Đôi Mắt

Chương 55




Ngày hôm sau, sau khi Cố Châu Lâm và Dư Thần Dật cùng nhau ăn sáng, Dư Thần Dật tiễn Cố Châu Lâm ra cửa, hai người dây dưa trao nhau một cái hôn.

“Em sẽ về nhanh thôi.” Ngón tay Cố Châu Lâm vuốt ve lên cánh môi của Dư Thần Dật, tự nhiên liếm đi nước bọt dính trên ngón tay mình, “Anh ngoan ngoãn ở nhà chờ em nha, tối nay anh muốn ăn gì? Lúc em về tiện thể mua cho anh một ít.”

Dư Thần Dật lắc đầu, bộ dạng Cố Châu Lâm nói gì nghe nấy, “Không có gì đặc biệt muốn ăn cả, trong nhà vẫn còn đồ.”

“Được.” Cố Châu Lâm hài lòng mỉm cười, khom người hôn lên gương mặt Dư Thần Dật một cái rồi mới ra ngoài, chờ sau khi hắn đi ra ngoài đóng cửa lại, Dư Thần Dật tinh ý nghe được tiếng cửa bị khóa.

Dư Thần Dật rũ vai xuống, nhân tiện liếc nhìn cánh cửa không thể mở ra kia, nhưng anh lại hoàn toàn không để ý, chỉ bưng chén dĩa trên bàn ăn vào trong phòng bếp rửa sạch sau đó đi ra phòng khách ngồi, mở TV tìm phim điện ảnh để xem.

Anh tìm kiếm vài trang, nhìn thấy poster một bộ phim, nhướng mi nhấn vào “Phát”.

Phim được load xong, màn hình TV liền tối sầm.

Trong bóng đêm, tiếng hít thở và tiếng bước chân chạy trốn dồn dập vang lên, hai chữ “Người yêu” to đùng xuất hiện trong màn hình.

Đây là bộ điện ảnh đầu tiên Cố Châu Lâm dẫn Dư Thần Dật đi xem.

Trên khóe môi của Dư Thần Dật hiện lên một nụ cười khó hiểu, cơ thể thả lỏng thoải mái dựa vào ghế sô pha nhìn hình ảnh nữ chính bị bắt nhốt xuất hiện, nhưng bỗng nhiên điện thoại vang lên.

Thường thì người đột nhiên gọi điện thoại cho Dư Thần Dật không nhiều lắm, anh nghe thấy tiếng điện thoại reo lên còn tưởng là Cố Châu Lâm tìm anh, nhưng khi cầm điện thoại lên nhìn tên người gọi đến thì trái tim lại đập mạnh một chút.

Người điện thoại đến là giáo sư dạy Dư Thần Dật lúc còn là nghiên cứu sinh.

Vị giáo sư khi đã gần sáu mươi nhưng vẫn không kết hôn, cả đời đểu chỉ biết ở trong trường học bận rộn, khi Dư Thần Dật còn đi học rất hợp ý với vị giáo sư kia, vị giáo sư ấy cũng gần như xem Dư Thần Dật thành con của mình, sau khi Dư Thần Dật tốt nghiệp hai người vẫn luôn duy trì quan hệ.

Nhưng vì gần đây xảy ra nhiều chuyện, Dư Thần Dật vẫn không gửi tin nhắn cho đối phương, lúc trước hình như anh còn nhận được mail của trường học gửi tới, anh vốn dĩ còn muốn mở ra xem nhưng kết quả lại để đó quên mất.

Anh gõ vào trán mình, vội vàng nhận điện thoại.

Bên kia điện thoại vang lên một giọng nói Dư Thần Dật vô cùng quen thuộc: “Alo? Là Tiểu Dư sao?”

Dư Thần Dật nói: “Là em, thầy, lâu rồi không gặp.”

“Ai, gần đây không thấy tin nhắn của em, dạo này em khỏe không?” Giáo sư nói: “Công việc còn thuận lợi không?”

Vẻ mặt Dư Thần Dật cứng đờ, có chút xấu hổ cười một chút, đối diện với câu hỏi của giáo sư có chút chột dạ, “A…..Cái đó….Em từ chức rồi…..”

“Hửm? Từ chức?” Vị giáo sư có chút bất ngờ, “Sao vậy? Là làm việc không thuận lợi sao? Lúc trước thầy bảo em ở lại trường học với thầy, không phải là em không vui, còn cực kỳ kiên quyết muốn tìm chỗ làm, cần thầy viết thư đề cử cho em sao?”

Mặt Dư Thần Dật lặp tức đỏ lên, ấp úng nói: “Thật ra quan trọng là em muốn đến đây thôi, sau đó có chút chuyện nên từ chức rồi ạ….”

“Ai, mầy người trẻ tuổi thật là…..” Vị giáo sư kìa dừng một lát, giống như nhớ tới cái gì nên mở miệng nói tiếp: “À, thầy nhớ rồi, lúc đó em nói muốn đi đến đó để tìm lại đứa em đột nhiên rời đi hồi trước đúng không —”

“Dạ.” Dư Thần Dật không đợi giáo sự nói xong đã cắt ngang: “Đúng rồi, thầy gọi cho em có chuyện gì sao?”

“A, đúng rồi.” Giáo sư không tiếp tục đề tài trước nữa, thuận theo Dư Thần Dật nói: “Tháng sau là ngày kỷ niệm thành lập trường, trường học muốn mời những sinh viên xuất sắc đã tốt nghiệp về nói đôi ba lời, thầy có gửi mail cho em mời không thấy hồi âm nên gọi điện tới hỏi thôi, em có định về không?”

“Tháng sau à….” Dư Thần Dật do dự một chút, vẫn chọn từ chối: “Bên chỗ em không tiện lắm, ngại quá…..”

“Không sao, em bận chuyện của em được rồi. “ Giáo sư không để ý chuyện này lắm, hàn huyên với Dư Thần Dật vài câu.

Dư Thần Dật trả lời từng việc, sau đó đột nhiên nói: “Thầy, thầy nói xem…..rốt cuộc cái gì mới là bắt nhốt chân chính.”

Hình như giáo sư không nghĩ tới câu hỏi của Dư Thần Dật lại đi xa đến vậy, nhưng trước đây Dư Thần Dật vẫn luôn hỏi mấy vấn đề kỳ lại nên ông dừng lại suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Nghĩ trên mặt chữ thì là bị bắt giữ, hạn chế tự do của thân thể về phần cái gì mới gọi là bắt nhốt chân chính, em cảm thấy là gì?”

Dư Thần Dật nói: “Còn hơn cả hạn chế tự do thân thể, em cảm thấy giam cầm suy nghĩ, bị khống chế, mới gọi lại bắt nhốt chân chính.”

Hai người thảo luận đề tài này một lát, bên phía giáo sư còn có chuyện bận, sau khi xác nhận mọi thứ của Dư Thần Dật đều tốt ông mới tắt điện thoại.

Dư Thần Dật cằm chiếc điện thoại đã cúp máy, bỗng nhiên nhớ tới chuyện lúc trước mình tìm người tra tư liệu rồi đi năn nỉ giáo sư viết đơn đề cử, mới nhận ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, nháy mắt bây giờ anh đã đi đến bước này.

Anh đặt điện thoại lên bàn, ngón tay gõ nhẹ lên cạnh bàn vang lên những âm than trong trẻo, cơ thể nhịp theo từ tiết tấu của ngón tay, lộ ra một nụ cười thuần khiết, ngón tay co lại, năm ngón tay siết chặt thì nắm đấm, giống như đang nắm thứ gì đó trong tay.

“Anh ơi!” Cố Châu Lâm mềm mại như cái bánh bao chỉ vừa mới cao đến ngực Dư Thần Dật, gương mặt hiện lên một biểu cảm nghiêm túc nhìn Dư Thần Dật: “Em có chuyện muốn nói với anh!”

“Hả? Chuyện gì nè? Có người bắt nạt em sao?” Dư Thần Dật bị biểu cảm của Cố Châu Lâm chọc cười, vươn tay bẹo má hắn, “Nào, nói đi, đánh một cái cũng là đánh, đánh hai cũng cũng là đánh, em cứ nói hết đi, ai bắt nạt em thì bây giờ anh sẽ lập tức giúp em đánh trả.”

“Không phải!” Cố Châu Lâm giậm chân, đỏ tai muốn tránh khỏi bàn tay của Dư Thần Dật, kết quả sức lực không đủ mạnh nên đành phải để mặc Dư Thần Dật bẹo mắt hắn, ấp úng nói: “Thì là…..là….”

“Là cái gì? Nói chuyện chậm chạp như vậy, em là lợn nhỏ sao? Dư Thần Dật thả gương mặt bị anh bẹo đỏ ra, vươn tay nhéo mũi Cố Châu Lâm, “Nói nhanh lên!”

“Ưm ưm…..” Cố Châu Lâm nắm lấy bàn tay đang nhéo mũi mình của Dư Thần Dật, cứu lấy cái mũi bị Dư Thần Dật đùa giỡn trong tay ra, nhưng hắn vẫn nắm tay anh không buông.

Đúng lúc hoa trong vườn vừa nở, trong không khí bay bổng loáng thoáng có vương mùi hoa, mặt trời trên bầu trời bị tầng tầng lớp mây che đi, vạt áo của hai tên nhóc bị gió thổi bay lên rồi lại chậm rãi rũ xuống.

Khác nhau chính là, quần áo trên người Cố Châu Lâm rất sạch sẽ, còn quần áo trên người Dư Thần Dật lại có chút bùn đất — Là vì mới nãy giúp Cố Châu Lâm đánh nhau mới có, cả người đều lăn một vòng dưới đất.

Cố Châu Lâm cầm tay Dư Thần Dật, trên khớp xương ở ngón trỏ của Dư Thần Dật có một vết thương nhỏ khó thấy, hẳn là cạ vào mặt đất nên bị thương.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên vết thương một cái, có le vì thời tiết nóng nên môi cũng Cố Châu Lâm cũng rất nóng.

Dư Thần Dật giống như bị phỏng, nhưng giây tiếp theo Cố Châu Lâm liền mở to mắt nhìn anh.

Trong khoảng khắc đó, ánh mắt của đứa trẻ đứng trước mặt anh còn sáng hơn cả ánh mặt trời trên bầu trời, trong đôi động tử sạch sẽ phản chiếu rõ bóng dáng dơ bẩn của anh, nhưng dường như Cố Châu Lâm không nhìn ra sự nhếch nhác trong đó, cứ chân thành tha thiết nhìn anh như thế, tự như nhìn tia sáng.

Mây trắng bị gió thổi bay đi xa, mặt trời cuối cùng cũng thoát khỏi tầng mây phiền phức, ánh mặt trời lập tức chiếu xuống.

Cố Châu Lâm đứng dưới ánh mặt trời, thành thành thật thật nói với Dư Thần Dật: “Em sẽ luôn ở bên cạnh anh!”

Bình thường lời thề của một đứa trẻ rất nhanh sẽ bị quên đi, nhưng Dư Thần Dật vẫn luôn nhớ kỹ nó.

Dư Thần Dật giơ tay lên môi, nhẹ nhàng hôn xuống mặt trên của ngón tay.

Phim điện ảnh vẫn đang phát, Dư Thần Dật nhìn nam chính cưỡng ép khóa nữ chính lại, dưới nơi đối phương không thể giám thị mình, bỗng nhiên mỉm cười thành tiếng.

“Quả thật rất ngây thơ.” Dư Thần Dật khẽ nói: “Tên nhóc lừa đảo, anh mới là ánh mắt luôn theo dõi em nha.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.