

Mùi thịt nướng bay lên, thơm quá.

"Chào Phương tổng." Lê Mộc chào hỏi với Phương Hi Hàm trước.

Cạnh Mạc Nhiên có chỗ trống, cô kéo Lê Mộc ngồi xuống, gắp một miếng sườn bò nướng chấm thêm tương, đưa đến miệng Lê Mộc, miệng nhét đầy thịt, khỏi phải nói Lê Mộc rất thỏa mãn, vẫn là Mạc Nhiên hiểu nàng nhất.

"Sao cậu lại ở đây?" Lê Mộc tiêu diệt hết thịt bò, mới hỏi Mạc Nhiên.

"Cậu nhìn cậu..." Lê Mộc để tương dính miệng, Mạc Nhiên giơ ngón cái lau miệng cho Lê Mộc theo thói quen thường ngày, "Đúng lúc mình ở đây, sau đó gặp người quen..."

Nói đến người quen, Mạc Nhiên nhìn thoáng qua Phương Hi Hàm.

Mặt Phương tổng lúc này chỉ có thể sử dụng từ xanh đen để hình dung! Cô vẫn cho rằng miếng sườn bò Mạc Nhiên vừa nướng kia là để cho cô, không nghĩ đến Mạc Nhiên nhét vào miệng Lê Mộc! Đáng giận hơn là, Mạc Nhiên dám ở trước mặt cô, lau miệng cho đứa con gái khác...

Tình hình ở đây có hơi nghiêm trọng...

Một cơn thịnh nộ, đang mạnh lên! Mạnh lên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.