Type: thienyet98
Lúc về phủ, Thanh Hề xoắn xít bám lấy thái phu nhân, trèo lên xe của bà, cân nhắc nên nói chuyện của Đỗ Tình Lam như thế nào.
“Sao, nhớ Đỗ tỉ tỉ của con rồi?” Thái phu nhân là người từng trải, trong khi Thanh Hề lại ruột để ngoài da, bà sao có thể không đoán ra tâm sự chất chứa trong lòng nàng.
“Mẹ, lẽ nào cứ mặc kệ Đỗ tỉ tỉ và tam ca như thế sao?”
“Không mặc kệ thì biết làm gì? Nếu nó không chịu đổi tính thì dù ta có trói Phong Nhạc đưa về bên nó, sớm muộn gì cũng sẽ lại có chuyện thôi. Nó không đáng để ta làm tổn thương Phong Nhạc. Nếu nó còn u mê không chịu hiểu, con cứ coi như không có người chị em dâu này.”
“Nghe nói ngày trước mẹ không tán thành hôn sự giữa tam ca và Đỗ tỉ tỉ, chính mẹ đẻ của tam ca khi lâm chung đã quỳ xuống xin mẹ quyết định như thế, có đúng không?” Thanh Hề bỗng nhiên đổi chủ đề, cười hì hì ngồi sát vào thái phu nhân.
Nói đến đây, thái phu nhân không thể không đắc ý vì con mắt nhìn xa trông rộng của mình. Phải nói là người vợ lẽ họ Hà của lão Quốc công có tầm nhìn hạn hẹp, luôn cho rằng cưới một người vợ quyền quý cho con trai là tốt nhất.
“Con bé này, lại nịnh nọt cái gì đấy?” Thái phu nhân cười, đánh yêu Thanh Hề.
“Đâu có ạ. Chỉ là suy nghĩ cho cùng đó cũng là lời gửi gắm trước khi dì Hà lâm chung, mẹ còn dự tính nào khác không?” Hà di nương (*) nguyên là a hoàn theo hầu thái phu nhân, khi thái phu nhân mang thai, bà ta được lão Quốc công ưu ái, sau đó bà ta tiếp tục hầu hạ thái phu nhân chu đáo nên quan hệ giữa hai người vẫn tốt đẹp như xưa.
(*) Di nương là cách gọi vợ lẽ trong xã hội phong kiến Trung Quốc
“Lần này con thông minh ra rồi đấy.” Thái phu nhân cười, nói.
“Ngu lâu dài cũng có lúc thông minh bất chợt chứ mẹ.” Thanh Hề không ngại hạ thấp bản thân.
“Đúng là đồ mặt dày. Nếu con cảm thấy Đỗ tỉ tỉ của mình vẫn còn cơ hội cứu vãn thì đi mà khuyên bảo nó một, hai câu, mẹ đây chịu đựng đủ rồi.”
Thanh Hề thấy thái phu nhân có vẻ chán nản thì cũng không nhắc lại chuyện này nữa, lảng sang chuyện khác: “Mẹ, phu nhân của thế tử Trung Cần Hầu đúng là người đặc biệt, tuy không xinh đẹp lắm nhưng có thể thu hút mọi ánh nhìn. Bình thường con hay nghe mọi người kể chuyện cô ấy, hôm nay được gặp, quả nhiên không phải hạng tầm thường.”
Thái phu nhân nhéo gò má ửng hồng vì trời nóng của Thanh Hề, nói: “Con cũng biết ngưỡng mộ người khác cơ đấy. Hồi bé mời cho con bao nhiêu thầy giáo, bao nhiêu ma ma, đều bị con chọc tức phải bỏ đi, giờ lại ngưỡng mộ người khác thanh cao quý phái.”
Thanh Hề nũng nịu bĩu môi. “Hồi bé con chưa hiểu chuyện mà.”
“Con không cần phải ngưỡng mộ cô ta, đấy là con chưa được nhìn thấy mẹ con hồi còn sống thôi. Lúc cha con gặp mẹ con lần đầu tiên, phải nói là mắt không dời ra được. Chỉ tiếc là…” Thái phu nhân nhớ lại chuyện cũ.
Chỉ tiếc là mẹ nàng không sinh được một mụn con trai.
Nhắc đến chuyện đau lòng này, đương nhiên Thanh Hề phải đánh trống lảng. Nàng vội vã nói: “Nếu bây giờ con học lại từ đầu thì có kịp không?”
“Chẳng phải năm ngoái mới mời cho con hai vị ma ma sao?”
“Hai vị ma ma đó dạy toàn những thứ cứng nhắc khô khan, chẳng khác gì đào tạo người gỗ. Không biết Hoa nhị thiếu phu nhân học quy tắc ở đâu nhỉ?” Thanh Hề ngả vào lòng thái phu nhân làm nũng. “Bảo là mời thầy về dạy Mi Thư Nhi có được không mẹ?”
Thái phu nhân không thể không chiều nàng, nói: “Biết rồi, lần này nhất định sẽ tìm cho con một người thầy tốt.”
Có những chuyện đã quyết là không thể chần chừ, sau khi thăm dò ý tứ của thái phu nhân, ngay hôm sau, Thanh Hề liền đến phủ Định Viễn Bá.
Vì phu nhân Định Viễn Bá đang bệnh nằm liệt giường nên đại thiếu phu nhân và nhị thiếu phu nhân ra tiếp đón Thanh Hề.
“Thật vô cùng xin lỗi, vì chuyện của ngũ muội mà mẹ chồng tôi mất ăn mất ngủ mấy ngày trời, lo đến phát ôm.” Đại thiếu phu nhân Cung thị nói.
Nghe thấy lời này, Thanh Hề đương nhiên là phải tỏ ra quan tâm hỏi han: “Không biết có giúp gì được chăng, năm ngoái sơn trang trên núi đưa đến rất nhiều thuốc, để xem loại nào tốt, ta sẽ bảo người hầu mang tới biếu phu nhân.” Tuy Thanh Hề nói như vậy nhưng những lời xỏ xiên của đại thiếu phu nhân Cung thị lại khiến nàng cảm thấy khó chịu, mà phu nhân Định Viễn Bá làm như vậy cũng là nể mặt phu nhân quốc công rồi.
“Vậy thì xin đa tạ phu nhân. Không biết hôm nay phu nhân ghé phủ là…”
“Hai ngày nữa, mẹ ta sẽ dẫn các con dâu đến sơn trang có suối nước nóng. Đỗ tỉ tỉ vẫn luôn thích nơi đó nên ta tới để mời tỉ ấy đi cùng.” Thanh Hề giả vờ giả vịt không chịu nói mục đích chính.
“Vâng, tôi cũng nghe ngũ muội nói sơn trang đó của quý phủ rất tuyệt.” Nhị thiếu phu nhân nói chen vào, sau đó quay sang bảo người hầu đi mời Đỗ Tình Lam.
Đại thiếu phu nhân lập tức trừng mắt lườm nhị thiếu phu nhân, ra điều không vừa lòng. “Chỉ sợ Tình Lam không chịu đi thôi. Chẳng giấu gì ohu nhân quốc công, lần này Tình Lam về nhà, gào thét đòi bỏ chồng, mẹ tôi cũng vì chuyện này mà ngã bệnh. Ầm ĩ đã lâu mà chẳng thấy tam gia bên đó có động tĩnh gì, chỉ e cũng có ý muốn ruồng rẫy Tình Lam nhà chúng tôi rồi.”
Nhị thiếu phu nhân nghe thấy đại thiếu phu nhân bịa chuyện, định lên tiếng đính chính thì bị đại thiếu phu nhân nhanh nhẹn chặn lời: “Lúc mới biết chuyện, mẹ tôi cũng định đến quý phủ một chuyện, chúng tôi khuyên mãi, năm hết Tết đến, làm rùm beng lên thì xấu mặt cả hai nhà. Nói là như vậy nhưng chúng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn ngũ muội bị người ta ức hiếp được, chỉ sợ lần này, tam gia không gánh tiếng xấu sủng thiếp diệt thê không được rồi.” Đại thiếu phu nhân liến thoắng tuôn một tràng, không cần nghỉ lấy hơi.
Nếu đã muốn bỏ chồng thì hà tất phải dọa người ta gánh tiếng xấu, chưa biết chừng phủ Định Viễn Bá cũng không ủng hộ chuyện con gái bỏ chồng, chỉ là không chịu hạ sĩ diện thôi. Thanh Hề mỉm cười, nói: “Chuyện của tam thúc, ta không làm chủ nổi. Hôm nay đến đây cũng chỉ để mời Đỗ tỉ tỉ đến suối nước nóng giải khuây thôi. Nhưng trong lòng ta biết hai vị đây rất yêu thương Đỗ tỉ tỉ, thực ra mẹ ta cũng rất thương tì ấy, thế nên mới bảo ta đến mời tỉ ấy cùng đi.”
Cung thị thấy Thanh Hề ôn hòa mềm mỏng thì cũng không tỏ thái độ hùng hổ hăm dọa nữa.
Đúng lúc này, tiếng của Đỗ Tình Lam vọng vào từ ngoài cửa: “Ta không đi.”
Sau câu nói này, không khí trong phòng nháy mắt liền hạ xuống không độ. Đại thiếu phu nhân Cung thị và nhị thiếu phu nhân Hoàng thị cùng thầm trách Đỗ Tình Lam không biết điều. Phu nhân quốc công đích thân đến phủ đón, hai người họ đã nói mát nói mẻ cả một hồi mà người ta vẫn chịu nhẫn nhịn, đây chính là chừa cho Đỗ Tình Lam một con đường lui, ai ngờ cô ta lại không biết tiến biết lùi như thế.
“Đỗ tỉ tỉ, em nhớ chị chết đi được.” May mà da mặt Thanh Hề dày nên nàng mới có thể tươi cười mà đứng dậy, bước tới nắm tay Đỗ Tình Lam.
“Không dám, thưa phu nhân quốc công.” Đỗ Tình Lam giằng mạnh khỏi tay Thanh Hề.
“Tình Lam, không được làm loạn.” Cung thị lên tiếng nhắc nhở.
“Tôi làm loạn?” Đỗ Tình Lam trợn mắt nói. “Hai chị sợ cô em chồng này ở lại phủ, ăn không uống không của các chị chứ gì? Đừng nói cha mẹ vẫn còn, cho dù, hừ, tôi cũng không phiền các chị lo lắng, dù có bỏ chồng tôi vẫn còn của hồi môn, không thèm đụng đến đồ của các chị.”
“Cô… cô nói thế mà nghe được à?” Cung thị tức đến run người.
Nhìn thấy cảnh này, Thanh Hề cũng hiểu được tình hình ở phủ Định Viễn Bá, thầm nhủ nếu Đỗ Tình Lam không chịu sửa cái tính bường bỉnh này thì đừng nói phủ Tề Quốc công, e là ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không chứa nổi cô ta.
Đỗ Tình Lam nhìn thấy thái độ của Cung thị, cũng biết mình đã quá lời, suy cho cùng thì ăn nhờ ở đậu nhà người ta, cũng không thể ngang ngược, trong lòng có phần hối hận.
“Đỗ tỉ tỉ, chẳng phải chị nói hoa mai ở quý phủ rất đẹp sao? Hôm nay em đến lần đầu, chị đưa em đi xem được không?”
Đỗ Tình Lam chỉ còn cách gật đầu, ra ngoài trước.
Thanh Hề chào hai người Cung thị và Hoàng thị. Hai người họ vẫn còn chút ngượng ngùng, nghĩ tính khí Đỗ Tình Lam nhuy vậy, chẳng trách chồng không chịu được.
Thanh Hề đi theo Đỗ Tình Lam, đến một ngã rẽ thì thấy hai người đàn ông từ bên trái đi tới, đoán chắc là hai công tử nhà Định Viễn Bá, nàng liền nhanh nhẹn đi về phía đó.
Người tới đúng là con trai trưởng của Định Viễn Bá, chồng của Cung thị, tên Đỗ Tử Kỳ. Y cũng thoáng thấy bóng dáng Thanh Hề tử xa, chỉ cảm thấy nàng mặt hoa da phấn, môi đỏ mũi cao, dáng người yểu điệu thướt ta, hương thơm vương vấn từng nhịp bước, quả là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành mà hắn chưa từng gặp bao giờ. Đến khi nhìn rõ mặt Thanh Hề thì Đỗ đại công tử ngây ra một lúc mới sực tỉnh, bước đến hỏi người hầu mới biết nàng là phu nhân Tề Quốc công.
Lại nói Đỗ Tình Lam đi phía trước, quay lại thấy chóp mũi Thanh Hề đỏ ửng, liền biết phu nhân quốc công sợ nhất là lạnh, nếu để nàng bị cảm lạnh thì chỉ sợ thái phu nhân sẽ không tha cho cô ta. Thế là cô ta dừng bước, nói: “Trời lạnh, chỉ bằng đến phòng ta ngồi một lát.”
Thanh Hề tất nhiên là đồng ý vì dù sao nàng đến cũng không phải để ngắm hoa mai.
Bước vào phòng Đỗ Tình Lam, Thanh Hề vô thức liếc nhìn bốn phía. Đỗ Tình Lam cười khẩy, mỉa mai: “Phu nhân quốc công không cần nhìn làm gì, căn phòng đơn sơ này chỉ e không lọt được vào mắt người.”
Thanh Hề thực sự không có ý đó, nghe Đỗ Tình Lam nói vậy, nàng mới biết thì ra cô ta cũng không vừa lòng với căn phòng này. Đây không phải là phòng cũ trước khi lấy chồng của cô ta, mà sau khi cô ta dắt con về nhà mẹ rồi họ mới dọn dẹp cho mẹ con cô ta ở nên hơi sơ sài, một người lớn cộng thêm hai đứa trẻ thì đúng là có phần chật chội. Nhưng nhà Định Viễn Bá đông người nên cũng chẳng còn cách nào khác.
Người hầu bưng trà lên, Thanh Hề nhấp một ngụm trà, đang đắn đo không biết nên mở lời thế nào thì Đỗ Tình Lam đã lên tiếng trước. “Trà này sợ là không vừa miệng phu nhân quốc công.”
Từ trước tới giờ Đỗ Tình Lam vẫn luôn có tính soi móc mỉa như vậy, Thanh Hề cố gắng không để bụng nói: “Đỗ tỉ tỉ, em…”
“Cô không phải nói gì hết, ta tuyệt đối không quay về.” Đỗ Tình Lam nói một cách vô cùng kiên định, nhưng cái kiểu cương quyết thái quá này lại cho thấy trong lòng cô ta thực ra đang lo sợ. Cô ta nói tiếp: “Cô cũng đừng phí công khuyên nhủ ta, cô nào biết nỗi khổ trong lòng ta. Cô được nuông chiều từ nhỏ, mẹ chồng thương yêu như mẹ đẻ, thậm chí bà còn lo lắng cho cô hơn chính bản thân mình. Quốc công gia lại là người hiếu thuận bậc nhất, bao năm nay, đừng nói vợ lẽ hay nàng hầu, ngay cả một con muỗi cái cũng không thấy bóng dáng. Cô làm sao có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ta.” Dứt lời, khóe mắt Đỗ Tình Lam cũng hoe đỏ.
Thanh Hề bị những lời lẽ ngô chẳng ra ngô, khoai chẳng ra khoai của Đỗ Tình Lam của Đỗ Tình Lam chọc cho nửa tức nửa buồn cười, nhưng nàng vẫn nhẫn nhịn, nói: “Nếu Đỗ tỉ tỉ đã nói như vậy thì em cũng không khuyên nhủ gì nữa. Đợi cả nhà đi suối nước nóng trở về, chị hãy mời trưởng lão trong họ đến làm chủ, xem giải quyết như thế nào. Thái phu nhân vốn là người nhân hậu, nếu chị muốn nuôi Hiên Ca Nhi và Mi Thư Nhi, chắc thái phu nhân cũng không nỡ làm khó chị dâu; đến khi các cháu dựng vợ gả chồng, phủ Tề Quốc ông cũng sẽ có trách nhiệm. Nếu chị muốn đi bước nữa, thiết nghĩ thái phu nhân và tam thúc cũng bằng lòng đón Hiên Ca Nhi và Mi Thư Nhi về.”
Thanh Hề mới nói vài câu, Đỗ Tình Lam đã trừng mắt lườm nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Còn tam thúc, ắt không thiếu người chăm sóc, nếu lần lần này thúc ấy được thăng chức thì cần một chính thất, theo tình hình hiện tại thì có lẽ là Hướng thị.”
Đỗ Tình Lam đứng phắt dậy ném chén trà của Thanh Hề xuống đất, nước mắt trào ra, chỉ tay ra cửa, quát: “Cút, cô cút ngay cho khuất mắt tôi.”
Thanh Hề nói câu nào là chạm đúng nọc Đỗ Tình Lam câu ấy. Cô ta không để tâm nhà cửa chật chội nhưng Hiên Ca Nhi còn phải cưới vợ, Mi Thư Nhi cũng phải gả chồng, nếu cha mẹ bỏ nhau, sợ rằng chuyện hôn nhân của chúng sẽ bị lỡ dở. Huống hồ phải giương mắt nhìn Hướng thị một bước lên làm vợ cả, đây là điều mà Đỗ Tình Lam không thể chấp nhận nổi.
Thanh Hề khẽ khàng đứng dậy, nhàn nhã chỉnh lại xiêm y, quay người bước ra cửa.