Hôm đó sau khi về nhà, Lâm Giáng giúp Chu Uyển xách túi lớn túi nhỏ đến phòng làm việc mà Vương Giai Thiến đã bỏ vốn ra để thuê trước, thực ra cũng chỉ là một căn phòng gồm ba phòng ngủ trong khu dân cư mà thôi.
Lúc bước vào, trừ Vương Giai Thiến ở đó, bên trong còn có ba người khác đang làm việc, trong phòng toàn là các thùng hàng được chất thành đống, gần như không có chỗ để đặt chân.
Đây là lần đầu tiên Lâm Giáng nhìn thấy người cộng sự trong truyền thuyết của Vương Giai Thiến – Tần Chiếu, chàng trai để đầu húi cua, vẻ ngoài tương đối, nhưng vóc người rất cao, ước chừng cũng phải 1m85. Thấy các cô đến thì rất nhiệt tình, lập tức gọi Vương Giai Thiến đến rót nước mời trà, lúc chuẩn bị rời đi lại bảo Vương Giai Thiến tiễn khách.
Sau này Lâm Giáng thẳng thắn nói với Vương Giai Thiến rằng người đàn ông này xem ra còn không đáng tin cậy bằng Cố Tường.
Vương Giai Thiến hễ nghe thấy hai chữ "Cố Tường" là liền bộc phát, cực kỳ không hài lòng chu chu môi, nghĩa chính ngôn từ* phản bác lại Lâm Giáng, Cố Tường sao có thể so được với Tần Chiếu.
*Nghĩa chính ngôn từ: Câu từ chữ nghĩa nghiêm túc, lý lẽ chính đáng.
Lâm Giáng nhún vai, không nói gì.
Các hữu độ khẩu, các hữu quy châu.*
*Các hữu độ khẩu, các hữu quy châu: Mỗi người đều có điểm đến của riêng mình, bất kể là nguyện ý hay không nguyện ý, thích hay không thích thì đều có mục đích và quá trình của riêng họ.
Tình yêu là thế, sự nghiệp cũng như vậy.
Nói trắng ra Lâm Giáng không có tư cách lo lắng thay cho Vương Giai Thiến.
Đến cả quy châu của mình cô còn chưa tìm thấy được.
Kỳ nghỉ đông năm tư đại học, cô đến thực tập tại đài truyền hình tỉnh ở quê, ban đầu cô tưởng rằng số mình may mắn, người trụ cột của đài truyền hình Trương Tuấn Đào coi trọng mình nên đồng ý dẫn dắt cô, chỉ là sau này xảy ra một số chuyện khiến cô chưa đầy ba tháng đã xin từ chức.
Sau khi tốt nghiệp không phải cô không muốn lao vào sự nghiệp phát thanh, đến đài truyền hình phỏng vấn, cầm micro trên tay, nhưng cô lại không mở nổi miệng.
Lúc này cô mới biết bản thân mình đang có rào cản.
Khi vừa mới biết được chuyện này đầu óc cô trống rỗng, nhưng cô không hề có cảm giác tiếc nuối, thế nhưng bảo không hối tiếc thì tại sao cô lại thấy tức ngực ngột ngạt.
Cô nghĩ không thông suốt, đúng lúc đó Thành Minh Hạo hỏi cô có muốn đến Mỹ tìm anh ấy không.
Lâm Giáng bèn có dự tính đi đây đó để giải tỏa.
Không định ngày về.
Từ Danh Quyên biết kế hoạch của cô cũng không hỏi gì hết.
Từ Danh Quyên nói với cô, "Mẹ biết con là người trong cứng ngoài mềm, nếu như không phải là chuyện đã hạ quyết tâm thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng nói ra như vậy."
Lâm Giáng nghĩ "Đúng là không ai hiểu con bằng mẹ."
Ngày chuẩn bị lên đường, Lâm Giáng nói hết nước hết cái Từ Danh Quyên mới không lái xe tiễn cô ra sân bay.
Từ Danh Quyên không yên tâm nên nhất định bảo Thẩm Yến đưa cô đi.
Trên xe, Thẩm Yến hỏi: "Cậu cứng đầu lắm, nói đi là đi?"
Giọng Lâm Giáng nhè nhẹ: "Thẩm Yến, nếu như mình nói rằng mình đang trốn tránh hiện thực, cậu sẽ coi thường mình chứ?"
Ánh mắt Thẩm Yến bỗng sâu xa.
Lâm Giáng cười, trong mắt có cảm xúc không nói thành lời, "Cậu cũng biết đấy, chuyện đó mình chỉ kể với một mình cậu."
Thẩm Yến biết cô đang nói đến chuyện gì, con ngươi mắt tối sầm: "Chuyện này cứ giao cho mình."
Lâm Giáng cười: "Câu có tin ngẩng đầu ba thước có thần nhìn* không."
*Ngẩng đầu ba thước có thần nhìn: Làm người đừng nên làm chuyện xấu, bởi vì người đang làm trời đang nhìn, thần linh sẽ ghi lại những chuyện tốt cũng như chuyện xấu mà chúng ta làm. Thực ra câu nói này dùng đề khuyên con người ta nên sống lương thiện thành thực.
Thẩm Yến nói: "Mình càng tin pháp luật hơn."
Lâm Giáng không tiếp tục nói, cô cong khóe miệng nhưng không có cảm xúc gì.
Thẩm Yến đặt tay lên vai cô: "Cậu tin mình."
Lâm Giáng cười, cố gắng ép giọt lệ nóng chảy ngược vào trong, nói: "Được."
Cô xoay mặt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ ô tô, bên ngoài mưa rơi tí tách, cô đưa tay vuốt theo vết rơi của nước mưa trên cửa kính.
Ngày mưa hôm ấy, Lâm Giáng ngồi lên máy bay bắt đầu bước vào hành trình đi đến bờ bên kia của đại dương.
Ở Mỹ có tượng Nữ thần Tự do, Thành Minh Hạo nói rằng chẳng có gì đáng xem nhưng cô vẫn muốn tận mắt đến đó ngắm.
Sau khi máy bay hạ cánh, có người cầm theo một tấm biển lớn màu đỏ đến sân bay đón cô.
Lâm Giáng cười tươi bước đến, người đó tặng cho cô một chiếc ôm thật lớn.
Nửa năm trước Thành Minh Hạo xin được học bổng đến Mỹ, ra sức theo đuổi chuyên ngành đạo diễn. Lâm Giáng chưa từng mất liên lạc với anh, bốn năm nay anh đổi biết bao nhiêu màu tóc, cuối cùng quyết định quay trở về màu đen, còn để tóc dài nhìn rất có khí chất của lãng tử nghệ thuật, buộc một túm nhỏ đằng sau gáy.
"Nhìn bím tóc của anh đây có đẹp trai không?" Thành Minh Hạo tinh nghịch nói.
"Bình thường bình thường, chỉ đứng thứ ba thế giới thôi." Lâm Giáng học theo trêu đùa.
Sau đó hai người vừa cười vừa nói đến khách sạn sắp xếp hành lí.
Mấy ngày đó Thành Minh Hạo dẫn Lâm Giáng đi khắp nước Mỹ dạo chơi, ngày cô chuẩn bị rời đi, hai người trừ câu "good bye" thì không nói thêm gì đặc biệt nữa.
Nhưng lúc gần lên máy bay họ gửi tin nhắn cho nhau.
Thành Minh Hạo hỏi: "Cậu tin vào ước mơ không?"
Lâm Giáng trả lời: "Tin."
Anh lại hỏi: "Nhất định phải bình an vui vẻ nhé."
Lâm Giáng đáp: "Bảo trọng."
Sau khi trả lời xong tin nhắn của Thành Minh Hạo, cô trầm mặc nhìn chiếc điện thoại trên tay rất lâu.
Không một ai biết, khi cô thoát khỏi khung trò chuyện với Thành Minh Hạo, lại thất thần nhìn chăm chú vào một tài khoản tên "Tưởng Tượng" rất lâu, mãi cho đến khi bị giục lên máy bay.
Cô tắt điện thoại, ngồi máy bay đến một bờ khác của đại dương.
Khi ấy là mùa hè năm 2014, nhiệt độ ở Trung Quốc rất nóng, Mỹ cũng vậy, cái nóng của mùa hè khiến cho nước mắt cũng phải bốc hơi, cũng khiến cho sự bồng bột của tuổi trẻ bốc hơi mất.
Bọn họ đều đã trưởng thành rồi.
Thành Minh Hạo ra nước ngoài, Hà Lai từ Vũ Hán bay đến Hồng Kông ở phía nam xa xôi, Thẩm Yến và Vương Giai Thiến cùng chọn trở về quê hương phát triển sự nghiệp, mọi người đều lần lượt gửi tin nhắn cho nhau.
Chỉ duy nhất người đó, Lâm Giáng không biết anh đang làm gì.
Mấy năm nay, cô cũng từng tìm kiếm anh trên khắp Tieba Douban Weibo, còn tìm tên tài khoản của anh trên ứng dụng Wechat mới ra mắt, cũng đã từng tìm số QQ của anh, nhưng lại chẳng tìm thấy gì.
QQ trở thành minh chứng duy nhất cho việc hai người từng quen biết nhau. Nhưng trừ những ngày lễ, cô soạn cho anh những tin nhắn chúc phúc "gửi đồng loạt" giấu đầu hở đuôi ra thì hai người hoàn toàn không có liên lạc gì khác.
Nhưng có điều chuyện duy nhất được an ủi đó là mỗi lần sau khi cô gửi lời chúc anh đều lịch sự đáp lại một câu.
Tin nhắn trả lời của anh hầu hết đều rất đơn giản, nhưng đối với cô như vậy cũng quá đủ rồi.
Lâm Giáng không biết anh nghĩ như thế nào, lại cảm thấy không thể nghĩ quá nhiều, tóm lại mỗi lần cô đều chụp màn hình lịch sử trò chuyện rồi lưu vào một album ảnh riêng tư.
Màn hình điện thoại tỏa ra ánh sáng yếu ớt trong đêm khuya tĩnh mịch, người nhìn vào điện thoại chằm chằm không dịch chuyển.
Mãi cho đến khi có người gọi: "Giang Vi Phong, vẫn chưa ngủ à?"
Giang Vi Phong hoàn hồn lại, xuống giường cầm chiếc bật lửa và bao thuốc trên bàn lên rồi đi ra ban công.
Màn hình điện thoại tối lại, Giang Vi Phong bật lửa châm điếu thuốc hít một hơi, bức ảnh chụp chung thu vào tầm mắt.
Thành Minh Hạo viết: Thời gian không tàn, chúng ta không tan.
Giang Vi Phong đọc thầm lại một lần, ánh mắt thâm trầm.
Đêm đó anh đếm cừu tới tận sáng.
Thời gian tốt nghiệp đã đến, trên tay Giang Vi Phong vẫn còn một số dự án ở phòng làm việc vẫn chưa hoàn thành, vậy nên anh vẫn cứ ở lại Thành Đô.
Cuối tháng bảy, anh mới bận bịu xong mấy công việc trong tay rồi đến phòng làm việc "Tứ Quý Ca" gặp ông chủ, hai người nói chuyện mất ba tiếng đồng hồ.
Đợi đến khi anh bước ra khỏi phòng làm việc mặt trăng đã treo trên đỉnh đầu rồi, một chiếc ô tô đứng trước cổng hướng phía anh nhấn còi.
Anh nâng mắt nhìn, là Trương Ích Gia.
Giang Vi Phong bước đến gần chào một tiếng: "Anh."
Trương Ích Gia bảo anh lên xe, anh do dự mấy giây rồi nhấc chân ngồi lên.
"Còn nhớ ngày đầu tiên anh đưa chú đến phòng làm việc này không, hôm ấy trời cũng nóng như vậy, bây giờ nghĩ lại cảm giác chuyện này như chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua, kỳ thực cũng đã được ba năm rồi." Trương Ích Gia đưa cho Giang Vi Phong một điếu thuốc, tự biên tự diễn nói.
Giang Vi Phong cười, không có quá nhiều biểu tình.
Trương Ích Gia quay qua, nhìn anh cười: "Sao rồi, gia hạn hợp đồng rồi à?"
"Không." Giang Vi Phong nhả một vòng khói, phong khinh vân đạm trả lời.
Trương Ích Gia cười: "Anh biết ngay là chú sẽ không gia hạn hợp đồng mà, sao thế, tìm được chỗ khác rồi à? Hay là làm một mình?"
"Làm một mình." Giang Vi Phong không có ý định giấu giếm.
Trương Ích Gia nhăn mặt nheo mày, lúc ngẩng đầu lên lại cười, cũng không quanh co nữa: "Hai chúng ta hợp tác đi?"
Giang Vi Phong nghe anh ta nói vậy bèn quay đầu lại đưa mắt nhìn Trương Ích Gia, khói thuốc lượn lờ dưới ánh mắt không rõ của anh.
Trương Ích Gia dập tắt điếu thuốc, chỉnh tư thế ngồi thẳng: "Ban đầu chơi ván trượt anh đã cảm thấy có duyên với chú, hai chúng ta lại đều là người Thanh Thành nên cùng nhau trở về Thanh Thành lập nghiệp, chú thấy được không?"
Giang Vi Phong không nói chuyện.
"Đương nhiên nếu chú muốn xông pha Bắc Thượng Quảng* thì cứ coi như anh chưa nói gì. Nếu chú về Thanh Thành, chỗ anh còn có mấy người anh em, chúng ta có thể làm cùng nhau, kỹ thuật của bọn họ còn kém hơn một chút so với chú, vậy nên anh muốn kéo chú về làm cộng sự, hai chúng ta ngang vai ngang vế." Trương Ích Gia thấy Giang Vi Phong không nói gì liền giải thích.
*Bắc Thượng Quảng: Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Đông.
Giang Vi Phong cũng dụi tắt điếu thuốc: "Có thể thì cũng có thể, nhưng chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn."
Trương Ích Gia cười: "Đó là chuyện đương nhiên rồi, mấy năm hai chúng ta quen biết nhau cũng chẳng phải để tranh công, người anh em này có nghĩa khí, đáng tin cậy hay không trong lòng chú cũng biết."
Giang Vi Phong cười.
Trương Ích Gia thấy Giang Vi Phong coi như là đồng ý, không kìm được vui mừng khôn xiết: "Đi uống vài ly nhé?"
Giang Vi Phong lắc đầu: "Thôi ạ."
"Sao thế, ở nhà có vợ quản à?" Trương Ích Gia đùa anh.
"Không, chỉ là không muốn đi thôi." Giang Vi Phong tản mạn cười.
"Thôi được, vậy anh đưa chú về trường." Trương Ích Gia bắt đầu khởi động xe nhưng vẫn không quên trêu chọc anh, "Không đúng, chú sao thế, từ lúc quen nhau tới giờ anh thấy chú vẫn cô đơn lẻ bóng là thế nào."
Giang Vi Phong bật cười: "Em thuộc hệ cấm dục."
Trương Ích Gia tấm tắc hai tiếng: "Cậu nói xem tính khí cậu cũng không phải cứng nhắc, sao trong tim lại có một Đường Tam Tạng thế."
Giang Vi Phong thu lại nụ cười, nhắm mắt giả chết, không tiếp lời.
Không phải Giang Vi Phong chưa từng nghe người khác nói, anh chính là điển hình của kiểu người đi qua trăm bụi hoa nhưng không vương lên người một chiếc lá.
Đến cả bữa cơm tụ họp cuối cùng trước khi tốt nghiệp, mấy người bạn cùng phòng kí túc xá vẫn trêu đùa anh.
Anh vẫn như mọi ngày, nghe tai này lọt tai kia.
Mãi cho đến lúc buổi tụ họp giải tán, mấy người bọn họ về trường, anh như thường lệ châm một điếu thuốc hút, Đông Huy đi cuối thần bí ghé đến: "Phong ca, có phải cậu tim đã có chủ rồi không?"
Giang Vi Phong lạnh lùng liếc cậu ta, anh không có ý định trả lời.
"Thực ra thì, tôi biết đó là thật." Đông Huy lại nói.
Lúc này ánh mắt Giang Vi Phong chợt xẹt qua tia sáng, hứng thú nhìn Đông Huy, ý bảo cậu ta nói nốt.
Đông Huy nhướng mày, cao thâm sâu hiểm cười: "Cậu còn nhớ ngày 1 tháng 5 năm ngoái bạn cậu đến tìm cậu không?"
Giang Vi Phong nhất thời sững người, nhớ đến việc Hạo Tử được nghỉ đến đây nhờ anh chụp ảnh.
"Tối đó cả hai người đều đứng ngoài ban công hút thuốc, tôi đi phơi quần áo nên nghe thấy các cậu cùng nhắc đến một cô gái..."
"Chỉ mấy phút ngắn ngủi ngày hôm đó nhưng những lời cậu nói còn nhiều hơn những lúc cậu nói chuyện với tôi."
Giang Vi Phong nghẹn họng.
Mãi cho đến khi điếu thuốc cháy hết làm bỏng tay.
Anh mới hoàn hồn, ổn định tâm trí, giọng nói như có cơn sóng cuộn trào, nhưng lại giống như từ một nơi rất xa truyền tới, anh đáp lại một chữ "ừ".
Đông Huy cười, "Tôi biết ngay là vậy mà."
Chàng trai như vừa khai quật được một bí mật động trời nào đó, có chút đắc ý, nhưng không tiếp tục hỏi nhiều nữa.
Giang Vi Phong cười mà không nói, anh lại châm thêm một điếu thuốc, một cơn gió thổi đến, thổi sáng tàn thuốc, khiến anh phải chau mày.
Con người sợ nhất ba chữ "Đã quá muộn", may mắn nhất là "Vừa kịp lúc".
Trên thế giới giữa biển người đông đúc, ai có thể biết trước giây tiếp theo ai và ai sẽ bị đám đông chia cắt, ai và ai sẽ cửu biệt trùng phùng.
Kỳ thực anh có rất nhiều câu hỏi, vùi trong lòng suốt bốn năm qua, anh muốn chính miệng mình hỏi cô.