Đôi Đũa Lệch

Chương 9




Lúc Hạng Tây bị Nhị Bàn quăng từ trên xe xuống đất, bốn bề rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng rít của gió Bắc với tiếng thút thít của Lý Tuệ nghẹn ngào trong cuống họng.

Cậu ngẩng đẩu lên muốn nói cô bé có khóc thì khóc nhanh đi, cái tiếng này nghe sao mà rùng rợn quá, nhưng cậu không còn cơ hội mở miệng, vừa mới ngẩng mặt cậu đã bị Nhị Bàn đá một phát vào đầu.

Tuyết trên mặt đất rất mỏng, cậu hầu như có thể nghe được âm thanh trán mình đập vào nền đá phủ tuyết.

Cậu ôm lấy đầu mình, đây là động tác tự vệ duy nhất.

Cậu không biết Nhị Bàn và Bình thúc định xử lý mình như thế nào, đánh chết cậu? Chuyện giết người như thế này Bình thúc không dám làm, nhưng Nhị Bàn thì chưa chắc.

Hạng Tây.

Đây là tên cậu, đã dùng được khoảng mười năm... hoặc là hai mươi năm? Hay là hơn nhỉ?

Nhị Bàn nhấc chân đá vào bụng cậu, cậu cong lưng lại, chôn mặt trong tuyết, hơi khó thở.

Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Cũng không rõ nữa, Bình thúc nói không thấy giấy khai sinh của cậu, cậu không có ngày sinh nhật, 18 tuổi là cậu dè chừng theo tuổi tác Bình thúc thuận miệng nói, không biết là thật hay giả, có thể nhỏ hơn một chút, hoặc lớn hơn một chút.

Lý Tuệ vẫn đang khóc, tiếng khóc nghẹn lại trong cổ họng, thi thoảng lại nấc lên vài tiếng sợ hãi tuyệt vọng, bù lại âm thanh cho Hạng Tây vẫn đang im lặng.

Cậu muốn hít thở.

Cậu nghiêng mặt sang một bên.

Nhị Bàn tóm lấy gáy cậu rồi ấn mặt cậu vào trong tuyết, gã đè rất mạnh, lớp tuyết mỏng như vậy, gã đè một cái, mặt mũi cậu đều áp lên mặt đất, ngửi được một vị tanh khó tả.

Máu tanh hay đất tanh, cậu choáng váng không phân biệt được.

Đại Kiện xem như có cơ hội bày tỏ trung tâm trước mặt Bình thúc, hắn vung gậy đánh vào người cậu rất tàn bạo.

Hạng Tây thật muốn phối âm với hắn, hự hự ha a...

"Tiểu Triển—-" Rốt cuộc Lý Tuệ cũng khóc thành tiếng, gào lên gọi tên cậu.

Đừng gọi, Hạng Tây nhíu mày, vốn cảm thấy không đau mấy, nhưng nhờ tiếng gọi thảm thiết này của cô bé, Hạng Tây cảm thấy cả người mình giống như đã bị đánh nát muốn bò lăn ra đất.

Người đánh cậu có tổng cộng ba người, Nhị Bàn, Đại Kiện, và một tên cậu không quen biết, là cái tên đang giữ lấy Lý Tuệ kia.

Hạng Tây nghĩ nếu như cậu biết trước mình sẽ bị bắt chuyện dã man thế này, thì cậu sẽ ăn nhiều một chút, để mập thịt một chút, chứ cái bộ dáng này bị đánh đau quá...

Cây gậy bị gãy.

Xương chắc đã gãy không ít, nhưng có thể trườn đi, nhưng mà không biết có thể gặp được xe của Trình Bác Diễn không.

Hạng Tây nghĩ, lỡ như lại đụng phải xe Trình Bác Diễn, vẻ mặt của anh chắc chắn rất buồn cười.

Không hiểu sao cậu lại muốn cười, khuôn mặt bị giẫm thành bùn nhão trong đám tuyết liền nở nụ cười, lại còn cười đến vui vẻ, đến nỗi cả người đau nhức.

"Cười con mẹ mày cứng!" Nhị Bàn lôi cậu lên khỏi mặt đất.

Hạng Tây không đứng được, chân bị thương không quá nặng nhưng cậu đã không còn sức, cả bụng cả người đều rất đau, cậu chỉ có thể quỳ, nếu Nhị Bàn không túm tóc cậu, chắc chắn cậu còn không thể quỳ được.

Nhưng mà cái tay còn có thể cử động.

Cậu đưa tay lên, giơ ngón giữa với Nhị Bàn, nói không ra hơi, chỉ mấp máy khẩu hình: "ĐM chúng mày!"

Nhị Bàn không đáp lại, vung tay đấm vào huyệt Thái Dương của cậu.

"Bác sĩ Trình" y tá Giang từ ngoài cửa thò đầu vào: "Ăn chút gì không, bánh mứt dứa này."

Trình Bác Diễn cười cười nhìn đồng hồ, đứng dậy: "Lại ăn khuya à?"

"Đói bụng mà." Tiểu Giang cười tít mắt đưa anh mấy miếng bánh: "Chỗ phòng y tá có sữa, em lấy cho anh một hộp nhé?"

"Tôi không uống." Trình Bác Diễn xé vỏ bánh mứt dứa ra, cắn một mẩu: "Chỗ tôi còn có việc, mọi người cứ ăn đi, tình hình giường 26 thế nào rồi?"

"Mới vừa ấn chuông kêu đau." Tiểu Giang nhíu mày: "Chắc tối nay không ngủ được quá."

"Ngày mai chuyển sang khoa ung bướu đi."

Sau khi Tiểu Giang đi rồi, Trình Bác Diễn lại ngồi vào bàn.

Không biết có phải do bị bệnh nhân trước lây cảm hay không mà anh cảm thấy hơi choáng đầu, mũi cũng khó chịu, anh kéo ngăn bàn tìm viên thuốc con nhộng để uống.

Khoảng thời gian này không nhiều việc, anh viết xong tập bệnh án thì nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại đứng lên đến bên cạnh cửa sổ.

Bóng tối đen kịt, dưới tàng cây kia đã không còn ai, cảnh đêm vô cùng yên tĩnh, khiến cho người ta cảm thấy bây giờ nếu nhắm mặt lại có thể ngủ đến hai, ba ngày.

Hạng Tây cảm thấy rất mệt mỏi, cậu cảm thấy buồn ngủ.

Trên người cũng không thấy đau nữa.

Nhưng lúc cậu chuẩn bị ngủ, có người tát cậu một phát, cái tát đập vào mặt cậu với đầy tuyết và bùn.

Cậu mở mắt ra, thấy khuôn mặt của Bình thúc, khi không có ánh sáng, khuôn mặt của Bình thúc hơi kỳ quái, mắt mũi đều quện thành một cục, thế nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy nét cười của ông.

Nụ cười rất lạnh.

"Rất cứng đầu mà, tui nói rồi, thằng oắt này đánh không chừa, người như nó mà giữ lại là gây họa, sớm muộn gì cũng có chuyện xấu." Tiếng Nhị Bàn vang lên, Hạng Tây không phân biệt được tiếng nói này được truyền tới từ phía nào.

"Tiểu Triển." Bình thúc sờ mặt cậu: "Chú xin lỗi mày, mạng mày hôm nay có lớn như lúc tao nhặt mày năm đó hay không, thì phải xem ông trời."

Hạng Tây nhìn chằm chằm cổ áo Bình thúc, gấp gáp thở hổn hển, nếu như không thở như thế, một giây sau cậu sẽ chết ngộp mất thôi.

"Chú xót mày." Bình thúc cử động, chậm chập đứng dậy: "Nhưng mày cứng đầu quá, mày không đồng lòng với tao, mày làm tao không yên tâm được."

Hạng Tây vẫn chằm chằm nhìn cổ áo Bình thúc, ngay lúc Bình thúc buông tay chuẩn bị đứng dậy, cậu dồn sức đủ mạnh để vùng tay vào mặt Bình thúc.

Bình thúc nhanh nhẹn lùi về sau, Hạng Tây không chạm được đến mặt ông, chỉ có thể bắt được cổ áo của ông, sau đó cậu bị Bình thúc thốc một đá vào ngực, lăn xuống nền đường, ngã vào trong bụi cỏ khô.

Nhóm Bình thúc Nhị Bàn đi khi nào, trước khi đi có ngoảnh đầu nhìn lại hay không, Lý Tuệ thế nào, chính mình tỉnh hay mê, mê hay tỉnh... Hạng Tây đều không biết.

Cảm giác duy nhất là mệt mỏi, và lạnh.

Ngay cả cơn đau đều mất hút, thật kỳ lạ.

Trời đã sáng.

Nắng đã lên.

Tiết trời không tệ lắm, nắng sưởi ấm khắp người.

Khiến cậu nhớ đến con mèo hay ôm đuôi trên bờ tường kia...

Hạng Tây nằm rạp trong đống cỏ, nắm tay phải siết chặt không hề buông lỏng.

Có gió thổi qua đám cỏ khô, làm nổi lên tiếng vang sàn sạt, bóng cỏ dưới ánh mặt trời lung lay trên khuôn mặt cậu.

Trong chập chờn sáng tối, Hạng Tây nhắm mắt lại.

Không được chết, không thể chết, "Một cuộc sống khác" còn chưa bắt đầu mà.

"Bác sĩ." Một cô gái ngồi trên ghế trong phòng khám vẫy tay: " Anh nhìn thử cái nẹp này đi, sao nó cứ lắc lư."

"Cô lại vừa vung tay vừa hát chứ gì." Trình Bác Diễn kiểm tra thanh nẹp trên tay cô nàng, rồi đưa mắt dò xét: "Hay là cô tự gỡ ra?"

Cô gái này là cô gái cùng người ta ném rượu trong KTV bị gãy xương tay khi trước, Trình Bác Diễn có ấn tượng rất sâu sắc với cô, nhất là cái giọng hát lảnh lảnh kia.

"Gỡ ra á, nghe nói có loại nẹp khiến cho tay đen đi, tôi sợ anh siết chặt quá nên tôi tự nới ra..." Cô nàng chậc lưỡi một cái: "Hình như nới lỏng quá hả? Mà sao anh không bó thạch cao cho tôi chứ? Bó thạch cao tốt hơn mà."

"...Sau này cô uống ít chút đi." Trình Bác Diễn bó tay: "Ngày đó cô sống chết không muốn bó thạch cao, bảo là thạch cao lạnh lắm, coi chừng viêm khớp, cô còn không nhớ rõ?"

"Hả? Tôi nói à?" Mặt mày cô gái mờ mịt: "Tôi mà còn có loại kiến thức này hả? Xem nào... Ai, sao anh không phải tên là Trình Phu Diễn nhỉ..."

Trình Bác Diễn không hơi sức nói chuyện với cô nàng, hôm qua trực ban cả đêm, hôm nay anh ở nhà ngủ nửa ngày, bệnh sỏi mật của đồng nghiệp đột nhiên phát tác, anh mới chạy tới đây.

Lúc mẹ Trình gọi tới nhắc anh ăn thạch hộc tía, anh không dám nói chuyện này với mẹ, sợ bà lo lắng.

Xử lý xong cánh tay cho cô nàng này, anh ngáp một cái, chà chà mặt, gần đến giờ tan ca rồi, vẫn còn có một bệnh nhân đến bó thạch cao, hôm nay vẫn tính là tan ca sớm.

Thường thường lúc ra khỏi bệnh viện anh vẫn hay suy nghĩ buổi tối nên ăn gì, hôm nay tiết trời không tệ lắm, tuyết rơi đến nửa đêm thì ngừng, cả hôm nay trời nắng, gió cũng ấm hơn.

Lúc Trình Bác Diễn đi vào bãi đỗ xe ngầm thì cảm thấy ngột ngạt đến khó thở, cửa bãi đậu xe quá kín cửa, lúc nào cũng chỉ mở một nửa để ngăn gió, nếu như đi vào đây trong khoảng thời gian này khi đang hè thì cả người chắc ướt như tắm.

Anh đứng ngay ở đường thông giữa lối đi số hai và số ba, không nhớ rõ xe mình đỗ chỗ nào, anh cầm khóa xe ấn nút một chặp, cuối cùng đành đi rà từ lối số hai sang lối số ba mới thấy được xe mình.

Trình Bác Diễn kéo cửa xe ném túi xách lên xe, theo thói quen, anh nhìn quanh một lượt quanh xe, vừa mới quay đầu xe thì đột nhiên nhìn thấy có một cánh tay dựa vào tường bên cạnh phía sau đuôi xe.

Anh giật mình, theo bản năng lùi lại thì xém chút nữa đụng vào chiếc xe bên cạnh.

"Ai đó?" Trình Bác Diễn lấy bình tĩnh hỏi một câu.

Cánh tay kia không nhúc nhích, cũng không có ai đáp lại.

Trình Bác Diễn do dự trong giây lát rồi đi tới.

Vừa đi đến sau xe anh kinh ngạc đến ngây người.

Có một người đang dựa vào đuôi xe của anh, cúi đầu, cánh tay buông thõng bên người.

"Hạng Tây?!" Trình Bác Diễn vội vã ngồi xuống, nghe thấy giọng nói gấp gáp của mình.

Cả người Hạng Tây đều ướt nhẹp, không biết lăn được cả người đầy bùn ở chỗ nào.

Thằng nhóc này có chuyện gì đây! Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại chạy đến ngồi bên xe mình!

Trong đầu Trình Bác Diễn là năm mươi sáu cái vấn đề năm mươi sáu dấu chấm than.

Lúc định đưa tay đặt nằm người Hạng Tây xuống để kiểm tra, cái đầu nãy giờ vẫn cúi thấp của Hạng Tây ngẩng lên.

"Hạng Tây?" Trình Bác Diễn nhào tới quỳ gối bên cạnh cậu, nhẹ nhàng nhấc cằm cậu lên: "Nói chuyện được không? Bị thương chỗ nào?"

"Anh..." Hạng Tây nhếch miệng cười với anh, khuôn mặt không biết là do bị máu hay bùn che lấp: "Anh rốt cuộc cũng...tan việc rồi."

"Đừng nói nhảm! Bị thương chỗ nào!" Trình Bác Diễn quả thực không nói nên lời, đang dở sống dở chết mà thốt ra một câu như vậy, anh thật muốn hỏi cậu chờ anh tan tầm để làm gì!

"Không biết...chỗ nào cũng...đau." Hạng Tây nhíu mày, nói năng rất vất vả: "Anh giúp em một chút."

Nói xong cậu từ từ nhắm mắt lại, hình như là bất tỉnh.

Thâm tâm Trình Bác Diễn bỗng dưng nhói lên khi nghe thấy câu nói cuối cùng của cậu, anh cẩn thận đặt cậu nằm dài trên mặt đất, lấy điện thoại ra gọi cứu thương.

Đây là... bạn của tôi.

Chắc là bị cướp đánh.

Tiền thuốc thang tôi chịu

Trong tay có đồ vật?

Lấy ra...Lấy không...Lấy ra được rồi.

Hạng Tây cảm thấy mình ngủ rất say, ngủ rất liền giấc, không mộng mị, cảm giác như mình ngủ một giấc dài đằng đẵng đến lúc tỉnh dậy thì gần như mất trí nhớ.

Nhưng mà lúc mở mắt ra cậu không hề mất trí nhớ, trong phòng đèn sáng trưng, cửa và tủ đồ trắng xanh xen kẽ.

Là bệnh viện.

Trình Bác Diễn đã cứu cậu, không hề vứt cậu tại bãi đỗ xe, cũng không giả vờ kéo cậu vào xe rồi ném vào thùng rác.

"Nhóc này tỉnh rồi nè." Bên cạnh có người lên tiếng: "Ai đè dùm cái chuông gọi y tá tới đê, nó tỉnh rồi nè."

Hạng Tây nghiêng người muốn nhìn người cất tiếng là ai, cậu nhận ra mình không cử động được, cậu liền đưa mắt nhìn lên người mình, lập tức sửng sốt.

Hai cái chân bị treo lơ lửng lên trên giống như đang bay.

Cánh tay cũng cứng ngắt, để hai bên thân người.

Ngay cả tư thế này mà mình còn cảm thấy ngủ ngon sao?

Người nhà của giường bệnh cách vách giúp cậu ấn chuông, bác sĩ với y tá nhanh chóng đã lại đây, không biết họ lấy thứ gì từ trên người cậu xuống, chắc là cái đo nhiệt độ huyết áp gì đó.

Bác sĩ còn đưa tay huơ huơ trước mặt, sau đó dùng đèn pin rọi mắt cậu.

"Bác sĩ Trình đâu? Hạng Tây mở miệng hỏi.

"Đã gọi điện báo cho anh ấy rồi." Y ta bên cạnh nói rồi cầm cái nút chuông trên đầu giường đặt vào tay cậu : "Hôm nay anh ấy còn phải khám bệnh, tan việc mới lại đây, cậu nghỉ ngơi trước đi, khó chịu chỗ nào thì cứ bấm chuông gọi chúng tôi."

Ngón tay Hạng Tây nhẹ nhàng co lại, lúc nắm chặt nút chuông, đột nhiên, cậu chảy mồ hôi lạnh đầy người, cậu vội vã quay đầu: "Thứ kia của tôi đâu!"

"Thứ gì chứ? Cậu đừng lộn xộn!" Y tá giữ đầu cậu lại: "Đồ của cậu đều ở chỗ của bác sĩ Trình, chừng nào anh ấy đến thì cậu hỏi."

Hạng Tây không biết giờ giấc, giường bệnh sát bên nói cậu biết giờ đang là buổi trưa, cậu đã nằm ở đây hai ngày rồi.

Hạng Tây mơ mơ màng màng cả buổi trưa, tỉnh rồi ngủ ngủ rồi tỉnh, cả người khó chịu, đau nhứt không chịu được, da đau thịt đau xương đau đầu đau, người mỏi mệt lại ngứa ngáy âm ỉ, dằn vặt khiến cậu buồn bực không thôi.

Sớm biết vậy thì hôn mê thêm chút nữa, tỉnh lại rồi khó chịu quá đi!

Hơn nữa trong lòng còn rất hồi hộp.

Cái miếng phỉ thúy như ý bị giật khỏi cổ Bình thúc kia, nếu như còn ở chỗ Trình Bác Diễn thì quá tốt, nhưng nếu... Mình rốt cuộc có siết chặt nó trong tay hay không nhỉ? Nó có rơi vào đám cỏ không? Hay đã rơi trên đường? Hoặc là bãi đỗ xe?

Một đường vật vờ cắn răng gian nan bò lết đến bệnh viện, có khi nào lại rơi mất trên đường không?

Buổi chiều bác sĩ tới một lần nữa, y tá cũng ra ra vào vào vài lần, đổi cho cậu cái bình truyền gì đó, Hạng Tây rất muốn hỏi Trình Bác Diễn chừng nào mới đến, nhưng người ta đã nói là đến khi tan việc nên cậu cũng ngại hỏi lại, vả lại... Trình Bác Diễn lấy lý do gì để cậu nhập viện cậu còn chưa rõ ràng.

Cậu đành phải mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa mê nghe hai người giường bên tán gẫu.

Từ chuyện ai bị thương thế nào đến chuyện Obama với Putin, Hạng Tây nghe cả buổi mà buồn chán đến sắp phát rồ.

Lúc cửa phòng bệnh lại lần nửa được đẩy ra, Hạng Tây nhắm mắt uể oải hỏi: "Chị y tá, chỉnh lớn tiếng TV giùm em một chút được không?"

"Bình phục nhanh vậy, nghe TV được rồi à?" Giọng Trình Bác Diễn vang lên bên cạnh giường.

"Bác sĩ Trình?" Hạng Tây lập tức vui vẻ, hơi nóng vội định muốn quay đầu nhưng nhớ lời y tá dặn không được cử động, nên cậu chỉ liếc mắt sang cạnh mà nhìn, thấy được vẻ mặt Trình Bác Diễn vô cảm nhíu mày.

"Thấy thế nào?" Trình Bác Diễn nhìn về phía góc giường một chút rồi khom lưng gỡ cái túi ở bên


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.