Đời Này Nguyện Cùng Quân

Chương 4: Hai chữ chân tình, là thuốc cũng là độc




Lý Tố Khanh không nói thêm gì nữa, y quay trở lại gian phòng thay một bộ quần áo mới sau đó căn dặn Dạ Chấp phải chịu khó nghỉ ngơi. Hắn bị thương rất nặng, võ công dù có cao cường đến đâu cũng không thể trong thời gian ngắn là có thể khôi phục lại được.

Tiếng giã thuốc của Lý Tố Khanh văng vẳng bên tai, không phải loại âm thanh giòn giã mà là là kiểu trầm đục hỗn loạn. Một lát sau, bên cạnh tiếng giã thuốc còn xen lẫn cả tiếng ho khan của y.

Có lẽ là vì trước đây chưa một ai đối xử với Dạ Chấp như vậy, thế nên dù cho hắn biết Lý Tố Khanh chỉ là đang làm tròn chức trách của một người thầy thuốc nhưng hắn vẫn là kiềm lòng không đậu rung động mất rồi.

Dạ Chấp đứng dậy, nhẹ nhàng ấn vào cổ tay của Lý Tố Khanh, Thần Ngọc nói Lý Tố Khanh sống chung với bệnh lâu năm tự khắc thành thầy thuốc quả thật không sai. Cơ thể của Lý Tố Khanh thoạt nhìn quá gầy gò, đến cả khớp xương tay cũng lộ rõ mồn một, đầu ngón tay trắng bệch, thậm chí là lạnh như băng.

Đối diện với tầm mắt của Lý Tố Khanh, Dạ Chấp chẳng biểu hiện ra điều gì khác thường, hắn ngồi xuống bên cạnh y, giọng nói lạnh lùng, “Tôi làm thay anh.”

Đối với giọng điệu lạnh lùng nghe có vài phần vô nhân tính của Dạ Chấp, Lý Tố Khanh không hề để tâm, y mỉm cười khe khẽ, gật đầu đáp, “Được nha.” Lời vừa dứt, y lại ho khan thêm mấy tiếng, xem ra là do lên núi gặp phải gió lạnh, thân thể vốn đã ốm yếu chịu không nổi loại giày vò này.

Trông thấy nước da tái nhợt của Lý Tố Khanh, Dạ Chấp cau mày lên tiếng, “Đêm khuya sương xuống, anh tốt nhất là nên nghỉ ngơi.” Nói xong, hắn giật lấy đồ vật trong tay Lý Tố Khanh sau đó kéo y đứng dậy, một bộ dáng kiên quyết không cho phép chối từ.

“Ôi chao, được rồi mà.” Lý Tố Khanh nghe lời, nhẹ nhàng đồng ý. Có thể là bởi quá mệt mỏi cho nên Lý Tố Khanh mới bán dựa vào người Dạ Chấp, thoạt nhìn như là luyến lưu không rời, sinh ra một loại cảm giác kiều diễm.

Dạ Chấp thoáng ngẩn ngơ, tiếng tim đập thình thịch trong đêm khuya thanh vắng nghe thật rõ ràng. Song, dường như Lý Tố Khanh chẳng hề hay biết, vẫn cứ tựa vào người hắn buộc hắn phải giả vờ bình tĩnh dìu y trở về phòng.

Sau khi Lý Tố Khanh đã ngồi vững trên chiếc ghế quý phi, Dạ Chấp vốn định xoay người rời đi, thế nhưng Lý Tố Khanh lại nhấc tay tựa hồ lơ đễnh chạm vào gò má hắn rồi nhẹ nhàng vén tóc mai của hắn ra đằng sau vành tai.

Cử chỉ này của Lý Tố Khanh thoạt nhìn trông như là đang âu yếm, tuy rằng thỉnh thoảng Dạ Chấp cũng có nhìn thấy y làm ra động tác tương tự với Thần Ngọc, vậy mà hắn vẫn tránh không khỏi động lòng.

Dạ Chấp mím môi, đầu óc trống rỗng, hắn cúi người hằn môi mình lên đôi môi mềm mại trước mặt.

Lý Tố Khanh hiển nhiên cũng bị giật mình, nhưng dưới sự cắn nuốt quấn quýt khờ dại của Dạ Chấp, y chỉ có thể bật cười, thuần thục dẫn dắt Dạ Chấp thăm dò sâu hơn, đầu lưỡi đôi bên mơn trớn lẫn nhau phát ra thứ âm thanh ướt át trong đêm khuya vắng lặng.

Sau đó, Dạ Chấp thuận nước đẩy thuyền đè Lý Tố Khanh nằm xuống ghế, có điều Dạ Chấp lại đột nhiên ngẩn người, hắn chưa trải sự đời làm sao biết kế tiếp nên làm thế nào, đành phải trố mắt dòm Lý Tố Khanh một lúc lâu rồi mới cúi đầu tiếp tục nụ hôn ban nãy.

Một Lý Tố Khanh thân thể ốm yếu chẳng biết từ lúc nào đã phản công, biến bị động thành chủ động. Dưới ánh nến sáng soi, phiến môi mỏng trơn bóng của y lại càng thêm mê hoặc.

Trước sự ngây thơ đơn thuần của Dạ Chấp, Lý Tố Khanh chỉ khe khẽ nở nụ cười chứ chẳng hề cảm thấy tội lỗi, bởi vì cuối cùng thì đôi con ngươi tựa sơn mài kia cũng đã xuất hiện đôi chút mờ mịt mà trước đây chưa từng có.

Lý Tố Khanh trấn an hôn lên gương mặt của Dạ Chấp, hệt như mưa phùn lất phất, dịu dàng dài lâu. Mà Dạ Chấp lại giống chú bò con, tùy ý để Lý Tố Khanh xâu xé, đến cuối cùng Dạ Chấp hoàn toàn không ý thức được, mình vốn là người phải ăn Lý Tố Khanh nay lại bị Lý Tố Khanh ăn sạch sẽ.

Thẳng cho đến khi Dạ Chấp cảm giác bản thân như đang phiêu bồng trên những đám mây, chẳng hiểu nguyên cớ do đâu, hắn lại ngủ say trong vòng tay người nọ.

Dạ Chấp hiếm khi nào có được một giấc ngủ bình yên đến vậy, thân là đệ tử chân truyền của Thất Tuyệt Môn, kể cả khi ngủ hắn vẫn phải đề cao cảnh giác, bởi vì chỉ có như thế mới có thể nhạy bén cảm nhận bất thường từ mọi phía xung quanh.

Sáng sớm sau khi thức dậy, tàn dư trên cơ thể đã được người xử lý sạch sẽ từ bao giờ, nếu không phải có chút cảm giác quái lạ thì hắn thật sự hoài nghi chuyện xảy ra đêm qua vốn chỉ là một giấc mơ.

Tuy nhiên, biểu cảm của Dạ Chấp chẳng có gì thay đổi, vẫn cứ lạnh như băng, hờ hững xa cách.

Lý Tố Khanh cũng vậy, vẫn là bộ dáng ôn hòa điềm đạm, không chút đổi thay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.