Editor: Yu
Vào buổi sáng đầy sương mù.
Gió sớm thổi qua cửa sổ hé mở, người đàn ông trên sàn cử động, theo tói quen lật người lại, muốn ôm cái gì đó.
Nhưng lại nhào hụt.
Không ngờ bàn tay của anh đập mạnh xuống sàn, Cố Lễ đau đớn tỉnh lại.
Một đôi mắt phượng đỏ dài hẹp hơi hé mở, lông mày nhíu lại, vẻ mặt không vui.
Đầu óc anh đau như bị kim châm.
Cố Lễ chậm rãi ngồi dậy, nhìn xung quanh, xác định đây chính là phòng ngủ mà anh cùng Lâm Sương ngủ ba năm.
Chẳng qua anh ngủ trên sàn nhà?
Trí nhớ của Cố Lễ vẫn còn dừng lại ở thời điểm khi ngày hôm qua anh đổi vé trên đường ra sân bay và mời Giang Thần đi uống rượu.
Sau đó, bọn họ tới bến phà tình nhân, cùng Giang Thần vào phòng riêng.
Khi đó tâm tình anh phiền muôn, cần mượn rượu giải sầu.
Cố Lễ không nhớ mình đã uống bao nhiêu, thậm chí anh còn không biết mình về nhà bằng cách nào.
...
Ngồi trên sàn nhà hồi thần một lúc, Cố Lễ đứng dậy.
Chân trần bước ra khỏi phòng ngủ, khi đi ngang qua phòng khách, anh nhìn thấy Lý Tư Nhiên đang ngủ trên ghế sô pha.
Chiếc áo sơ mi trắng trên người Lý Tư Nhiên bị nhăn nheo bởi tư thế ngủ không đúng, mặc trên người có cảm giác mệt mỏi.
Cố Lễ cau mày, Chậm rãi đi tới, nhấc chân đá đá bắp chân người kia.
"Dậy đi."
Lý Tư Nhiên bị đá hai lần, từ trong mộng tỉnh lại.
Anh ta giật mình đến nỗi lăn ra khỏi ghế sô pha.
Với đôi mắc sắc bén và đôi chân nhanh nhẹn của mình, Cố Lễ tránh sang một bên để không bị Lý Tư Nhiên ngã vào.
Lý Tư Nhiên xoa xoa cái trán bị sưng của mình, đứng dậy sau lưng anh, kéo quần áo nhàu nhĩ.
Sau đó, anh ta nhìn Cố Lễ, ủy khuất nói: "Cố tổng... tối qua ngài uống say."
"Ừ." Người đàn ông nhéo mắt lại, ánh mắt mờ mịt, "Cho nên?"
"Đây không phải là ngài đem tôi coi thành... Lâm, Lâm tiểu thư, nhất định phải để tôi bồi ngài..." Thanh âm về sau của Lý Tư Nhiên cờ hồ không nghe rõ.
Nhưng trong phòng chỉ có hai người họ, đặc biệt an tĩnh.
Với đôi tai nhạy bén, Cố Lễ hiểu rõ mọi chuyện.
Chỉ là anh không thể tin được thôi.
"Tôi coi cậu là..."
Lâm Sương tên này, anh còn không có nói ra.
Sau đó, Lý Tư Nhiên nói ngắn gọn cho anh những gì xảy ra đêm qua.
Trong khi người đàn ông nói chuyện, anh ta chú ý đến khuôn mặt của Cố Lễ, cho đến khi anh ta nhắc về việc trở lại Long Island International.
Khi anh ta nói đến đoạn đỡ Cố Lễ xuống xe, Lý Tư Nhiên nhận thấy rằng khuôn mặt của người đàn ông đó đã biến thành than ngay lập tức.
Anh ta lập tức kết thúc chủ đề này, run rẩy lùi lại hai bước, cố gắng cách xa Cố Lễ nhất có thể.
Có một sự im lặng chết chóc trong phòng khách rộng lớn.
Với trung tâm là Cố Lễ trên ghế sô pha, áp suất không khí giạm xuống cực kỳ thấp.
Lý Tư Nhiên thậm chí không dám thở mạnh, khuôn mặt thanh tú của anh ta đỏ bừng, thiếu chút nữa là ngừng thở.
Sự yên lặng chết chóc như vậy kéo dài khoảng nửa giờ.
Lý Tư Nhiên sợ đến mức quỳ gối xuống trước Cố Lễ.
"Cố, Cố tổng... Ngài đừng nhìn tôi nữa được không?"
"Chuyện tối qua tất cả chỉ là hiểu lầm..."
Lý Tư Nhiên còn chưa nói xong, người đàn ông trên ghế sô pha đột nhiên đứng dậy.
Cử chỉ của anh khiến Lý Tư Nhiên giật mình, anh ta nhanh chóng lùi lại vài bước để trốn đi.
Vốn dĩ Lý Tư Nhiên còn tưởng rằng ông chủ sẽ đánh mình trút giận, không ngờ... Sau khi ông chủ đứng dậy, anh đi thẳng vào phòng tắm.
Sau đó, Cố Lễ trong phòng tắm hơn một giờ.
Khi anh đi ra, Lý Tư Nhiên phát hiện ra rằng miệng anh sưng đỏ, có lẽ là anh chà xát rất mạnh.
Giống như anh ta tối hôm qua, thiếu chút nữa đem mặt mình rơi một lớp da.
"Cố tổng, ngài đừng quên chuyến bay chiều nay..." Lý Tư Nhiên liều mạng nhắc nhở anh, sau đó cúi đầu không dám nhìn mặt Cố Lễ.
Cố Lễ không trả lời, vừa dùng giấy lau đi nước trên khóe miệng, vừa hỏi: "Cậu nói tối qua cậu gọi cho Lâm Sương?"
Lý Tư Nhiên đã từng nói đến.
Lúc này Cố Lễ mơi nhớ tới.
"Vâng." Lý Tư Nhiên rụt rè ngẩng đầu lên, "Lúc đó, tôi muốn nhờ cô Lâm giúp đỡ..."
"Cô ấy đã nói gì?" Cố Lễ ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn Lý Tư Nhiên.
Người nọ cứng đờ người, bật thốt lên: "Cô Lâm từ chối... và nói... rằng cố ấy không biết ngài."
Cố Lễ: "..."
Nhiệt độ trong nhà chợt giảm xuống, Lý Tư Nhiên vội vàng thay đổi chủ đề để cứu mạng chó của anh ta: "Và... Giang thiếu bảo ngài gọi cho ngài ấy khi ngài tỉnh lại."
Giang thiếu là Giang Thần.
Anh ta là con trai của tập đoàn Eimeng, trở về Trung Quốc đã ba bốn năm rồi, anh ta không đầu quân cho công ty của bố mình là Giang Thiểu Cẩm, cũng không gây dựng sự nghiệp.
Ở bên ngoài, anh ta chỉ là một thiếu gia giàu có, không làm gì cả.
Nhưng Cố Lễ, người có khoảng thời gian tuyệt vời nhất với Giang Thần, lại rất rõ về điều đó.
Giang Thần là một tay xã hội đen mặc vest, anh ta là một trong những nhân vật lớn trong giới.
Dù có vẻ không làm gì nhưng thu nhập của anh ta chắc chắn không hề nhỏ.
Sau khi Cố Lễ gọi cho Giang Thần xong, anh đi ra ngoài với Lý Tư Nhiên.
Anh muốn đi tìm Lâm Sương.
Giang Thần nói anh tối qua đối với Lâm Sương nói chút lời quá đáng.
Cố Lễ suy nghĩ, đi công tác trước hay đi tìm cô trò chuyện chút.
...
Bệnh viện nhân dân số 3 Đồng Thành.
Ngay từ sáng sớm, đã có một hàng dài trong sảnh.
Lâm Sương đến bằng xe của Lục Hủ, cùng đường với Đường Hoa.
Sau mấy ngày nghỉ phép, Lâm Sương cảm thấy xương cốt đều lười biếng, trên đường đi tới đây liền ngủ gật một lúc.
Ba người cùng nhau bước vào thang máy.
Lục Hủ đến khoa phẫu thuật ở tầng hai, Đường Hoa đến khoa nhi ở tầng ba, Lâm Sương đến khoa sản ở tầng năm.
Khi thang máy đến tầng hai, Lục Hủ từ trong túi lấy ra một nắm kẹo bơ cứng hình con thỏ trắng đưa cho Lâm Sương: "Câm Câm nhờ tôi mang đến cho em, suýt nữa tôi quên mất."
Lâm Sương nhận lấy, nói cảm ơn.
Lục Hủ lấy ra một nắm khác đưa cho Đường Hoa bên cạnh.
Sau khi người đàn ông bước ra khỏi thang máy, bên trong chỉ còn lại Lâm Sương và Đường Hoa.
Người trước bóc một cái kẹo con thỏ trắng, ngậm trong miệng.
Người sau đút kẹo vào túi áo khoác mỏng, nói với Lâm Sương: "Tôi Nghe Tử Câm nói rằng cô và Cố Lễ đã chia tay?"
"Lâm Sương cười, "Tôi cùng anh ấy vốn cũng không là người yêu, chưa nói đến chuyện chia tay."
Nói xong, thang máy đã đến tầng ba, cô ra hiệu cho Đường Hoa ngừng nói.
Đường Hoa gật đầu, chào Lâm Sương và bước ra ngoài.
Chẳng mấy chố Lâm Sương cũng đến tầng của khoa sản.
Cô đi thẳng vào phòng làm việc, khi đi ngang qua hai y tá, hai người thực tập ngọt ngào gọi "Trưởng khoa Lâm."
Lâm Sương mỉm cười gật đầu chào hỏi.
...
Trong phòng làm việc, vào lúc này chỉ có hai ba đồng nghiệp có mặt, nhìn thấy Lâm Sương đi vào, cũng đều chào hỏi.
Lâm Sương đem túi lên bàn làm việc, đứng dậy đi vào phòng thay quần áo thay áo khoác dài màu trắng, thuận tay đem thẻ kẹp công tác kẹp lên áo.
Khi cô trở lại vị trí của mình, y tá trưởng của khoa đã đến thông báo cho cô: "Trưởng khoa Lâm, Phó chủ nhiệm hôm nay xin nghỉ phép tạm thời, tôi muốn nhờ cô giúp cô ấy ngồi khám hôm nay."
Lâm Sương ừ nhẹ một tiếng, không nói gì.
Cô trở về chỗ cầm điện thoại đi ra ngoài.
Theo quy định của bệnh viện, mỗi khoa sẽ cử một hoặc hai bác sĩ trực tiếp đến phối hợp với khoa ngoại trú để khám bệnh cho bệnh nhân của mỗi khoa tương ứng mỗi ngày.
Thân là trưởng khoa của khoa sản, Lâm Sương không cử một hoặc hai bác sĩ được chỉ định đến khoa ngoại trú làm nhiệm vụ.
Công bằng mà nói, mười ba nhân viên y tế của khoa sản của họ đều thay phiên nhau đến khoa ngoại trú mỗi ngày.
Lúc không có ai, mọi người có thể tự điều chỉnh ca trực nhưng phải ghi chép sổ sách nghiêm ngặt.
Hôm nay, Phó chủ nhiệm không đến, nhờ Lâm Sương giúp đỡ, với tư cách là trưởng khoa, cô đương nhiên không thể từ chối.
...
Lâm Sương vừa bước vào phòng khám, cô còn chưa kịp gọi, hai người phụ nữ đã theo cô vào.
Khi cô ngồi vào bàn làm việc, y tá phụ đem số đặt trên bàn, nhìn bà bầu và cô gái trẻ đã ngồi xuống.
Nữ y tá nói: "Thật xin lỗi, hai người trước tiên hãy nghỉ ngơi ở sảnh đợi bác sĩ gọi số rồi mới vào."
Cô gái trẻ lơ đễnh nói: "Chúng tôi là số 1 và số 2 có gì khác nhau? Cũng không cần phiền toái như vậy đi."
Lời nói của cô bị số 1 nghe thấy, đối phường dừng lại, trong lúc nhất thời tiến cũng không được không tiến cũng không được.
Nữ y tá không biết nói gì, quay đầu nhìn Lâm Sương đã thu dọn bàn làm việc: "Bá sĩ Lâm..."
Lâm Sương giơ tay vuốt tóc của mình, cầm dây chun tùy ý buộc lên.
Khi làm việc này, cô không hề ngước mắt lên mà lạnh lùng nói: "Ra ngoài xếp hàng đi."
Đương nhiên cô nói lời này với hai người vào trước.
Lâm Sương vừa nói xong, nữ y tá liền rùng mình.
Cô biết Lâm Sương, một mỹ nhân lạnh lùng nổi tiếng trong bệnh viện, đồng thời cũng là mỹ nhân của bệnh viện số 3 bọn họ.
Điều đáng ngưỡng mộ nhất là cô không chỉ xinh đẹp mà còn có năng lực chuyên môn vững vàng.
Nếu không, tuổi còn trẻ như vậy sẽ không thể đảm nhiệm chức vụ trưởng khoa sản.
Nữ y tá không dám khuyên Lâm Sương, liền xoay mặt ôn hòa quay về phía hai nữ nhân nói: "Thật xin lỗi, bệnh viện chúng tôi rất có chật tự, số một đang đứng ở cửa... nếu không các vị đi ra ngoài ngồi đợi một chút được không?"
"Không, chị gái tôi là người quen với bác sĩ các cô." Giọng nữ nhẹ nhàng, thanh âm sắc bén hơn, khí thế mạnh mẽ táo bạo.
Nữ y tá sửng sốt tại chỗ, sau đó lại nhìn Lâm Sương.
Lúc này, Lâm Sương cũng ngẩng mặt lên.
Khuôn mặt trắng bệch lạnh lùng đột nhiên lọt vào mắt người phụ nữ mang thai đang ngồi trên ghế, đôi lông mày như tranh vẽ vẫn thanh tú động đậy như trước.
Nhìn vào mắt của cô, nó lạnh hơn rất nhiều.
...
Lâm Sương cũng thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ kia.
Trong con mắt cô lướt qua sự kinh ngạc, trong nháy mắt cô bình tĩnh lại.
Người phụ nữ nheo lại đôi mắt hoa đào, Lâm Sương quay mặt đi, nhìn máy tính, thao tác con chuột...
Đôi môi màu anh đào mấp máy, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng: "Tôi không muốn nói lại lần thứ ba."
"Ra ngoài xếp hàng đi."
Giọng điệu vô tâm đến mức khiến người ta hoài nghi đời người.
Nữ y tá có chút sững sờ, lại nhìn hai người kia, nhất thời hoài nghi người kia đang nói cái gì.
Thật sự là trưởng khoa Lâm mà bọn họ biết?
Phản ứng này của trưởng khoa Lâm không đúng lắm a.
"Sương Sương..." Thai phụ nãy giờ vẫn ngồi yên lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, nhẹ nhàng êm ái.
Lâm Sương không để người đấy tiếp tục, mất kiên nhẫn cắt ngang: "Thật xin lỗi, tôi không coi việc thân thích ở đây."
"Nếu Tô phu nhân tới đây cùng tôi nói chuyện cũ, xin vui lòng thay đổi thời gian."
Người phụ nữ mang thai ngồi trước mặt Lâm Sương là Chu Nhược Du, chính là bạn cùng phòng của cô khi còn học đại học, là một trong những người bạn thân nhất của cô.
Tuy nhiên, ba năm trước, Chu Nhược Du đã đến bệnh viện nơi cô thực tập và quỳ xuống cầu xin cô, cầu xin cô đáp ứng cô và Tô Vấn Châu...
Kể từ giây phút đó... Lâm Sương không còn người bạn thân nhất của mình nữa.
- Hết chương 9-