Đợi Gió

Chương 21




"Ăn gì ta?" Ông lão có vẻ phiền muộn, "Con nói xem con đến cũng không nói trước với ông một tiếng, ông chẳng còn món ngon gì cả."

Lâm Giáng ôm cánh tay ông ngoại, cười: "Ai ya, ông ngoại nấu món gì cũng ngon hết."

Ông cụ nghe xong cười rung cả người, vội nói: "Được, vậy con đi xem tivi một lát đi, ông nấu đơn giản một chút là xong ngay."

Lâm Giáng không chịu: "Con không, con vẫn giống như lúc nhỏ, con giúp ông một tay."

Ông cụ nói được, một già một trẻ bắt đầu bận rộn trong phòng bếp.

Sau đó, hai người nấu một đĩa khoai tây thái sợi chua cay, thịt xào ớt, đậu phụ hương thung, cuối cùng vì để cho đủ bốn món, họ còn cắt một đĩa xúc xích giăm bông thêm một chút dầu mè và hành lá thái nhỏ.

Lâm Giáng ở trong phòng bếp nhúp trộm một miếng thịt bỏ vào miệng, vô cùng thỏa mãn, vừa ăn vừa khen: "Ông ngoại nấu ăn ngon như vậy, sao mẹ con lại không giống ông nhỉ?"

Ông ngoại đang sắp bát đũa, ông bày ra ba đôi, một đôi dành cho người bạn đời đã mất của mình, suốt ba năm nay vẫn vậy, ông cười ha ha hai tiếng: "Mẹ con giống bà ngoại của con."

Lâm Giáng đặt đồ ăn lên trên bàn, cười: "Mẹ con giống bà ngoại, vậy nên con cũng giống mẹ, nấu ăn cũng không nên hồn."

Ông ngoại lại cười rộ lên, thần sắc dịu dàng, Lâm Giáng gắp đồ ăn cho ông ngoại, hỏi: "Có phải ông ngoại lại nhớ vợ rồi không?"

"Nhớ chứ, sao có thể không nhớ được." Ông cụ ngước mắt nhìn tấm di ảnh cách đó không xa, xuất thần trong giây lát rồi mới hỏi Lâm Giáng, "Nghe nói con nhận được rất nhiều giấy báo trúng tuyển à, ông ngoại còn chưa chúc mừng con, nhưng mà, học hành nghiêm túc là tốt nhưng cũng phải biết chú ý đến sức khỏe, đừng để mệt quá."

Lâm Giáng gật đầu nói, "Con biết rồi ạ.", cô gắp thêm một đũa lá thung, ngon đến nỗi cả mặt đều nở hoa: "Ông ngoại, lá thung này tươi thật đấy."

Ông ngoại thấy Lâm Giáng thích, bản thân cũng thấy vui: "Nếu thích ăn thì lát nữa đi cầm lấy một ít mà mang về, đây là hôm qua ông đi leo núi nên tiện hái luôn đấy."

"Leo núi? Ông ngoại lại phát hiện ra sở thích mới rồi à?" Lâm Giáng hỏi.

"Chẳng qua là ông mới nghỉ hưu, nhàn rỗi không có việc gì làm, đúng lúc ông Trương nhà bên cạnh đang mày mò học chụp ảnh nên kéo theo ông đi cùng, hai chúng ta đi Nam Sơn tìm cảm hứng." Ông ngoại nói.

Lâm Giáng cười: "Ông ngoại sành điệu thật đấy, kiếm đại một việc giết thời gian không chừng còn phát triển sự nghiệp thành mùa xuân thứ hai."

Ông ngoại liền cười, nói: "Mượn lời cát của con."*

*Mượn lời cát: Có nghĩa giống như là xin vía tốt.

Bên này hai ông cháu đang nói chuyện phiếm, lúc sắp ăn cơm xong, Từ Danh Quyên gọi điện tới.

Lâm Giáng nhận điện thoại, ông ngoại nói với Từ Danh Quyên mấy câu rồi mới cúp máy.

"Mẹ con lại phân phó cho con việc gì rồi?" Không ai hiểu rõ con gái bằng cha.

"Mẫu thân đại nhân nói muốn ăn hạt dẻ Tiểu Kim ở cuối phía đông phố đi bộ." Lâm Giáng cười.

"Ai yo, nhưng ở đó không thuận đường con đi mà." Ông ngoại nói.

Lâm Giáng cười: "Không sao đâu ạ, con bắt taxi đi là được."

Lúc sắp rời đi, ông ngoại tiễn Lâm Giáng ra cửa, ông lấy từ trong túi áo ra 100 tệ muốn cho Lâm Giáng gọi xe, Lâm Giáng liên mồm nói không cần nhưng ông cụ cứ kéo tay Lâm Giáng dặn dò hết cái này lại đến cái gì, cuối cùng nhắc cô thường xuyên đến chơi với ông.

Ông ngoại tiễn cô hết mười mấy phút đồng hồ mới xong.

Lâm Giáng dang tay ôm ông ngoại rồi bảo ông mau chóng về phòng nghỉ ngơi, kết quả Lâm Giáng đi đến đường quành, cô quay đầu nhìn lại vẫn thấy ông cụ trầm mặc đứng ở cổng nhìn theo cô, thấy cô ngoảnh đầu lại ông liền vẫy vẫy tay.

Mũi Lâm Giáng cay xè, cô cắn răng vội quay người rời đi.

Từ nhà ông ngoại ngồi xe hết ba mươi phút mới đến phố đi bộ.

Từ Danh Quyên rất thích cửa hàng này, nó đã mở được hai mươi năm rồi, từ trước đã cực kỳ nổi tiếng, bốn mùa đều có rất nhiều người ghé đến mua, cô từ đằng xa đã nhìn thấy một hàng người xếp dài trước cửa tiệm.

Lâm Giáng lấy điện thoại từ trong túi ra chụp một bức ảnh gửi cho Từ Danh Quyên: Xếp hàng thật khó, có tiền bo không mẹ?

Còn chưa kịp bỏ điện thoại vào túi, một màu sắc tươi sáng đã lọt vào ánh mắt cô.

Nữ sinh mặc một chiếc áo len màu hồng, rất hợp với mùa xuân, xán nhược đào hoa*.

*Xán nhược đào hoa: Câu thành ngữ của Trung Quốc miêu tả vẻ đẹp của con gái, xán lạn rực rỡ như hoa đào mùa xuân.

Lòng Lâm Giáng lay động. Tối hôm qua vậy mà không phải là ảo giác của cô.

Có lẽ cô ta đang đợi người, hai mắt cứ chăm chú nhìn lên quán net trên tầng hai, chẳng mấy chốc có một nam sinh ừ trên tầng đi xuống, chiếc áo sơ mi kẻ sọc của anh vắt trên vai, bước chân tản mạn.

Nam sinh vừa bước xuống còn chưa kịp ổn định chỗ đứng thì nữ sinh kia đã bật khóc.

Hôm nay cô gái mặc đồ màu hồng, nhìn giống hệt như một quả đào mật mọng nước, non mềm tới nỗi tưởng chừng như có thể vắt ra nước, bởi vì khóc nên càng khiến cho người ta cảm thấy tội nghiệp, Lâm Giáng đứng ở đằng xa mà trong lòng vẫn cảm thấy run rẩy.

Sau đó không biết nữ sinh nói với nam sinh đó những gì, nam sinh không phải cười một cách thờ ơ thì là mất kiên nhẫn chau mày, không thèm đợi nữ sinh nói mấy câu đã quay người rời đi.

Nữ sinh lớn mật làm liều kéo tay nam sinh, nam sinh quay đầu muốn giằng ra.

Ai ngờ cô gái kia càng to gan hơn đột nhiên nhướn người lên mạnh mẽ hôn chàng trai.

Lâm Giáng hít thở thật mạnh.

Nam sinh đẩy ra nhưng dường như không dùng hết sức, cuối cùng không dứt được ra mà để mặc cho nữ sinh ấy hôn.

Tim Lâm Giáng bất giác đau đớn, cô không dám nhìn thêm nữa, cơ thể như bị đóng đinh dưới đất, không tài nào dời mắt đi được.

Nhưng cả một hàng người xếp phía trước mua nhanh hơn cô nghĩ, chủ quán đột nhiên thúc giục hỏi cô muốn mua bao nhiêu tiền hạt dẻ, cô tùy tiện nói đại một con số rồi nhận lấy hạt dẻ, đến lúc cô nhìn qua hai người ở bên kia, bọn họ vẫn đang hôn nhau.

Lúc này cô thật sự không nhìn nổi nữa, chen ra khỏi đám đông muốn chạy, lúc chuẩn bị rời đi còn nghe thấy tiếng thì thầm bàn tán của mấy bác gái đang xếp hàng: "Ôi trời, mấy đứa trẻ bây giờ hư hỏng quá."

Cô không thể ở lại đó thêm một khắc nào nữa, giơ tay vẫy một chiếc taxi bên đường rồi ngồi vào.

Cô không có lí do để khóc.

Nhưng đúng giây phút xe lăn bánh lên đường, nước mắt cô vẫn không nén được mà tuôn như suối.

Vốn dĩ Giang Vi Phong đang tổ đội chơi game cùng mấy người anh em, lâu rồi Thành Minh Hạo chưa được động vào bàn phím nên cực kỳ năng lượng nhiệt huyết, dẫn đội khiến ngay cả Giang Vi Phong cũng cảm thấy hứng.

Bọn họ đang chơi đến đoạn cao trào thì bên người có người chuyển lời nói, bên dưới có người tìm.

Anh không tình nguyện đứng dậy đi xuống dưới lầu.

Sau khi nhìn rõ người kia là ai, anh có chút thảng thốt.

Anh nghĩ, thôi được rồi, cứ xuống nói rõ ràng là xong chuyện, kết quả vừa mới đứng ổn định còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì người trước mặt bắt đầu khóc. Anh rất bực bội, quay người chuẩn bị đi, ai ngờ nữ sinh đột nhiên kéo lấy tay anh, anh muốn giằng tay lại đẩy cô ta ra nhưng giây tiếp theo liền bị cô ta hôn lên.

Đương nhiên anh muốn đẩy người kia ra nhưng trùng hợp thay ánh mắt anh vừa liếc liền nhìn thấy trước cửa tiệm hạt dẻ, một thân ảnh quen thuộc đang đứng đó, người ấy cũng đang nhìn về phía anh, anh bỗng nhiên quên mất động tác mình định làm, để mặc cho nữ sinh trước mặt hôn mình.

Nhưng dường như người kia chỉ thoáng nhìn qua, rất nhanh đã mua xong hạt dẻ rồi dứt khoát rời đi đầu không ngoảnh lại.

Giang Vi Phong lúc này mới hoàn hồn, đẩy nữ sinh trước mắt ra.

Đôi lông mày xinh đẹp của anh cau chặt lại, anh định nói gì đó nhưng im lặng một lát mới mở miệng: "Triệu Tư Ý cô phiền thật đấy."

Hai mắt Triệu Tư Ý đỏ lên, giọng nói đáng thương vô cùng: "Hôm nay là sinh nhật của anh, em giấu mẹ lén mượn tiền bay từ Anh về đây... Chúng ta làm hòa đi anh, có được không?"

Giang Vi Phong giống như nghe được chuyện gì đó cực kì buồn cười vậy, anh cười chế giễu, "Đừng, hai chúng ta không hợp đâu."

Hai vai Triệu Tư Ý lập tức run lên: "Phải làm sao thì anh mới tha thứ cho em đây?"

"Không có gì là tha thứ hay không tha thứ ở đây hết." Mặt Giang Vi Phong bình tĩnh, "Tôi và cô không phải người cùng đường."

"Em thực sự đã đem hết tôn nghiêm của mình trao cho anh rồi." Triệu Tư Ý hơi run rẩy.

"Cô tốt nhất nên cất cái tôn nghiêm của mình lại đi." Giang Vi Phong quay người, nghiêng mặt sang một bên nói, "Đây là lần cuối cùng tôi gặp cô."

Ánh sáng trong đáy mắt cô gái nháy cái liền xám xịt không chút sót lại, nắm chặt hai tay nhưng vẫn không chết tâm: "Em chỉ hỏi anh một câu hỏi cuối cùng, rốt cuộc anh đã từng thích em hay chưa?"

Bước chân lên lầu của nam sinh hơi ngừng lại, trong lòng trống rỗng không biết đang nghĩ gì, lời nói thẳng thắn lại lạnh nhạt: "Không còn thích nữa."

Nữ sinh nháy mắt liền cười ra tiếng, đồng thời nước mắt cũng chảy ra.

Giang Vi Phong không để ý đến người đằng sau lưng nữa mà đi thẳng lên lầu, mấy người trong quán net đang chơi đến cao trào, có lẽ gặp đội chơi gà nên Thành Minh Hạo giết liên tục mấy mạng, chửi bậy mấy câu vào micro, suýt chút nữa thì làm hỏng bàn phím.

Giang Vi Phong chơi game không đến mức giỏi, đơn thuần chỉ muốn tìm niềm vui mà thôi, ban nãy đứng dưới lầu náo loạn với Triệu Tư Ý một hồi nên giờ càng không còn tâm trí đâu để mà chơi game nữa, anh bèn cầm thuốc lá và chìa khóa trên bàn rồi rời đi.

Có người gọi anh lại: "Đi đâu thế? Tối nay không đón sinh nhật nữa à?"

Anh không buồn ngẩng đầu: "Không có hứng, về nhà đây."

Thành Minh Hạo ngăn anh lại: "Đừng mà, tốt xấu gì thì cũng là sinh nhật 18 tuổi, cậu không muốn náo nhiệt thì hai chúng ta ra ngoài uống một ly được không?"

"Thế cậu còn không nhanh cút qua đây." Anh nghe vậy thì nghiêng nghiêng đầu.

Giang Vi Phong xuống lầu trước, lúc đi qua cửa hàng hạt dẻ thì bước chân hơi dừng lại một chút rồi sau đó vẫn nhấc chân đi tiếp.

Buổi tối anh và Thành Minh Hạo tìm đại một nhà hàng bình dân mặt tiền không lớn lắm rồi đến đó ngồi, họ gọi mấy món xào, giữa chừng Thành Minh Hạo ra ngoài, lúc quay lại trên tay đã cầm thêm một chiếc bánh sinh nhật.

Giang Vi Phong không thích ăn đồ ngọt, nhưng cũng không muốn phụ ý tốt của người khác, anh bèn dùng thìa xắn một miếng bỏ vào miệng, kết quả...

"Vị hạt dẻ?" Đôi lông mày đẹp đẽ của anh nhướng lên.

Thành Minh Hạo đắc ý: "Chọn bừa đấy, sao thế, cậu không thích ăn à?"

Giang Vi Phong cười giễu mấy tiếng, bất động thanh sắc đẩy chiếc bánh sinh nhật ra, bưng ly rượu lên uống: "Ngọt quá."

"Vậy cậu không định ăn tiếp à? Tôi tốn tận 200 tệ tiền quỹ riêng mới mua được chiếc bánh này đấy!" Thành Minh Hạo tức thở không ra hơi.

"Thế cậu đi mà ăn hết." Nam sinh mắt cũng không buồn nâng lên.

Ánh mắt Thành Minh Hạo đột nhiên phát sáng: "Này? Lâm Giáng?!"

Mí mắt Giang Vi Phong giựt giựt, lập tức quay đầu lại nhìn.

"Bộp!"

Lúc anh ngoảnh mặt lại, không phòng bị gì, một miếng bánh sinh nhật cực kỳ chính xác đáp trên mặt anh.

Cả mặt Giang Vi Phong dính nhớp, nhất thời hóa đá tại chỗ.

Nhưng kẻ thủ phạm lại thản nhiên lôi điện thoại ra điên cuồng chụp ảnh anh: "Ha ha ha sinh nhật vui vẻ nha người anh em!"

Một tiếng sau, Thành Minh Hạo bị người nào đó kẹp cổ khóa họng, gào khóc xin tha mạng nhưng không có kết quả.

Mà cùng lúc đó, Lâm Giáng khóc sưng cả mắt nhìn chằm chằm vào bài đăng mới nhất của Thành Minh Hạo trên bảng tin: Chúc người anh em sinh nhật 18 tuổi vui vẻ!

Bên dưới đăng kèm một chiếc ảnh nam sinh mặt mũi dính toàn kem sữa, ánh mắt chàng trai trong ảnh lộ ra tia hung ác nhưng lại đáng yêu một cách kỳ lạ.

Lâm Giáng hì hì cười lên, ngay sau đó nước mắt lại như được mở van mà tuôn ra, chảy không ngừng.

Cô không kìm nén được mà nghĩ, cùng anh ăn cơm chắc còn có cả Triệu Tư Ý nhỉ, cô ta cất công ngồi máy bay qua biết bao địa phận để đến tìm anh, làm như vậy thì cho dù có là tảng băng cũng sẽ phải tan chảy thôi.

Anh có lẽ thực sự thích cô ta, nếu không thì lúc ban đầu tại sao lại chuyển đến trường phía tây học, nếu không thì tại sao Trình Vân Xuyên lại chắc chắc người trong lòng anh là ai như vậy?

Cô độc thoại tự hỏi lòng mình: Mình đừng thích cậu ấy nữa có được không?

Nhưng hễ cứ nghĩ đến việc không thích anh nữa, nơi nào đó trong tim cô còn đau hơn lúc nhìn thấy anh và Triệu Tư Ý trao nhau nụ hôn kia.

Kỳ thực, ngay từ ban đầu Lâm Giáng không để tâm đến việc Giang Vi Phong là một kẻ ăn chơi.

Cái cô sợ là anh bên ngoài thì tỏ ra phóng đ.ãng nhưng thực ra lại là người thâm tình.

Nhưng cô lại tự mâu thuẫn, nếu như anh thực sự là một người như vậy, tình cảm không được đền đáp, cô sẽ càng thích anh hơn.

Bàn tay Lâm Giáng lần mò nhấn phím trên điện thoại, cô gõ ra từng chữ trong phần trò chuyện của bảng tin rồi lại xóa đi từng chữ.

Cô cảm thấy bản thân thật hèn mọn, lề mề mãi đến tận hơn mười hai giờ đêm, cuối cùng cô vẫn mở weibo lên.

Cô viết:

Sinh nhật vui vẻ.

Nguyện cho thiếu niên đạp gió rẽ sóng, ngày tháng sau này chớ quên công mưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.