Đợi Mùa Phượng Nở

Chương 1: 1: Lời Mở Đầu




Nếu như tình yêu được ví von như một tình cảm thiêng liêng nhất, đáng quý nhất và cũng đáng sợ nhất trong cuộc sống.

Thì đối với Khải Trâm hai chữ tình bạn còn đáng sợ hơn gấp bội.

Cũng chỉ xuất phát từ cái tình bạn mà ba mẹ của Trâm đến với nhau.

Và cũng từ tình bạn thân thiết của ba mẹ Trâm với ba mẹ anh Win mà đời Trâm trở nên đầy giông tố.

Đã nhiều lần Trâm ước ao giá như ngày xưa, ba mẹ mình đừng có thân thiết với ai thì giờ cũng chẳng đẩy Trâm đến bước đường này.

Lao vào cuộc sống mà có nằm mơ Trâm cũng chẳng nghĩ tới.

Nhưng nói cho cùng thì dù sao tình bạn của hai gia đình ấy đã bền bỉ đến mức chẳng ai sánh bằng.

Một tình bạn đáng ngưỡng mộ mà có nhiều người tìm kiếm suốt cuộc đời cũng chẳng ra.

* * *

Tên của tôi là Đặng Khải Trâm.

Một cái tên mà hầu như chẳng ai nhớ, ngay cả gia đình tôi.

Lý do vì sao hả? Thì thật ra ngay từ nhỏ chẳng có ai gọi tôi bằng cái tên đó.

Vậy gọi bằng tên gì ư? Ba tôi hay gọi:

- ZinZin à, lấy cho ba ly nước đi con.

Mẹ tôi gọi:

- ZinZin à, nấu cơm giúp mẹ đi con.

Anh trai của tôi gọi:

- ZinZin à, giặt giúp anh cái áo đi mà.

Hàng xóm quanh nhà tôi gọi:

- ZinZin à, ba mẹ đâu rồi con?

Và nhiều nhất vẫn là lũ bạn, cứ reo lên khi gặp tôi:

- ZinZin, đi chơi đi nào.

Thì là vậy đó.

Ngay đến tôi, mãi cho đến khi lên lớp một, cô giáo gọi:

- Đặng Khải Trâm, lên bảng.

Thì lúc đó tôi mới biết tôi có một cái tên như vậy.

Tôi còn chưa kịp vui mừng với cái tên đó bao lâu thì các thầy các cô chả biết nghe thông tin từ ai về cái tên ZinZin ấy của tôi mà đồng loạt bắt đầu học theo và từ đó là:

- ZinZin lên bảng làm bài này đi con.

Lên cấp hai, lịch sử vẫn lặp lại.

Ban đầu, tôi rất bực bội rằng tại sao tôi có một cái tên đẹp như vậy mà chẳng ai gọi lại cứ thế gọi tôi là ZinZin.

Nhưng theo thời gian tôi quen dần và cái tên đó ăn sâu trong tìm thức của tôi đến nỗi khi đi thi tôi cũng ghi tên của mình là ZinZin.

Nhiều khi thầy cô gọi lên bảng kiểm tra bài cũ, đọc cái tên "Đặng Khải Trâm" thì tôi vẫn ung dung ngồi dưới đọc sách như thể cái con nhỏ xui xẻo bị gọi lên trả bài đó không phải là mình vậy đó.

Một số đứa bạn của tôi còn thì thầm to nhỏ: "Hình như thầy gọi nhầm danh sách lớp rồi thì phải".

Phải nói chưa ai có cái tên ở nhà mà được mọi người thích đến mức cứ thấy mặt tôi là gọi như tôi đâu.

Lịch sử của cái tên này thì đơn giản lắm.

Ba mẹ tôi kể lại, hồi tôi còn nhỏ rất khó nuôi.

Ăn uống thì khó.

Không thích cười.

Lúc nào cũng chỉ khóc thôi.

Ba mẹ còn nói là định vứt luôn tôi đi cho khỏe rồi (dã mang thật).

Đến một ngày, tôi vô tình nhìn thấy quảng cáo sữa ZinZin với cái con hoạt hình màu xanh ngộ ngộ ấy.

Tôi đã dán mắt vào xem và cười toe toét.

Thế là ba mẹ tôi tìm ra cách dụ dỗ tôi ăn uống và nín khóc.

Từ đó cứ gọi tôi là ZinZin là tôi lại cười ngay.

Nói ra thì hơi xấu hổ nhưng thật sự, trong phòng tôi dán đầy hình ảnh của con zinzin trong quảng cáo sữa và cơ mang nào là gấu bông, kẹp tóc, móc chìa khóa, vân vân, toàn là hình đó thôi.

Hồi nhỏ thì ba mẹ mua cho.

Nhưng lớn lên rồi thì tôi thích đi sưu tầm.

Anh trai tôi luôn nói tôi sẽ chẳng bao giờ lớn nổi khi sống trong căn phòng đó.

Thật ra vốn dĩ ngoại hình của tôi cũng chẳng lớn nổi rồi.

Tôi thuộc loại con gái chân ngắn nhưng não dài.

Khuôn mặt của tôi chẳng có gì nổi bật ngoài đôi môi đỏ mọng.

Tụi bạn trong lớp vẫn nhận xét tôi bằng hai từ "dễ nhìn".

Ừ thì dễ nhìn là được rồi mặc dù tôi thích dễ thương hơn.

Nhưng mà mặc kệ đi, tôi ít khi quan tâm đến ngoại hình của mình lắm.

Tôi sống ở một vùng quê.

Cuộc sống cũng chẳng gọi là khá giả gì nhưng ba mẹ vẫn lo cho tôi và anh tôi rất đầy đủ.

Anh trai tôi tên là Đặng Khải Tứ anh ấy đã hai mươi lăm tuổi rồi.

Ở nhà vẫn hay gọi anh là anh Bin.

Anh là một nhà nhiếp ảnh.

Trong mắt tôi anh là một ông anh quái quỷ nhất mà tôi từng gặp.

Thích đi mọi nơi để chụp ảnh, làm việc tự do nên chẳng thể giàu nổi.

Ba mẹ tôi vẫn phải chu cấp tiền cho ông anh ấy đi chu du khắp mọi nơi như vậy đó.

Tôi là một cô gái thích vẽ, rất thích vẽ là đằng khác.

Thường thì anh tôi chụp được ảnh đẹp là đem về cho tôi để tôi vẽ lại.

Cuộc sống của gia đình tôi vốn dĩ rất đỗi bình thường nếu ba mẹ tôi không thôi mong muốn được giàu có hơn và câu chuyện bắt đầu từ đây..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.