Tư Duệ quan tâm đến Như Tuyết. Anh cũng quên mất việc mình không thích động vào người khác. Anh nhìn mấy đứa cháu của mình quát:
- "Mấy đứa làm cái gì vậy hả?"
Âu Dương Chí Bình với Âu Dương Ngọc Quyên run người vì nhìn thấy chú của mình. Nhưng mà hai người vẫn thắc mắc. Tư Duệ từ trước đến bây giờ làm gì thích đụng vào người khác. Mà từ trước đến bây giờ chú của họ làm gì tốt tính như vậy. Họ đã từng thấy chú của mình tàn ác đến cỡ nào.
Âu Dương Chí Bình run lẩy bẩy nói:
- "Chú... chú... sao chú lại đến đây"
- "Họp"
- "Cháu... cháu... cháu xin lỗi. Cháu không biết bạn ấy bị thương"
- "Im miệng"
- "Cháu hiểu rồi thưa chú ".
||||| Truyện đề cử: Dưới Bóng Cây Sồi |||||
Bỗng dưng Âu Dương Chí Bình ngoan đột xuất. Đây cũng là lần đầu tiên mọi người ngoại trừ Âu Dương Ngọc Quyên thấy Âu Dương Chí Bình vâng lời như vậy. Như Tuyết tự nhiên nở nụ cười khi nhìn thấy Âu Dương Chí Bình ngoan ngoãn như vậy.
Bây giờ mọi người mới chú ý đến tay của Như Tuyết. Tay của cô đã đỏ ửng lên. Tư Duệ ân cần hỏi thăm cô:
- "Tôi đưa em đi bệnh viện"
- "Không cần đâu. Tay của cháu vẫn cử động được. Không cần đến bệnh viện đâu"
- "Không được ý kiến"
- "Thật sự không sao mà. Chú nhìn xem tay của cháu vẫn bình thường mà... Ui đau"
- "Đau mà vẫn cãi"
- "Không đau thật mà."
- "Im lặng"
- "Cháu không đau mà. Sao mọi người cứ làm quá lên"
- "Tốt nhất em nên im lặng lại... Nếu em còn cứng đầu, tôi không biết tôi sẽ làm chuyện gì đâu"
Tư Duệ cứ vậy mà bế Như Tuyết đi ra xe trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Giang Tuân thấy ông bạn của mình bế cô cũng hơi bất ngờ. Sau đó cũng lái xe về nhà. Còn mấy người bạn thì tiếp tục dọn dẹp lớp. Nhưng mà ai cũng lo lắng cho cô.
Bệnh viện Sở gia.
Tư Duệ cứ bế cô từ lúc ở trường đến bây giờ. Cô thấy anh cứ bế mình như vậy cũng rất ngại.
- "Chú... chú thả cháu xuống đi. Mọi người cứ nhìn cháu với chú từ nãy đến giờ"
- "Mặc kệ họ"
Như Tuyết im lặng để anh bế mình đi. Nhưng mà im lặng được một lúc cô lại tò mò hỏi Tư Duệ. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi nữa.
- "Chú là chú của Chí Bình và Ngọc Quyên sao ạ?"
- "Đúng"
- "Chào chú. Cháu xin giới thiệu... cháu là Lục Như Tuyết bạn thân của Ngọc Quyên với Chí Bình. Mà chú tên là gì vậy"
- "Âu Dương Tư Duệ"
- "Chú mấy tuổi rồi"
- "23"
- "Vậy chú bằng tuổi của anh cả cháu rồi"
- "Anh hai"
- "Vâng anh cả của cháu cũng bằng tuổi chú."
- "Em là con út"
- "Dạ. Nhưng ở nhà cũng buồn lắm"
- "Hửm"
- "Bố mẹ cháu đi làm suốt. anh cả với chị dâu đang ở nước ngoài. Còn anh hai thì ngày nào cũng ở trường. Mà nếu không ở trường thì anh hai lại nhà riêng ở"
Tư Duệ nghe Như Tuyết gọi mình là chú thì anh nhăn mặt lại. Anh cũng hỏi cô một câu khiến người khác mà nghe sẽ bật cười.
- "Tôi già lắm hay sao mà em gọi tôi là chú"
- "Chú không già chút nào, chú rất là trẻ. Nhưng mà vì chú là chú của bạn thân cháu"
- "Ừm"
- "Chú cứ gọi cháu là Như Tuyết đi"
- "Như Tuyết sao?"
- "Vâng"
Tư Duệ đưa Như Tuyết đến chỗ của bác sĩ để xem tay. Bác sĩ xem tay cho cô nhưng mà rất sợ người đứng sau cô. Cô không thấy biểu cảm của anh nên cũng mặc kệ.
- "Bác sĩ tay em ấy"
- "Ngài Âu Dương, tay của tiểu thư không có gì nghiêm trọng cả."
- "Vậy thì tốt"
Như Tuyết cũng cảm ơn bác sĩ rồi mới ra về.
- "Cảm ơn bác sĩ"
- "Không có gì đâu tiểu thư"
Như Tuyết cùng với Tư Duệ đi ra khỏi phòng khám. Lần này cô không cho anh bế mình nữa, mà cô tự mình đi. Lúc này cô mới chú ý những người đi sau lưng anh. Một người mặc áo xanh, một người mặc áo trắng. Còn năm người còn lại thì mặc đồ màu đen, đeo kính đen.
Như Tuyết rất là quen thuộc với cảnh này. Nhưng mà cô lại nghĩ những người này đi sau hai người mặc áo xanh, đen. Cô cũng hơi sợ vì cứ thấy họ cứ đi theo cô và anh. Cô cứ nắm chặt lấy cánh tay của anh.
- "Sao vậy?"
- "Chú, sao bọn họ cứ đi theo chúng ta vậy."
- "Người của tôi"
- "Chú có thể nói họ đi xa một chút không"
- "Em sợ "
- "Cháu hơi sợ"
Tư Duệ từ đầu một khuôn mặt bình thường. Nhưng sau đó khuôn mặt ấy lại trở về trạng thái lạnh như băng. Giọng của anh cũng không nhẹ nhàng như nói với cô nữa.
- "Thư ký Khương, trợ lý Lương đi xa ra"
- "Đã hiểu thưa ông chủ"
Tư Duệ nói xong thì đám vệ sĩ, thư ký với trợ lý đi cách xa hai người 5 mét. Cô cũng không nắm lấy cánh tay của anh. Anh đưa cô đi ra ngoài xe của mình. Anh cho cô ngồi ghế phụ mà không để cô ngồi phía sau. Anh tự mình lái xe không cần đến tài xế.
Như Tuyết chỉ đường về nhà cho anh. Anh đưa cô về đến gần nhà thì cô bảo anh dừng xe lại. Bởi cô không muốn ai biết chuyện này. Xe anh dừng lại dưới gốc của cây hoa đỗ quyên. Cô đợi anh đi xong rồi mới đi bộ về nhà. Cô không thể để bố mẹ nhìn thấy cảnh anh đưa cô về.
Như Tuyết đi trên con đường lớn để trở về nhà. Đang đi thì có một chiếc xe quen thuộc tiến đến gần cô. Cửa xe được kéo xuống.
- "Anh ba"
- "Lên xe"
- "Thôi anh ba... em đi vài bước nữa là đến nơi rồi. Anh đi trước đi"
- "Lên xe đi"
- "Em không lên đâu. Em muốn đi bộ một chút"
- "Ừm"