Tô Nguyệt không hiểu: "Tam biểu ca, rốt cuộc huynh có ý gì?"
Mạnh Hàn Sơn đã biết rõ mọi chuyện, hắn đã nhìn thấu bộ mặt thật của hai người huynh trưởng, thậm chí cả Tô Nguyệt, hắn cũng không còn tin tưởng nữa.
Mạnh Hàn Sơn nói: "Trước tiên muội giả mang thai để tranh sủng, hôm nay, muội lại cố ý giả vờ đau bụng, dụ ta rời đi, dụ hổ rời núi.
Vì vậy, thê tử của ta mới suýt bị hãm hại.
Tô Nguyệt, muội thật độc ác!"
Mọi chuyện đều có thể giải thích được.
Mạnh Hàn Sơn tin chắc vào suy đoán của mình: "Thê tử của ta luôn nghĩ cho muội, nàng ấy thân thể yếu đuối, tâm tư thuần lương, vậy mà muội lại muốn đẩy nàng ấy vào chỗ chết! Coi như ta đã nhìn lầm muội! Ta sẽ sắp xếp hôn sự cho muội, nhưng ta không thể chấp nhận muội nữa, muội đi đi!"
Tô Nguyệt hoàn toàn c.h.ế.t lặng, nàng ta cố gắng níu lấy Mạnh Hàn Sơn nhưng bị hắn hất tay ra.
Mạnh Hàn Sơn không còn cho nàng ta chút mặt mũi nào nữa: "Tô Nguyệt, có phải muội là do nhị tẩu sai khiến không? Ngay từ đầu muội tiếp cận ta đã là có mục đích rồi phảI không!"
Tô Nguyệt nhìn nam nhân với vẻ khó tin.
Ngay sau đó, Mạnh Hàn Sơn phất tay áo: "Người đâu! Đưa biểu tiểu thư của nhị phòng đi!"
Vì chuyện có thai là giả, Mạnh Hàn Sơn đã hoàn toàn nghi ngờ Tô Nguyệt, hắn tất nhiên không thể giữ nàng ta lại.
Lúc này, ta mở mắt ra, mỉm cười.
Đây chính là thứ tình cảm sâu nặng như biển mà nam nhân vẫn thường nói hay sao?
Nực cười là, kiếp trước, Mạnh Hàn Sơn quả thực xem Tô Nguyệt như ánh trăng sáng trong lòng, thậm chí còn không tiếc làm tổn thương chính thất của mình.
Tô Nguyệt của kiếp này, vẫn là Tô Nguyệt đó, vẫn là cùng một người, vậy mà Mạnh Hàn Sơn lại vứt bỏ như giày rách.
Tô Nguyệt gào thét điên cuồng.
Một lúc lâu sau, mới không còn động tĩnh gì nữa.
Mạnh Hàn Sơn vào phòng, ta đã dựa vào gối mềm, vẻ mặt khó hiểu.
Hắn dường như cảm thấy mình rất thông minh, phân tích đâu ra đấy: "Tất cả đều là âm mưu của trưởng phòng và nhị phòng, ngay cả Tô Nguyệt cũng là nội gián do nhị tẩu cài vào.
Tri Ý, trên đời này chỉ có nàng đối xử tốt nhất với ta, cũng chỉ có nàng mới là thật lòng yêu ta."
Ta khóc như thật: "May mà phu quân đã sớm nhìn ra âm mưu của bọn họ, cũng may phu quân lần này không việc gì."
“Nhưng chàng à, chúng ta đã gây ra mâu thuẫn với hai vị huynh trưởng rồi sao? Liệu có ổn không? Gia đình hòa thuận thì mọi việc mới suôn sẻ."
Mạnh Hàn Sơn dịu dàng hôn lên tóc mai của ta: "Nương tử ngốc, nàng luôn nghĩ đến gia đình hòa thuận thì vạn sự như ý, nhưng người khác chỉ muốn thay thế tam phòng.
Nương tử, nàng quá đơn thuần, cũng quá lương thiện.
Sau này, vi phu phải bảo vệ nàng thật tốt."
Ta rúc vào lòng hắn: "Vâng."
Mạnh Hàn Sơn nâng cằm ta lên, mặt ta ửng hồng, đôi mắt long lanh nhìn hắn không chớp mắt.
Hắn hôn ta, suýt chút nữa mất kiểm soát.
Ta nằm úp vào n.g.ự.c hắn, thở hổn hển.
Mạnh Hàn Sơn dường như rất vui vẻ, vừa vuốt ve tóc mai của ta, vừa dịu dàng nói: "Tri Ý, có được thê tử như nàng, đời này ta không còn gì hối tiếc."
Trong lòng ta âm thầm thở dài.
Hắn thì không còn gì hối tiếc, nhưng ta lại có chút tiếc nuối.
Hậu viện này, cũng chẳng có gì thử thách lắm.
Không biết tình hình của trưởng tỷ bên kia thế nào rồi?
Mạnh Hàn Sơn tốn bao nhiêu công sức mới mời được thần y đến phủ, điều dưỡng thân thể cho ta.
Hắn hỏi: "Thần y, thân thể của nương tử ta thế nào rồi? Khi nào mới khỏi? Dù là dược liệu quý giá đến đâu, chỉ cần có thể giúp nương tử khỏe mạnh, ta, Mạnh mỗ, có thể không tiếc bất cứ giá nào."
Thần y bắt mạch khám bệnh cho ta, nói với Mạnh Hàn Sơn rằng ta thân thể yếu, không thể tức giận.
Thần y còn dặn dò kỹ lưỡng: "Phu nhân sau hai mươi tuổi mới nên sinh nở, như vậy mới ổn thỏa."
Ta mới mười bảy, nghĩa là, ba năm sau sinh con mới là an toàn.
Ta cứ nghĩ Mạnh Hàn Sơn sẽ vội vàng muốn có con, nào ngờ, hắn lại thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, chỉ cần nương tử thân thể không có vấn đề gì, sinh con muộn một chút cũng không sao."
Hắn nắm tay ta, dường như rất hài lòng với kết quả chẩn đoán này: "Tri Ý, vi phu bị nàng dọa sợ rồi, còn tưởng thân thể nàng có vấn đề gì lớn.
Nếu không..."
Hắn muốn nói lại thôi.
Ta hiểu ý hắn muốn nói.
Hắn đã hoàn toàn yêu thương ta rồi.
cha ta sau khi biết mọi chuyện của ta ở Mạnh phủ, rất đỗi vui mừng.
Người hết lòng giúp đỡ Mạnh Hàn Sơn, để hắn trở thành một trong những tâm phúc của Thái tử.
Hai người huynh trưởng của Mạnh Hàn Sơn bị kiềm hãm chặt chẽ.
Tô Nguyệt được gả cho một thương gia, nhà họ Tô thế yếu, không dám phản đối.
Ngày Tô Nguyệt rời khỏi Mạnh phủ, ta đã đến gặp nàng ta.
Đôi mắt nàng ta đỏ hoe, mới mấy ngày không gặp đã gầy đi một vòng lớn, người cũng không còn xinh đẹp như trước.
Nàng ta thực ra chỉ là một tiểu thư khuê các bình thường, không có xuất thân cao quý, cũng không có dung mạo xinh đẹp nổi bật.
Ta đang nghĩ, kiếp trước nàng ta có thể thắng được trưởng tỷ, chẳng qua là vì đã nắm bắt được trái tim của Mạnh Hàn Sơn.
Lòng người là thứ một khi đã có được quả thật có thể như hổ mọc thêm cánh..