Đôi Môi Anh Đào

Chương 7: Khóc




Editor: Yu

Không bỏ được?

Cố Lễ mở to đôi mắt mê hoặc, cười lạnh nói: "Ai mà không bỏ được cô ấy?"

"Vị hôn phu của tôi không phải rất xinh đẹp sao?"

Cố Lễ nói xong, dùng tay vỗ vỗ bả vai Giang Thần, gương mặt tuấn tú của anh hướng tới, tràn đầy mùi rượu.

Giang Thần chán ghét, lấy tay che mặt: "Đúng đúng, vị hôn thê của cậu xinh đẹp nhất!"

"Chính là như vậy!"

Cố Lễ còn hưng phấn, hừ lạnh một tiếng: "Lâm Sương là quả bóng*! Đừng quan tâm đến cô ấy!"

Người đàn ông gầm lên như đang trút giận.

Vừa lúc Giang Thần giúp anh đi qua thang máy, cửa thang máy vừa mở ra.

Giang thần ghé mắt liếc nhìn người trong thang máy.

Không biết có phải là mơ hay không, anh ta tựa hồ nhìn thấy Lâm Sương.

...

Lâm Sương và những người vừa đi lên bằng thang máy đã bị hai người đàn ông nồng nặc mùi rượu chặn lại.

Là người đàn ông duy nhất trong đó, Lục Hủ đương nhiên bước tới trước, ra hiện cho Giang Thần đỡ Cố Lễ đang say rượu tránh sang một bên nhường đường.

Trong nhóm, ngoài Lâm Sương, còn có ém gái của Lục Hủ là Lục Tử Câm và một người bạn khác của Lục Tử Câm, Đường Hoa.

Một nhóm ba nữ một nam, tất cả đều xuất sắc, thực sự thu hút sự chú ý của mọi người.

Đợi người Lâm Sương ra khỏi thang máy.

Lúc này, Giang Thần mới hồi phục tinh thần lại, ngơ ngác nhìn Cố Lễ đang được anh ta đỡ.

Vừa rồi Cố Lễ vừa nói cái gì... Không biết Lâm Sương có nghe được hay không.

Nhìn vẻ mặt của Lâm Sương, rất bình tĩnh, giống như là không nghe thấy.

Giang Thần trong lòng vui mừng, lại bị Cố Lễ đẩy anh ta ra, loạng choạng hướng về phía sau Lục Tử Câm.

...

Lâm Sương đứng bên tường.

Cô là người cuối cùng ra khỏi thang máy, cô cố tình tránh mặt Cố Lễ.

Nhưng cô không ngờ rằng người đàn ông đó đang đi thẳng về cô.

Dáng người không ổn định, ánh mắt say mê, gương mặt tuấn tú còn nổi một vệt ửng hồng khả nghi.

Khi anh đi tới, mang cả người đậm mùi rượu, khiến Lâm Sương cau mày.

Đôi mắt sâu không đáy của người đàn ông phản chiếu khuôn mặt của người phụ nữ, anh nhìn thấy cô cau mày, bước chân dừng lại, cuối cùng vẫn đi tới.

Đầu óc Cố Lễ rối bời, không tỉnh táo, nhưng vẫn nhận ra khuôn mặt của Lâm Sương.

Sau khi đến gần, anh vịn vào tường bằng một tay, miễn cưỡng đứng vững.

Anh liếc xéo Lục Hủ đang muốn tiến tới ngăn anh lại.

Đôi môi lạnh lùng nhếch lên, Cố Lễ trực tiếp nắm lấy tay của Lâm Sương bằng một tay khác, và mạnh mẽ kéo người phụ nữ về phía mình.

Lâm Sương không phòng bị chút nào, đột nhiên nhảy vào vòng tay của người đàn ông, khuôn mặt bình tĩnh thường ngày của cô trầm xuống.

Theo bản năng, Lâm Sương đặt một tay khác lên ngực của người đàn ông để ngăn mình đâm vào vòng tay của anh.

Sau khi đứng vững, Lâm Sương ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn chằm chằm khuôn mặt say rượu của người đàn ông: "Cố Lễ?"

Anh ta đang làm gì vậy?

Cố Lễ "ừm" một tiếng, giọng khàn khàn đầy nam tính và gợi cảm.

Anh nghiêng người dựa vào tường, nắm chặt tay Lâm Sương không chịu buông ra, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lục Hủ, cười khiêu khích.

Khi khuôn mặt Lục Hủ trở nên khó coi, nhưng anh ta lại không thể làm gì, Cố Lễ hài lòng thu hồi tầm mắt.

Ánh mắt anh nặng trĩu nhìn Lâm Sương, anh nấc lên, lời nói hiếm khi rõ ràng: "Lâm Sương..."

Anh dùng giọng nói trầm thấp khó hiểu gọi cô, "Một ngày nào đó em sẽ hối hận..."

Khi Cố Lễ nói những lời này, anh hơi nghiêng người, đôi môi nóng bỏng suýt chút nữa áp vào tai Lâm Sương.

Hơi thở có lúc sâu lúc nông đập vào tai Lâm Sương, hơi nhột.

Cô cố tránh xa một chút.

Nhưng Cố Lễ dường như biết trước, khi Lâm Sương có bất kỳ hành động nào, anh sẽ kéo cô mạnh hơn nữa.

Lực của người đàn ông vốn đã mạnh hơn Lâm Sương, nên cuối cùng cô cũng từ bỏ, quay mặt sang một bên với vẻ mặt bình thản, thẳng thắn nhìn vào đôi mắt phượng đỏ quyến rũ của Cố Lễ.

"Tôi không hiểu ý của anh lắm, Cố tổng."

"Nhưng tôi có thể nói rõ ràng với Cố tổng rằng từ 'hối hận' chưa bao giờ có trong từ điển của tôi."

Trước kia không có, sau này cũng không có.

Có lẽ giọng điệu của Lâm Sương quá kiên quyết, còn Cố Lễ, người đang say rượu, đã bị cô làm mất kiểm soát cảm xúc.

Lúc này liền nổi điên hất tay Lâm Sương ra.

Người phụ nữ vẫn không có phòng bị, giày cao gót lảo đảo lui về sau hai bước, nếu không phải Lục Hủ lanh tay lẹ mắt, Lâm Sương sợ là đã té.

Không đợi Lâm Sương đứng vững, Cố Lễ lại đi lên gỡ bàn tay đang nắm khuỷu tay của Lục Hủ ra.

Người đàn ông lảo đảo một chút, suýt nữa đã ngã xuống.

Nhưng anh không quan tâm.

Vịn đỡ bức tường đứng vững, Cố Lễ khóa chặt Lâm Sương, cười lạnh nói: "Em cho là trên đời này trừ tôi ra còn có ai chịu đựng được loại nữ nhân chỉ biết nằm trên giường như em sao?"

Sau khi anh nói rõ ràng, tất cả những người có mặt đều choáng váng.

Đặc biệt là Giang Thần, anh ta đầy ẩn ý nhìn Lâm Sương, âm thầm phân tích những gì mà Cố Lễ vừa nói.

Cho nên... Lâm Sương X thờ ơ sao?

Nếu là người khác, nếu gặp một người như Cố Lễ, không phải đem anh ăn tươi nuốt sống sao?

Có lẽ... Cố Lễ phương diện kia không được? Giang Thần đang suy nghĩ miên man, bên kia Lâm Sương đang bị Cố Lễ diss ngay trước mặt mọi người rốt cuộc cũng đổi sắc mặt.

Vì xấu hổ và tức giận, khuôn mặt cô đỏ bừng, nhìn về phía Cố Lễ với ánh mắt như dao.

Một lúc sau, Lâm Sương cười khẽ một tiếng, sự tức giận của cô đã được thay thế bằng sự mỉa mai, cô đầy ẩn ý nhìn chằm chằm và Cố Lễ một hồi.

Giọng nói rất nhỏ, ngữ khí rất nhẹ: "Thực xin lỗi."

"Tôi thực sự không có hứng thú với đồ vật ngắn."

Sau khi Lâm Sương nói xong, vẻ mặt của mấy người có mặt cũng khác, bầu không khí trong hành lang có chút yên tĩnh lạ thường.

Ngay cả Lục Hủ cũng có chút kinh ngạc, anh ta nhìn Lâm Sương như đang nhìn thấy quỷ vậy.

Bị cô diss lại, Cố Lễ phản ứng hồi lâu.

Anh choáng váng, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng vì say nay lại càng đỏ hơn một chút.

Anh "a" hai tiếng, vịn tường lần nữa đi về phía Lâm Sương.

Lúc Lục Hủ còn đang ngơ ngác, người đàn ông đã nắm lấy cánh tay của Lâm Sương, đẩy cô vào tường, thân hình lớn áp sát cô.

Điều Cố Lễ ghét nhất là bộ dáng này của cô.

Cảm giác như không có gì dưới ánh mặt trời có thể khơi dậy cảm xúc của cô.

"Họ Lâm, em lặp lại một lần nữa? Ai ngắn?"

"Anh ngắn."

Cố Lễ: "... Tôi 18cm, ngắn?"

Lâm Sương ngẩng mặt lên, cười: "18? Anh chắc chứ?"

Vì phép lịch sự, Cố Lễ lập tức nắm lấy tay Lâm Sương, kéo cô đá tung cửa của một căn phòng riêng gần đó, và nói với Giang Thần, người đang đứng sững sờ bên cạnh, "Đi lấy thước kẻ!"

"Hôm nay tôi phải tranh luận với cô ấy!" Giang Thần: "..."

Lâm Sương bị kéo vào phòng riêng giật giật khóe miệng.

Cô chắc chắn Cố Lễ đã say, hơn nữa say đến không rõ mọi thứ.

Bằng không anh có thể nói ra điều đáng xấu hổ như vậy?

Lâm Sương không muốn so đo với một kẻ say rượu, chứ đừng nói đến việc lãng phí thời gian với Cố Lễ ở đây.

Cô đưa tay nắm lấy bàn tay Cố Lễ đang ôm cô, nhẹ nhàng nói: "Buông ra."

Cố Lễ không để ý đến cô, cứ thế kéo cô vào phòng riêng.

Tình cờ anh đạp mở cửa phòng riêng không một bóng người kia ra, tối đen như mực, thật thích hợp để cởi quần kiểm tra độ dài.

Nhìn thấy mình sắp bị người đàn ông kéo vào phòng riêng, Lâm Sương tay kia nắm chặt khung cửa phòng riêng.

Trên mặt cô hiện lên một tia tức giận, giọng nói có chút trầm xuống: "Buông tôi ra."

Cố Lễ không để ý, dừng lại nắm lấy tay còn lại của cô.

Trong lúc giằng co, người đàn ông bướng bỉnh như đứa trẻ đòi kẹo.

Lâm Sương vẫn luôn kiên nhẫn nói chuyện tử tế với anh.

Thẳng đến lúc Cố Lễ nóng nảy, anh mới rống lên một tiếng: "Em không tin tôi 18 sao? Vậy thử xem, tôi không tin tôi sẽ ngắn hơn Tô Vấn Châu cùng Lục Hủ!"

Trong hành lang lại lần nữa như chết lặng.

Lâm Sương sửng sốt hai giây, ngước mắt lên nhìn Cố Lệ với vẻ không thể tin được.

Tâm trạng cô lại thay đổi.

Cố Lễ còn chưa kịp mở miệng nữa, cô đã nhấc chân lên,mũi giày cao gót đá mạnh vào đầu gối của người đàn ông.

Cố Lễ bị đau, buông tay Lâm Sương ra.

Khi người phụ nữ lùi lại, cô lại dùng gót nhắm vào giày của người đàn ông và nhậm mạnh chân...

Động tác của cô rất mạnh, khi cô rút chân lại, Cố Lễ mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng lại, nhảy lên một chân ôm lấy, thở hổn hển.

Lâm Sương quay người lại, không nhìn anh nữa, mà là vẻ mặt âm trầm nói với đám người Lục Tử Câm: "Chúng ta đi uống một ly đi. Nếu trì hõa lâu hơn nữa thì đã đóng cửa rồi."

Nói xong, cô đi qua mọi người rồi đi đến cuối hành lang, đi bộ giữa các phòng riêng.

Lục Tử Câm và Đường Hoa sau khi lấy lại bình tĩnh lại nhìn nhau, cuối cùng không nhị được cười lớn, sau đó cùng nhau kéo Lục Hủ rời đi.

Đoàn người rời đi, trong hành lang liền chỉ còn lại Giang Thần cùng Cố Lễ.

Người trước trợn mắt há hốc mồm.

Người sau vẫn nhảy tại chỗ ôm lấy bàn chân bị giày cao gót giẫm lên, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại vì đau đớn, nhe răng toét miệng, có chút chật vật.

Một lúc sau, Giang Thần mới tỉnh táo lại.

Cố Lễ đã ngồi xổm dọc theo khung cửa, tựa đầu vào khung cửa, miệng mím lại co giật: "Đau quá..."

Giang Thần đang định đi tới giúp anh, đột nhiên cứng người lại, thiếu chút nữa thì ngã.

Sau đó, Cố Lễ liều mạng không chịu đứng dậy, liền dựa vào cửa phòng riêng, ngồi xổm ở đó, vừa khóc vừa trách móc Lâm Sương ác.

Giang Thần bị anh kéo lại, ngồi bên cạnh anh với vẻ mặt thất tình, nghe anh khóc.

Trong lúc đó, anh lấy điện thoại di động nhắn cho Hoắc Liên.

—Toàn màn hình tràn ngập các biểu tượng cảm xúc điên rồ.

"Giang Thần, cậu có nghĩ... cậu có nghĩ cô ấy quá đáng không?" "Ba năm nay, tôi đã bỏ thuốc lá, uống rượu và chơi game, ngoại trừ việc dọn phòng và đi công tác... Tôi luôn đến Long Island International, tôi tặng cô ấy quà, tôi mua cho cô ấy..."

"Hơn nữa, tôi ở trên giường... tô không bao giờ dám buông thả, tôi luôn kiềm chế bản thân vì sợ làm tổn thương cô ấy..."

"Mụ nội nó! Ngược lại nói tôi ngắn?"

"Quá đáng hơn là, cô ấy còn cùng mẹ tôi nói rằng là tôi nói chia tay! Tôi nói đến chuyện đấy khi nào?"

"Người phụ nữ chết tiệt..."

Cố Lễ vừa nói vừa lau nước mắt.

Giang Thần mặc dù cùng anh lớn lên, nhưng nhất thời lúc này lại ghét bỏ anh: "Cậu khóc, cậu khóc, cậu khóc đừng có thể bôi mũi vào quần áo tôi được không?"

Cố Lễ ôm lấy cánh tay anh ta, vùi mặt vào trong vai anh ta khóc lớn.

Nghe được Giang Thần ghét bỏ mình lại càng khóc lớn hơn.

Tiếng khóc lớn đến mức Giang Thần cảm thấy màng nhĩ sắp bị xé nát, đầu óc ong ong, tiếng ồn khiến đầu anh ta đau nhức.

Anh ta không thể chịu đựng được nữa, kéo Cố Lễ ra, nghiêm túc nhìn anh và nói: "Cứ thừa nhận đi, cậu chính là yêu Lâm Sương."

Vẫn là kiểu yêu người ta đến chết đi sống lại.

- Hết chương 7-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.