Đôi Nhạn Quay Về

Chương 50: Tiếp cận




Type: Anh Thư

Ngày hôm sau về phủ, Thanh Hề và Phong Lưu đi thỉnh an thái phu nhân, sau đó, vì có khách đến tìm, Phong Lưu tới thư phòng, còn Thanh Hề ở lại ăn cơm tối với thái phu nhân.

Thái phu nhân nhìn kĩ Thanh Hề một lượt từ đầu đến chân, hói: “Sao con có vẻ mệt mỏi thế?”

Thanh Hề bĩu môi, nghĩ bụng không mệt mới là lạ, nhưng nàng vẫn cố tươi tỉnh, nói: “Con đỡ hơn nhiều rồi, hôm kia Đinh Trực ca ca còn đưa con đi thả diều nữa.”

Thái phu nhân nghe xong thì cười, nói: “Giờ con đã chịu thải diều rồi cơ à, ngày trước con còn bé, không thả được diều, liền gào khóc ăn vạ không cho Phong Lưu và Phong Cẩm chơi trò đó. Sau đó, Phong Cẩm còn phải trốn con đi thả diều, vì nếu con mà bắt gặp thì thế nào cũng ăn vạ.”

Thanh Hề ngạc nhiên, không ngờ nàng mới hơn một tuối mà đã ghê gớm đanh đã thế rồi.

“Đình Trực ca ca cũng cười con vì chuyện đó.” Thanh Hề sáp vào thái phu nhân, kể chuyện hai ngày vừa qua, còn khen trái cây ở sơn trang vô cùng thơm ngọt. Rồi nàng chợt nhớ ra điều gì đó, ngồi thẳng dậy, hói: “Con có mang một ít hoa quả về đây, đều là tự tay con hái, còn có cả phần của Viên ma ma nữa. Sao con không thấy bà ấy đâu?”

Viên ma ma có nhà riêng bên ngoài phủ, đó là nhờ con trai bà ấy có tài, lại được Phong Lưu cất nhắc nên dần dần tích cóp được tiền mua nhà. Thế nhưng Viên ma ma ở nhà nhàn rỗi nên ngày nào cũng vào phủ bầu bạn với thái phu nhân.

“Ờ, hôm qua trời mưa, chân bà ấy lại đau. Nhược Lan đang đắp ngải cứu cho bà ấy.”

Vừa dứt lời thì thấy Viên ma ma từ căn phòng phía tây đi tới. “Quốc công gia về phủ, tôi phải đến thỉnh an mới phải, khổ nỗi đang đắp ngải cứu, tôi đành cậy mình nhiều tuổi mà lười biếng vậy.”

“Chân ma ma khỏe chưa?” Thanh Hề quan tâm hỏi. Viên ma ma bị đau chân đã lâu, tuối già vừa đến, mỗi khi trời mưa lại đau đến mức không đi đứng nối.

“Nhờ có phương thuốc của Lan cô nương, may mà cô ấy không ngại phiền phức, nếu không hai ngày nay tôi chỉ có thể ngồi một chỗ chịu đay.” Viên ma ma nói câu nào câu nấy đều đầy ắp vẻ hài lòng về Lan cô nương.

Một lát say, Thương Nhược Lan dọn dẹp xong cũng đến chỗ thái phu nhân thỉnh an bà và Thanh Hề.

“ Con bé này, khách sáo quá đấy, ta đã nói con cứ coi đây là nhà, không cần khách khí cơ mà.” Thái phu nhân hòa nhã kéo tay Thương Nhược Lan.

“Đúng vậy đấy. Nhà người ta đều thích con trai, chỉ có thái phu nhân nhà chúng ta là thích con gái, không tin cô cứ nhìn phu nhân quốc công thì biết.” Viên ma ma cũng vui vẻ góp lời.

Thanh Hề từ nãy tới giờ chỉ lạnh nhạt ngồi nhìn, nhưng trong lòng thì như có lửa đốt. Viên ma ma đi theo thái phu nhân mấy chục năm, cũng được coi là người tinh tường, không dễ lấy lòng, không ngờ bà ấy đối với Thương Nhược Lan lại có thái độ coi  trọng như vậy.

Đang chuyện phiếm thì nhị phu nhân và Thương Nhược Vân dắt tay nhau cùng tới, Uyển Thư Nhi cũng được nhũ mẫu bế lên, vừa vào nhà đã sà vào lòng thái phu nhân, khiến Thanh Hề bị đẩy sang một bên.

“Ôi chao, mới mấy hôm không gặp mà Uyển Thư Nhi đã cao lên rồi.” Thái phu nhân nựng Uyển Thư Nhi, nhưng thấy Uyển Thư Nhi chỉ vào Thương Nhược Lan, nói: “Dì, ngon.”

Thương Nhược Văn cười, giải thích: “Con muốn nói đồ ăn dì Lan làm rất ngon, đúng không Uyển Nhi?”

Thương Nhược Văn bước đến, thái phu nhân cũng liếc nhìn cô ta, thấy sắc mặt đã hồng hào hơn trước, môi cũng không còn nhợt nhạt, bèn hỏi: “Con đã khỏe hơn chưa?”

“Khỏe hơn nhiều rồi ạ. May mà có biểu muội, nhà cô ấy có nghề bán thuốc, từ nhỏ cô ấy đã theo cha học không ít kiến thức y lí. Đợt này, được cô ấy chăm sóc một thời gian, khẩu vị của con được cải thiện không ít, sức khỏe cũng dần tốt lên.”

Nghe Thương Nhược Văn nói thế, thái phu nhân càng phấn khởi. Nhưng Thương Nhược Lan đứng bên cạnh lại có vẻ ngại ngùng, cười nói: “Chị quá lời rồi, em cũng chỉ hiểu biết sơ sơ, xét đến cùng vẫn là nhờ đại phu của quý phủ cao tay. Em theo cha trông hiệu thuốc từng ấy năm, tuy nói nhà giàu không tiếc tiền nhưng cũng chưa từng thấy mẹ chồng nào bỏ tiền ra mua nhung hươu cho con dâu cả, chỉ có thái phu nhân nhà cúng ta mới có tấm lòng Bồ Tát ấy thôi.”

“Mong là sau này em cũng gặp được người mẹ chồng có tấm lòng Bồ Tát như vậy.” Thương Nhược Văn và Thương Nhược Lan kẻ tung người hứng, cộng thêm Uyển Thư Nhi ngây thơ đáng yêu, thoáng chốc đã làm cho căn phòng rộn rã hẳn lên, xem ra Thanh Hề đã thành người thừa rồi.

Thái phu nhân kéo tay Thương Nhược Lan, nói: “Con ngoan, ta biết tâmm tư của con, chuyện hôn nhân ta sẽ lo liệu cho con.”

Thương Nhược Văn vội nói: “Vậy con thay mặt biểu muội cảm ơn mẹ.”

Nói rồi, thái phu nhân và Thương Nhược Văn cùng cười, còn Thương Nhược Lan thì đỏ mặt ngượng ngùng.

Nhị phu nhân thấy vậy bèn kéo Thương Nhược Lan sang một bên thì thầm to nhỏ gì đó, nghe không rõ, thế nhưng Thanh Hề chẳng cần đoán cũng biết chắc chắn là nhị phu nhân có chỗ nào đó không khỏe, muốn nhờ Thương Nhược Lan xem hộ.

Ăn cơm xong, Thanh Hề về Lan Huân Viện, tỉ mỉ hỏi Thôi Xán xem mấy hôm nay ở phủ có chuyện gì đặc biệt không, sau đó chải đầu đi ngủ sớm.

Trời còn chưa sáng, khi Lan Huân Viện vẫn còn tĩnh lặng chìm trong mộng đẹp, chỉ có Thanh Hề nhìn chằm chằm ra cửa sổ, đến khi có một bóng đen xuất hiện ở đó, khẽ gõ cửa. Thanh Hề dậy mở cửa sổ, Phong Lưu liền nhảy vào phòng nhưng mặt đầy vẻ mất tự nhiên, còn đưatay lên che miệng ho khan.

Thanh Hề vội vàng đưa ngón trỏ lên miệng, ra hiệu cho hắn nói nhỏ thôi. “Thôi Xán ngủ ở gian ngoài.”

Phong Lưu nghe xong, càng nhìn Thanh Hề với vẻ bất đắc dĩ, nhưng dần dần ánh mắt của hắn có sự thay đổi, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười. Vì đang là mùa hè nên Thanh Hề chỉ mặc một chiếc yếm màu trắng ngà thếu hoa phù dung màu hồng phấn, buộc lên cổ bằng một sợi dây màu vàng kim, dưới là quân fmongr màu hồng ohaan, vừa mát mẻ, nhẹ nhàng lại vừa quyến rũ.

Thanh Hề không để ý đến sự thay đổi trong tâm tư Phong Lưu, lấy một lọ thuôc sra nhét vào tay hắn, nói với vẻ hờn dỗi: “Đây là thuốc Đào ma ma bào chế, nếu còn có lần sau, thiếp cũng không còn mặt mũi nào đi xin bà ấy nữa đâu.” Nói rồi nàng quay người nằm lên giường, đưa lưng về phía Phong Lưu.

Phong Lưu bối rối cười khổ, thế mà hắn còn tưởng Thanh Hề muốn bắt chước mấy trò hẹn hò tâm sự dưới trăng trong các vở kịch.

Phong Lưu tiến đến ôm Thanh Hề từ phía sai, đưa tay cởi y phục của nàng, thấy nàng vùi đầu vào cai mình, đến cả ngón chân cũng đỏ lên vì ngượng thì cảm thấy thật đáng yêu.

Thanh Hề đá đá chân. “Đình Trực ca ca.”

Phong Lưu cúi xuống thấy nàng đang rất xấu hổ, đầu mày cuối mắt lúng liếng đưa tình, bàn tay hắn liền trượt lên ngực nàng.

“Đình Trực ca ca, vẫn còn đau mà.” Thanh Hề tóm lấy tay Phong Lưu.

Cuối cùng, đến khi nhìn thấy vết sưng đỏ trên thân Thanh Hề, Phong Lưu mới thu lại ý định, hối hận vì hôm qua đã quá lỗ mãng. Hắn lập tức quay về với mục đích chính của mình khi đến đây.

Thanh Hề ngượng ngùng để Phong Lưu bôi thuốc cho, sau đó vội vãng chui vào chăn, quay sang nói với hắn::ĐÌnh Trực ca ca xoa lưng cho thiếp đi, thiếp đau không ngủ nối.”

Nàng hết nũng nịu lại đòi hỏi, không màng đến việc Phong Lưu đang thở dồn dập, không màng đến việc hắn có mệt hay không, chiri biết bản thân mình bị đau.

Vậy mà từ tận đáy lòng, Phong Lưu lại không hề có ý chống lại yêu cầu của Thanh Hề, hắn không sợ nàng nũng nịu đòi hỏi, chỉ sợ nàng tức giận không muốn gặp hắn. Nếu không phải vì sợ điều ấy thì sao hắn lại chịu làm kẻ nửa đêm trộm hương như thế này.

Bàn tay to lớn của Phong Lưu nhẹ nhàng phủ lên lưng Thanh Hề, xoa từng chút một. Hồi nhỏ, Thanh Hề thường xuyên đau ốm, luôn đòi thái phu nhân phải xoa lưng cho mình mới đi ngủ, đến bây giờ vẫn vậy, chỉ khác là đã thay bằng Phong Lưu.

Dần dần, bàn tay của Phong Lưu không nỡ rời xa tấm lưng mịn màng trắng như ngọc ấy. Hăn hít vào một hơi, cúi xuống cắn vào thùy tai Thanh Hề, nghe thấy nàng lẩm lẩm nói gì đó nhưng vẫn nhắm mắt chìm trong giấc ngú, nhịp thở đều đều.

Cuối cùng, Phong Lưu bối rối một lúc lâu,tự hỏi không biết từ lúc nào bản thân đã suy đồi đến mức phải nhảy qua cửa sổ vào phòng vợ mình như thế, rồi chỉ cởi quần áo, lên giường đắp chăn, cả đêm không làm gì.

Hôm sau, Thôi Xán vào gọi Thanh Hề, bỗng thấy Phong Lưu thản nhiên bước từ trên giường xuống, trong khi chủ nhân của mình vẫn đang say sưa giấc nồng ở bên cạnh thì có chút bất ngờ, trở tay không kịp. Thế nhưng Thôi Xán cũng không dám nhiều lời, may thay Phong Lưu không bắt nó hầu hạ mà tự mặc quần áo.

“Đình Trực ca ca, sao chàng lại ở đây?” Thanh Hề bị tiếng động đánh thức, kinh ngạc nhìn Phong Lưu, hỏi.

Phong Lưu không buồn trả lời, chỉ đặt cây lược vào tay nàng, nói: “Chải đầu cho ta.”

Thanh Hề khoác tạm một cái áo lên người, vâng lời chải đầu cho Phong Lưu, trước tiên là búi tóc lên đỉnh đầu, rồi lấy một cái mũ ngọc đội lên, sau đó nàng chọn một cây trâm ngọc trong hộp trang sức của mình cài lên cho hứn.

Đây chỉ là một chuyện đơn giản nhưng Phong Lưu lại có vẻ vô cúng hài lòng, Hắn chăm chú nhìn Thanh Hề, lần đầu tiên có cảm giác tuy tính khí nàng vẫn còn trẻ con nhưng nhiều lúc cũng ra dáng một người vợ rồi.

Phong Lưu đứng dậy, ôm lấy Thanh Hề, hôn một cái vào trán nàng và nói: “ta có việc bận ra ngoài, tối nay thế tử của Khang Vương hẹn ta bàn công chuyện.”

Thanh Hề không còn băn khoăn chuyện tại sao Phong Lưu vẫn ở trong phòng nàng đến sáng nữa, chỉ cám thấy hơi lạ, hinh như Phong Lưu đang báo cáo hành tung của mình với nàng.

Tiễn Phong Lưu đi rồi, Thanh Hề liền đi thỉnh an thái phu nhân, lúc đến nơi đã thấy Thương Nhược Văn và Thương Nhược Lan ngồi sẵn ở đó, Uyển Thư Nhi vẫn còn ngái ngủ nhưng đã biết sà vào lòng thái phu nhân làm nũng rồi.

Trước cảnh này, Thanh Hề liền cảm thấy gai mắt một cách khó hiểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.