- "Ông chủ"
- "Nói"
- "Lão phu nhân muốn nói chuyện với ngài"
- "Không gặp"
- "Nhưng lão phu nhân nói nếu ngài không nghe máy thì lão phu nhân sẽ đến đây"
- "Ra ngoài trước đi"
- "Tôi xin phép"
Tư Duệ gọi lại cho Trương Khiết. Bài ca quen thuộc của Âu Dương lão phu nhân dành cho đứa con trai út lại bắt đầu. Tư Duệ vẫn như mọi khi là im lặng cho bà nói. Đến khi bà nói xong anh chỉ nói một câu duy nhất: "Con hiểu rồi". Cứ sau mỗi lần như thế là Lão phu nhân lại giận dỗi anh, bình thường sẽ là một tuần nhưng cũng có lúc lại là cả tháng hai mẹ con không chịu nói chuyện với nhau. Tư Duệ cũng vì thế mà thường xuyên về biệt thự ở ngoại ô thành phố.
Hầu hết cứ mỗi lần Âu Dương lão phu nhân giận dỗi đều là vì chuyện xem mắt. Đây là lần thứ 10 trong tháng này anh đã phá hỏng hầu hết các buổi xem mắt.
*Lần thì vì vị đó đến muộn, bắt anh chờ 2 tiếng đồng hồ. Trong khi đó anh còn có rất nhiều việc phải làm.
*Một lần khác thì cô gái xem mắt với anh yêu cầu anh quá nhiều: Tất cả tài sản đều phải đứng tên của cô ấy, chuyện nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp cô ấy sẽ không đụng đến,... bala...
*Còn một lần thì anh thẳng tính nói cô gái đó đắp cả lớp phấn trang điểm trên mặt.
*Còn có cô thì quá tăng động, không thích hợp với tính khí của anh
....
Sau những lần đó Âu Dương lão phu nhân lúc nào cũng lải nhải với anh. Tư Duệ từ đó cũng không bao giờ xếp lịch cho các buổi xem mắt nữa. Có lần anh đã nói với mẹ mình:
- "Mẹ, con mới có hai mươi ba tuổi chưa già đến mức phải đi xem mắt tìm vợ"
- "Con đừng tưởng mẹ không biết trong đầu của con nghĩ cái gì? Nếu như bây giờ con không chịu đi xem mắt thì chưa chắc mấy chục năm sau con đã chịu lấy vợ. Con nhìn bạn bè của con đi, ai cũng có bạn gái, lấy vợ rồi sinh con. Mẹ cũng biết lo lắng cho con mà Tư Duệ. Ngoại hình, khuôn mặt của của con cũng không đến nỗi xấu... sao mà hai mươi mấy năm chưa có một mối tình vắt vai hả. Cứ tình trạng như thế này thì con sẽ trở thành người ế bền vững đấy."
Đó chính là nguyên văn câu nói của Âu Dương lão phu nhân. Tư Duệ thì luôn tư tưởng rằng, thời đại này không nhất thiết phải lấy vợ mới sống được. Với lại anh cũng đã hạ quyết tâm sau 27 tuổi trở lên mới lấy vợ, sinh con. Còn bây giờ anh chỉ muốn chú tâm vào việc phát triển tập đoàn.
Nguyên cả buổi chiều hôm đó Tư Duệ đã không về nhà. Anh chỉ đợi đến lúc gần 6 giờ mới bắt đầu về. Hôm nay anh về sớm hơn những ngày bình thường, vì có lịch dạy kèm cho Như Tuyết. Anh gửi cho cô địa chỉ của một căn chung hộ nhìn rất là bình thường.
Như Tuyết thì đã đến đúng địa chỉ nhưng lại không biết tòa nhà nào cả. Ở đây có hai tòa nhà đối diện cực kỳ giống nhau nên khiến cô nhầm lẫn. Cô cứ chạy đi chạy lại để nhìn xem nên bước vào toà nhà nào. Tư Duệ ở đằng xa thì đã thấy cảnh tượng thú vị này, anh bất giác bật cười. Sau đó lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.
Xong xuôi Tư Duệ mới từ từ đi lại chỗ của Như Tuyết. Anh đặt tay lên vai cô khiến cô giật mình. Nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của anh thì cô mới đỡ sợ. Giờ này ở đây cũng không có mấy người qua lại nên cô rất là sợ. Cũng may đó là anh, nếu mà là người khác chắc cô đã ngất tại chỗ rồi.
- "Chào chú, buổi tối tốt lành"
- "Um. Em đi theo tôi"
- "Vầng"
Tư Duệ dẫn Như Tuyết đi lên căn hộ của mình. Căn hộ của anh ở tầng 20, tầng cao nhất của tòa nhà này..Anh ấn mật mã rồi mở cửa cho cô vào. Khi mở cửa ra cô rất bất ngờ bởi căn hộ này còn nhỏ hơn cả căn phòng của Tư Duệ lúc ở Âu Dương gia. Trong lòng cô lại khơi lên sự tò mò của cô về người đang đứng trước mặt. Anh trước mặt cô nhìn rất giống mọi người, nhưng cô thật sự không thể biết anh là người như thế nào.
Âu Dương Chí Bình và Âu Dương Ngọc Quyên luôn nói anh rất khó tính. Đến nỗi cả hai còn phải khiếp sợ người chú chỉ hơn mình 8 tuổi. Còn Như Tuyết lại cảm thấy Tư Duệ là một người rất khó hiểu. Cô cảm giác những câu nói, sự quan tâm phát ra từ anh đều không được giống như thật. Cái cảm giác đó hôm nay cô phải suy nghĩ kĩ. Truyện Tổng Tài
- "Tiểu Tuyết đã ăn tối chưa"
- "Dạ, cháu chưa ăn ạ. Vừa đi học về là cháu chạy đến đây luôn"
- "Vậy cháu muốn ăn cái gì để tôi nấu"
- "Chú nấu gì thì cháu ăn cái ấy ạ! Chú đừng nấu món có đậu phộng, hạnh nhân là được"
- "Bị dị ứng"
- "Dạ vâng, từ nhỏ đã như vậy rồi"
- "Bây giờ em ngồi đó xem rồi làm tập đề này. Câu nào không hiểu thì hỏi... còn bây giờ tôi đi nấu ăn"
- "Dạ"
Như Tuyết cầm tờ đề trên tay rồi thở dài. Mới buổi đầu tiên mà anh đã cho cô làm những bài khó rồi. Tình hình này không biết cô có thể học được bao lâu nữa. Mấy cô giáo trước đây toàn giảng cho cô trước rồi mới đưa đề để cô làm. Còn anh thì rút gọn quá trình từ làm những bài cơ bản, anh cho cô làm bài nâng cao luôn.