Chỉ trong một đêm, Mặc Tuyết chỉ biết đứng chôn chân trước ngôi nhà của mình, cô là sát thủ máu lạnh, cô lãnh huyết, cô vô tình . . . . nhưng đâu phải vậy, cô cũng mong muốn tình yêu thương của cha mẹ. Cô chỉ muốn hỏi tại sao ông trời lại bất công vậy, mang cho cô đôi mắt tím - đôi mắt chi thần phẫn
nộ của ngàn năm. Con mắt này khiến cô có thể đạt mọi thứ nhưng cũng cướp đi sinh mệnh của bố, mẹ và người anh trai còn lại của cô. Đôi mắt quyền lực này đã khiến cuộc đời cô trôi dạt trong thế giới ngầm, đưa cô trở thành một sát thủ mà người đời khiếp sợ. Chỉ đến khi gặp anh - Thiên Hỏa Nhã- ánh
sáng của đời cô. Anh vốn là mục tiêu ám sát nhưng không hiểu tại sao, lúc nhìn anh đứng thần người dưới bóng cây, cô đơn lạnh lẽo cô lại không ra tay. Và cô yêu người đó, nhưng. . . nhưng . . . . lúc này đây, chính bàn tay anh đốt cháy ngôi nhà của 2 người, cô đứng đấy, nhìn cây hàn mai mà lần đầu gặp anh nở nụ cười nhẹ. Máu xộc thẳng lên cổ họng, Mặc Tuyết muốn nuốt xuống nhưng sao khó đến thế. Cô cười thê lương. . . . - Mặc Tuyết, phản bội tổ chức như vậy cô nghĩ có thể trốn sao
Miệng bắt đầu rỉ máu ra, cô nhếch khóe môi ôm lấy bên hông bị bắn đạn :
- Ta sẽ không bao giờ làm cho các người, các người cũng đừng mong
có đôi mắt này. Nói đến đó, cô quay người xông thẳng vào biển lửa mang theo oán hận cho Thiên Hỏa Nhã . . . . . . Đời này kiếp này cô không ngờ anh ta lại là người của bọn họ. Biển lửa bao quanh đang dịu lại bỗng chốc cháy bừng lên ánh lừa giận dữ mang theo nỗi đau trôi đi. . .. . . Đến khi cô tỉnh lại, cô đã sống trong cô bé trùng tên với mình - Mặc Tuyết
Đôi hàng mi khe khẽ mở ra, chẳng qua không ngờ đã sang đến thế giới bên này nhưng đôi mắt ấy vẫn còn, cuộc đời ấy lại một làn nữa bắt đầu cho vận mệnh đau khổ này. Bé ngước mắt lên nhìn Kỳ Song, đó là người cho bé cảm giác ấm áp đầu tiên khi đến thế giới này, bao bọc bảo hộ bé. Nhưng có khi nào biết thân phận của bé, Kỳ Song lại phản bội không???? Mặc Tuyết không dám chắc, cũng không dám đánh cược. Kỳ Song lay bé :
- Tuyết uống thuốc
Khi cúi người xuống, chỉ thấy bé đang nhìn chằm chằm mình khiến ai đó quay mặt đỏ như mông khỉ đi. Nghe tiếng gọi, bé mới giật mình tỉnh dậy khỏi những suy nghĩ ấy. Chỉ thấy tai Kỳ Song đỏ đỏ khiến bé với tay sờ cái - Song Song, tai huynh đỏ thật nè
Bé lo lắng kéo mặt hắn lại, trán áp trán khiến ai đó càng thêm lúng túng :
- Huynh ốm à
' Khụ' - Ta không sao, muội uống thuốc đi
Đưa chén thuốc nhìn bé uống, hắn khẽ mỉm cười, Nhìn bé lớn lên từng ngày hắn cảm giác đó là một loại hạnh phúc không thể nào ngừng được .. . . . .. ***** 8 năm sau ******** Thanh kiếm lóe sáng lướt qua làn tóc mây, chỉ thấy thiếu nữ mặc áo trắng xoay người né thanh kiếm như con rắn lườn qua, thiếu niên kia ngay lập tức lao đến sử dụng song cước lao tới. Thiếu nữ ngay lập tức lấy tay túm chân lộn ngược ra sau người. . . . . - Tuyết - Ta không đánh nữa, mặt muội
Nghe thấy tên, thiếu nữ ấy xoay người lại tay lau nhẹ vết máu ở cánh tay - Song, huynh thật ác, đánh muội gần như cả 10 phần công lực rồi
Kỳ Song bấy giờ nhìn Mặc Tuyết, chỉ 8 năm ngắn ngủi mà giờ đây muội ấy đã lớn như vậy, không ngờ hắn cũng đã 20, muội ấy cũng đã 15 tuổi rồi. ' vút ' Thủy chùy lao vút đến bên người, Mặc Tuyết ngay lập tức vòng tay ra sau kẹp thanh thủy chùy lại - Tây Nam, huynh tin ta đánh huynh không hả
Tây Nam khẽ cười một tiếng - Ai nha, Tiểu Tuyết Tuyết thật ác nè