Đời Này Sẽ Mãi Yêu Em

Chương 17: Tống Trân




Như Tuyết khi phát biểu xong cũng được tặng một phần quà nhỏ vô cùng ý nghĩa. Trong lúc đó cô cũng nói nhỏ chuyện mình vừa mới nghe được cho Kiều Y Nguyệt nghe. Ánh mắt sắc lạnh, nụ cười lạnh lùng, không khí lạnh bao trùm lấy cả người bà. Đến Như Tuyết còn sợ nữa là.

- "Mẹ ơi"

- "Sao con"

- "Mẹ nên nhẹ nhàng một chút ạ, đừng có làm người ta vào bệnh viện nhé"

- "Mẹ biết kiềm chế, con cứ yên tâm mà học"

Lục An Nhã không biết từ đâu đi ra, choàng tay lên cổ Như Tuyết. Lục An Nhã tự tin nói:

- "Cháu gái cưng của cô cứ yên tâm, chuyện của mẹ cháu cũng là chuyện của cô... Với lại vị Lục phu nhân này đâu dễ để người ta bắt nạt đúng không nào"

- "Dạ"

- "Trong trường nếu có chuyện gì khó cứ đến tìm em họ của cháu nhé. Nó mà không chịu giúp thì cháu cứ nói với cô út. Cô nhất định sẽ đánh nó một trận"

- "Dạ"

Như Tuyết thường xuyên lo lắng vì chuyện của người khác nên khi mọi chuyện được giải quyết thì cô mới yên tâm học. Sau buổi học ngày hôm nay nhà trường cũng đã có thông báo mới. Chưa đầy một phút thì tin tức này đã được toàn thể học sinh truyền tai nhau. Trên trang web của trường Loyal hiển thị:

[Thông báo:

Cô giáo chủ nhiệm lớp 10.1 từ nay sẽ không còn là giáo viên của trường Loyal chúng ta. Ngoài ra lớp 10.1 từ bây giờ sẽ do cô giáo Kiều Trang chủ nhiệm. Các em học sinh và cô Kiều hãy hòa đồng với nhau để lớp 10.1 luôn dẫn đầu trong các hoạt động. Cuối cùng nhà trường cũng mong muốn trong ba năm tới lớp 10.1 sẽ không phải đổi chủ nhiệm nữa. Thông báo đến đây là kết thúc cảm ơn mọi người đã xem thông báo của ngày hôm nay.

Hiệu trưởng]

Mọi người trong lớp rất mừng khi cô Kiều Trang sẽ là chủ nhiệm mới. Và cô chủ nhiệm cũ đã không còn dạy ở trong thành phố này nữa. Nhưng sau đó có rất nhiều người trong trường thắc mắc tại sao cô chủ nhiệm cũ lại bị đuổi khỏi trường. Mà Như Tuyết vẫn rất là vui mừng khi thay đổi giáo viên dạy môn toán. Cô. Cô chủ nhiệm cũ của lớp là một giáo viên dạy không được giỏi nhưng lại rất là kiêu căng nên cô cũng không thích.

Như Tuyết cảm thấy hôm nay chính là ngày tuyệt vời nhất của mình. Cô trở về nhà trong sự hân hoan và vui mừng. Thời tiết hôm nay dù không được tốt lắm, nhưng đối với cô hôm nay là ngày tốt. Như Tuyết cảm thấy hôm nay là một ngày may mắn, hạnh phúc.

Âu Dương gia

Cả ngày hôm nay Âu Dương gia chìm đắm trong tiếng cười của Âu Dương lão phu nhân. Bà cười nói vui vẻ với một cô gái. Trương Khiết cứ nắm tay nói chuyện không ngừng về chuyện Tư Duệ. Bà lão giới thiệu đứa con trai út của mình cho cô gái đó, người ngoài nhìn vào ai cũng biết cô gái đó khả năng rất là cao sẽ trở thành nhị phu nhân của Âu Dương gia.

- "Tống Tràbà nói cháu nghe... Tư Duệ tuy là người hơi khó gần nhưng chắc chắn cháu sẽ lay động được trái tim sắt đá của nó. Tống Trân, cháu với Tư Duệ từ lúc nhỏ đã thân thiết với nhau nên nó sẽ không lạnh nhạt với cháu đâu. Nếu cháu yêu nó như vậy, bác sẽ giúp cháu chiếm lấy trái tim của nó"

- "Sao mà bà biết cháu thích Tư Duệ ạ. Cháu chưa từng nói cho ai biết mà. Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu đâu bà, dù gì trong lòng Tư Duệ... cháu cũng không là gì cả"

Tống Trà tỏ ra mình rất là đáng thương trước mặt của Trương Khiết. Tống Trà nghe từ bố mẹ mình, dạo gần đây Trương Khiết đang gấp rút tìm vợ cho Tư Duệ. Và một số chuyện khác nên Tống Trà đã gấp rút từ nước ngoài trở về để lấy lòng Âu Dương lão phu nhân.

- "Ui chà, bà nhìn cách cháu đối xử với Tư Duệ thì bà thừa biết. Bà cũng là người từng trải mà... Nhưng mà hai đứa mới có hai mươi ba tuổi thì cũng quá trẻ để kết hôn thật. Có thể đợi thêm một hoặc hai năm nữa kết hôn thì rất tốt. Bà cũng từng này tuổi rồi nên cũng chỉ muốn Tư Duệ yên bề gia thất và sinh cho bà một vài đứa cháu để ẫm là được rồi."

- "Bà so với tuổi vẫn còn rất là trẻ mà"

- "Trẻ đâu... cũng hơn bảy mươi rồi... Bây giờ bà chỉ muốn nhìn thấy Tư Duệ sống hạnh phúc là được. Còn mọi chuyện khác thì bà đã yên tâm từ rất lâu rồi. Bây giờ chỉ còn có Tư Duệ nữa thôi."

Cả hai cùng trò chuyện với nhau cho đến khi người giúp việc lên mời xuống nhà để ăn trưa. Trương Khiết nắm lấy tay Tống Trà kéo Tống Trà xuống nhà để ăn trưa. Vừa đúng lúc Tư Duệ trở về nhà.

Trương Khiết:

- "Tư Duệ về rồi đấy à... Mau lại đây, hôm nay có Tống Trà đến chơi này."

Tống Trà:

- "Tư Duệ xin chào... lâu rồi chúng ta không gặp rồi"

Tư Duệ:

- "Chào. Mẹ gọi con về là vì chuyện này sao?"

Trương Khiết:

- "Thì mẹ..."

Tống Trà:

- "Tư Duệ dạo này cậu có khoẻ không?"

Tư Duệ nói đúng một chữ rồi đi ra khỏi nhà luôn. Để Tống Trà ở lại với một khuôn mặt ngượng ngùng. Còn bà Trương Khiết thì bực mình trước thái độ của con trai út đối với con gái nhà người ta. Dù không thích Tư Duệ cũng có thể trả lời rồi đi. Bà nào ngờ được Tư Duệ lại lạnh lùng và vô tình như thế.

- "Tống Trà... cháu thông cảm cho Tư Duệ một chút. Chắc nó có việc gấp gì đó nên mới rời khỏi đây"

- "Không sao đâu bà ạ... cậu ấy từ nhỏ đã không thích nói chuyện với cháu nên cháu cũng không bận tâm lắm. Cháu cũng xin phép bà cháu về ạ. Hôm nay cháu cũng có một chút việc bận ở nhà"

- "Chuyện hôm nay bà thay mặt Tư Duệ xin lỗi cháu."

- "Cháu không sao thật đấy bà ạ. Cháu thấy chuyện này cũng bình thường ạ. Vậy xin phép bà cháu về"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.