Bây giờ tại phòng giáo viên.
Phụ huynh của bốn người bạn cũng đã đến. Phụ huynh của Giang Kim Nhàn là Giang đại thiếu gia_ Giang Tuân. Lưu Quyền lại là mẹ của mình Lưu phu nhân. Còn Âu Dương Chí Bình và Âu Dương Ngọc Quyên lại là chú: Âu Dương Tư Duệ. Cô chủ nhiệm mời mọi người ngồi xuống rồi mới bắt đầu nói chuyện.
Cô chủ nhiệm:
- "Mời mọi người ngồi xuống."
Cô Tống cũng giới thiệu về bản thân mình, kiêu ngạo mà nói.
Cô chủ nhiệm:
- "Xin chào mọi người. Tôi là giáo viên chủ nhiệm của lớp 10.1"
Lưu phu nhân:
- "Chào cô tôi là mẹ của Lưu Quyền"
Cô Tống:
- "Chào chị"
Giang Tuân:
- "Anh trai của Kim Nhàn. Chào cô"
Âu Dương Tư Duệ:
- "Chú"
Cô Tống không hiểu lời nói của Âu Dương Tư Duệ lắm. Cô chủ nhiệm tỏ ra ngơ ngác. Còn Giang Tuân vừa nghe thì đã hiểu. Dù gì cũng chơi với nhau hai mươi mấy năm trời, ít nhiều cũng hiểu nhau. Giang Tuân cũng hiểu những gì mà anh nói. Giang Tuân giải đáp thắc mắc cho cô giáo.
Giang Tuân:
- "Chú của Ngọc Quyên và Chí Bình"
Cô chủ nhiệm:
- "Bây giờ tôi xin nói về tình hình của các cháu"
Lưu phu nhân:
- "Cô cứ nói"
Cô chủ nhiệm:
- "Tôi thấy ý thức bây giờ của các em rất là kém. Mặc dù ở trong ban cán sự lớp nhưng chưa hoàn thành được nhiệm vụ của mình"
Giang Tuân:
- "Tôi là anh trai của Giang Kim Nhàn. Không biết Kim Nhàn đã làm gì để cô phải nói như vậy. Tôi sống với con bé cũng mười mấy năm rồi. Con bé sẽ không làm chuyện gì vô lễ nếu không có lí do"
Lưu phu nhân:
- "Con trai tôi... tôi hiểu. Từ nhỏ đến lớn đã như vậy rồi, không đổi được"
Cô Tống:
- "Mọi người làm như vậy là không quan tâm đến con em của mình"
Lưu phu nhân:
- "Cô thử nói xem con tôi tại sao tôi không quan tâm. Lưu Quyền chơi với những người bạn tốt... Khả năng học tập cũng rất tốt. Từ khi chơi với những người bạn này, lực học của con trai tôi tốt hơn trước rất là nhiều. Nhưng tính khí thì thằng bé giống bố nó. Không thể nào thay đổi được"
Giang Tuân:
- "Em gái tôi học tập rất là giỏi. Tôi cũng nghe Kim Nhàn nói sơ qua về cô chủ nhiệm đây. Nghe nói cô năm nay cũng 38 tuổi nhưng vẫn chưa lấy chồng nữa"
Cô chủ nhiệm:
- "Chuyện đó liên quan gì?"
Giang Tuân:
- "Cô quá khó tính nên mới không lấy được chồng... Mà nếu không có chuyện gì nữa thì chúng tôi đi trước."
Âu Dương Tư Duệ từ nãy đến bây giờ không nói gì. Anh không hứng thú gì với chuyện họp phụ huynh cho cháu. Nếu không phải anh cả với chị dâu nhờ, anh cũng chẳng đi làm gì cả.
Giang Tuân với Âu Dương Tư Duệ cùng ra về trước. Còn Lưu phu nhân thì ở lại nói chuyện với cô giáo. Lúc về có đi qua lớp học của Như Tuyết. Anh còn nghe mọi người cãi nhau. Và người cãi cãi to nhất chính là thằng cháu trời đánh. Với cô em gái rượu của Giang Tuân.
Tư Duệ với Giang Tuân đi ngang qua thì thấy 5 người đang dọn dẹp lớp. Mọi người phân chia công việc rất rõ ràng. Âu Dương Chí Bình với Lưu Quyền lau cửa kính. Âu Dương Ngọc Quyên với Giang Kim Nhàn lau sàn nhà và lau bàn. Còn Như Tuyết mặc dù không bị phạt nhưng mà vẫn làm cùng với các bạn. Cô thì lau bảng và và đi giặt rèm cửa sổ.
Mọi người vừa làm, vừa nói chuyện với nhau. Cả trường bây giờ chỉ còn có mấy người ở lại. Nếu không bị phạt chắc trường bây giờ cũng chẳng còn ai nữa. Lưu Quyền nói một câu làm tất cả mọi người muốn đánh cậu ta một trận.
Lưu Quyền:
- "Chúng ta gọi là: CHƠI NGU CÓ THƯỞNG"
Âu Dương Chí Bình:
- "Đều tại Kim Nhàn"
Giang Kim Nhàn:
- "Sao lại tại mình"
Âu Dương Chí Bình bắt đầu đấu võ mồm với Giang Kim Nhàn.
- "Nếu không phải tại Kim Nhàn nói cô chủ nhiệm vừa già vừa ế thì chúng ta cũng đâu phải bị dọn dẹp như thế này."
Giang Kim Nhàn:
- "Ông có tin tôi lấy cán chổi phang thẳng vào đầu ông không... Âu Dương Chí Bình"
Âu Dương Chí Bình:
- "Bà cứ thử đi. Tôi cũng có thể lấy khăn lau cửa ném vào mặt bà đấy"
Giang Kim Nhàn:
- "Ông giám sao?"
Âu Dương Chí Bình:
- "Giám chứ"
Giang Kim Nhàn:
- "Ông xuống khỏi bàn đi rồi chúng ta cùng nhau nói chuyện rõ ràng"
Âu Dương Chí Bình:
- "Đồ lùn... đồ lùn... chỉ cao mét năm lăm"
Âu Dương Ngọc Quyên:
- "Này... chị mày cũng cao có mét sáu đó"
Lưu Quyền:
- "bố mét bẻ đôi mới đúng chứ"
Âu Dương Chí Bình:
- "Nhìn Như Tuyết đi. Cậu ấy cao gần mét bảy đấy"
Như Tuyết đang treo rèm lên cửa sổ. Cô đang đứng trên bàn nhưng vẫn rất rung. Rèm cửa vừa to, vừa nặng khiến cô không thể cầm hết được. Cô muốn nhờ mấy đứa con trai treo lên giúp.
Như Tuyết:
- "Lưu Quyền... Chí Bình giúp mình với"
Âu Dương Chí Bình:
- "Đợi chút... mình phải đánh nhau với Kim Nhàn đã"
Như Tuyết thấy vậy thì cũng cố gắng để treo rèm cửa lên. Cô treo được một nửa thì cũng gần kiệt sức luôn. Cô treo phần rèm còn lại lên. Bàn học vì không có ai giữ nên bàn học bị ngã xuống. Cô may mắn nắm được thanh sắt nên mới không ngã.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Mặc dù Như Tuyết rất cao nhưng mà cửa sổ càng cao hơn. Cô muốn xuống nhưng tay lại mắc vào rèm. Không thể nào tháo ra được. Giọng cô rất khẩn trương nhờ các bạn của mình. Nhưng vì mấy người bạn đang cãi nhau rất là to nên không nghe cô gọi.
- "Mọi người giúp mình với"
- "Aaa..."
Âu Dương Tư Duệ thấy vậy thì chạy vào để đỡ cô xuống. Anh giúp Như Tuyết bước xuống và cho cô ngồi lên trên bàn. Tay cô vì thế cũng đỏ ửng lên. Anh cũng hỏi thăm cô có bị sao không?
- "Có sao không?"
- "Đau... tay..."
- "Tay nào"
- "Tay trái"
- "Để tôi xem thử"
- "Đau... ui..ui...đau lắm"
Âu Dương Tư Duệ vừa nắm lấy tay trái thì Như Tuyết kêu đau.