Đôi Đũa Lệch

Chương 61




Trình Bác Diễn hành động rất nhanh, sau khi nói với Tống Nhất xong, vào ngày hôm sau, lúc tan tầm Tống Nhất liền gọi Hạng Tây vào văn phòng.

"Đây là tiền lương hằng tháng." Tống Nhất ngậm điếu thuốc đưa một phong bì cho cậu: "Tính cho cậu đủ tháng, cũng tính luôn trợ cấp ca đêm này kia."

"Em không làm đủ một tháng mà." Hạng Tây nhận phong bì, có chút do dự.

"Còn thêm một tuần, cũng không thiếu mấy ngày." Tống Nhất nói: "Cũng không phải chỉ có cậu mới như vậy, người làm ở chỗ tôi nghỉ làm tôi đều sẽ trả lương đủ tháng, mua bán không thành thì vẫn còn tình nghĩa mà."

"Vâng." Hạng Tây mỉm cười: "Cảm ơn Tống ca, thời gian này rất cảm ơn anh."

"Đừng khách sáo, sau này đi làm có tiền rồi thì mời tôi ăn cơm." Tống Nhất nhìn cậu: "Nhưng mà tôi không có dễ đối phó như Trình Bác Diễn đâu, bún thịt nướng là tôi không vừa lòng đâu đó."

"Không thành vấn đề." Hạng Tây nhét phong bì vào trong túi, cười ha ha hai tiếng: "Đến lúc đó cho anh tùy ý chọn chỗ."

"Được." Tống Nhất cầm lấy chìa khóa xe trên bàn: "Đồ đạc dọn xong hết chưa, tôi đưa cậu qua đó."

"Còn phải đưa em nữa?" Hạng Tây ngẩn người. Hôm nay lúc Trình Bác Diễn sắp tan tầm, lại có bệnh nhân được đưa tới cần phải giải phẫu, cậu vốn định tự mình ngồi xe buýt qua nhà Trình Bác Diễn là được rồi. Bây giờ, ông chủ cũ nói muốn đưa cậu đi, làm cậu cảm thấy vị trí của mình cũng hơi cao quá rồi.

"Ừm, phải đưa, có người bảo tôi trước đưa cậu đi ăn cơm, sau đó đưa cậu đến tận nơi, còn phải nhìn theo đến khi cậu an toàn vào nhà." Tống Nhất vung tay lên: "Đi, mang cậu đi ăn gì trước."

Hạng Tây chỉ có thể cầm đồ theo sau Tống Nhất lên xe.

Tống Nhất lái xe không giống Trình Bác Diễn, Trình Bác Diễn lái xe rất ổn định, không đuổi không rượt, còn Tống Nhất lái xe thì... Cũng được, cũng không đuổi không rượt, nhưng sẽ chửi. Cứ ai chen chắn đường hoặc đi chầm chậm phía trước, anh đều sẽ chửi một hồi.

"Nhìn đi, cái loại ngu ngốc này, nắm bắt thời cơ, giống như chen lên trước người khác là mình có thể thành tiên vậy, thật ra qua ba giao lộ nữa nhìn lại, hắn vẫn còn ở trước cách ba chiếc xe tu luyện thôi, ngu ngốc." Tống Nhất khó chịu nói: "Tên ngốc này cùng với một tên chạy xe đạp điện đột nhiên xông vào đường cao tốc tìm chết luyện chung với nhau đi, luyện xong cả hai đều thoải mái."

"Tống ca." Hạng Tây nghe đến vui vẻ: "Hôm nay là lần đầu tiên nghe anh nói nhiều như vậy."

"Bình thường tôi uy nghiêm hơn nhiều." Tống Nhất nói: "Chỉ cần lái xe là không thể kiềm được, phải chửi, không chửi ra hết cái tức, thì có khi tôi dí theo đụng mấy cái xe đó luôn mất, vậy càng không tốt."

"Giống như anh với Lâm Hách trước đây sao?" Hạng Tây cười thuận miệng hỏi ra một câu, hỏi xong lại cảm thấy không phù hợp, nhanh chóng xoay đầu đi.

"Bác Diễn nói với cậu ha?" Tống Nhất cười: "Lúc đó tôi chạy xe máy, cũng không phải xe điện, Lâm Hách lại đâm tôi một phát, không đánh cậu ta thì đánh ai."

"Anh ấy tốt tính thật, nếu em bị người khác kéo đầu qua cửa xe đánh một trận thì nhất định không thể nhẫn nổi." Hạng Tây suy nghĩ: "Quá mất mặt."

"Cậu ta cũng đâu có nhẫn, tôi vừa buông ra cậu ta đã đá liên tiếp vào tôi ba cái, cái tốc độ đó, quá mức âm hiểm, cũng không phải là người tốt đẹp gì.*" Tống Nhất cười nói, ngẫm nghĩ lại nói một câu: "Trong đám người chúng tôi cũng chỉ có một người tốt thôi, lại bị cậu nhặt rồi."

(*)Người tốt: 好鸟: nguyên văn dịch theo nghĩa đen là chim tốt, sau này mở rộng ra nói về người có nghĩa là người tốt.

"Phải không?" Đột nhiên nghe thấy câu này, Hạng Tây cảm thấy nóng bừng đến hoảng hốt, nóng xong lại muốn cười, người tốt? Vậy để Tống Nhất biết được cái tính cách giấu phía sau kia thì không biết anh sẽ cho đánh giá như thế nào?

Tống Nhất mang cậu đến một tiệm cơm rất tinh xảo ăn cơm, lúc đang định đi ra ngoài thì điện thoại của Tống Nhất reo lên, anh lấy di động ra: "Chắc là của Trình Bác Diễn."

Nhưng mà điện thoại không phải là của Trình Bác Diễn, Tống Nhất nghe được hai câu thì nhíu mày, vừa đi vừa nói chuyện: "Chưa nói mấy người lăn lộn đến bây giờ đến hẹn một cô gái thôi cũng không được, giờ làm có chút việc vậy mà cũng khó khăn, chỉ cần hai ba người, một hai tháng, cũng không kêu mấy người mang theo đội đá bóng đến Nam cực ngồi..."

Hạng Tây đi theo ở phía sau, nghe không rõ Tống Nhất đang nói gì, tóm lại là liên tục mắng chửi kèm theo bắt ép, sau đó thì cúp điện thoại.

Tống Nhất khẳng định đã từng lăn lộn, từ cách anh nói chuyện Hạng Tây có thể nghe ra được. Tuy rằng không đến mức như những người ở Triệu Gia Diêu, nhưng cảm giác cũng không phải chỉ là nói chuyện hơi thô lỗ không, phỉ khí, trên người cậu có, trên người Tống Nhất cũng có.

Hạng Tây nhìn bóng dáng anh, dù cho trước đây anh như thế nào, thì hiện tại anh cũng có siêu thị, có xe, có cuộc sống tốt đẹp...

Có lẽ chính mình cũng có thể. Mở siêu thị gì đó quá xa vời không dám tưởng, nhưng chỉ cần có thể qua được trận này, bản thân cậu hẳn là cũng có thể chân chính ổn định rồi.

Học trà, đến trà trang, bình thường chụp một ít ảnh, có khi còn có thể học thêm cái gì đó. Sau đó thì qua đông một hồi về tây một chuyến, còn có Trình Bác Diễn, tốt biết bao nhiêu!

"Lên xe đi." Tống Nhất ở trong xe gọi cậu một tiếng: "Nghĩ gì vậy?"

Hạng Tây mỉm cười, thu hồi suy nghĩ, kéo cửa ra nhảy lên xe.

Tống Nhất nghiêm khắc nghe theo yêu cầu của Trình Bác Diễn mà đem Hạng Tây đến cổng nhà anh.

"Tống ca vào ngồi không?" Hạng Tây móc chìa khóa ra mở cửa.

"Tôi không vào nhà cậu ấy đâu." Tống Nhất nói: "Vào cửa thôi mà cực như lên long sàng vậy... Tôi đi đây, cậu đừng đi ra ngoài, chú ý an toàn."

"Vâng." Hạng Tây mỉm cười: "Cảm ơn Tống ca."

Tống Nhất phất phất tay, xoay người vào thang máy.

Hạng Tây đóng cửa xong, ném túi xuống đất, đổi giày, cất giày, xoa tay, vào phòng sách thay quần áo, lại lấy quần áo ra tủ cạnh cửa treo lên.

Làm xong một chuỗi hành động này, cậu đứng trong phòng khách nở nụ cười, thật đúng là cực quá.

Sau khi lấy máy ảnh trong túi bỏ lên bàn máy tính, còn lại đều là quần áo, cậu nhìn mấy bộ quần áo này, do dự không biết nên để ở đâu, phòng sách?

Trong phòng sách không có tủ ngăn, lúc trước cậu cứ ném túi quần áo ở cạnh sô pha* thôi, dù sao cũng không có mấy cái... Còn hiện tại thì sao? Để ở đâu đây?

(*): Cái sô pha giường trong phòng sách á.

Suy nghĩ hồi lâu cậu vẫn đem túi vào phòng sách, ném xuống cạnh sô pha.

Trình Bác Diễn còn chưa về, cậu ngồi trên sô pha chăm chú xem tin tức hơn một giờ. Chuyện hỏa hoạn đã lên mấy kênh tin tức, vẫn chưa có tiến triển gì mới, nhưng giống như Trình Bác Diễn lo lắng, người tình nghi đang bỏ trốn.

Cậu khoanh chân, nhíu mày nhìn chằm chằm vào TV, Bình thúc với Nhị Bàn là mua một tặng một cùng nhau chạy, hay là chia ra chạy?

Có thể chạy đến chỗ nào? Bình thúc chưa từng chạy trốn, đương nhiên là cũng đã từng bị bắt vài lần. Nhưng Bình thúc chỉ là một tên lăn lộn cấp thường dân, chỉ luôn thủ vững cái danh bọn đầu gấu Triệu Gia Diêu mà đánh nhau, quậy phá, lừa đảo nho nhỏ, không phạm vào chuyện lớn gì, vào tù chưa bao lâu đã có thể ra ngoài, không cần phải bỏ trốn.

Bây giờ gặp chuyện này, cậu đúng thật là không biết Bình thúc có thể chạy đi đâu.

Nghĩ lại lại cảm thấy có chút nói không nên lời. Mấy năm nay Bình thúc nhìn Nhị Bàn như thế nào cậu không rõ, nhưng địa vị của Nhị Bàn là cậu tận mắt thấy được từng ngày từng ngày ổn định. Cuối cùng lại thành ra tình cảnh phải kéo Bình thúc bỏ trốn.

Nhị Bàn này nếu không phải là cảnh sát phái tới nằm vùng, cũng không phải là một tên trùm xỏ giấu mặt lừa, thì chắc chắn sự trung thành với chức vụ có thể làm cảm động trời đất, khiến người rơi lệ...

Mãi đến khi tin tức phát xong, không còn nội dung liên quan nữa, Hạng Tây mới đứng lên, cầm quần áo vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa một cái.

Đồ dùng trong phòng tắm đều rất ngăn nắp, khi nhìn thấy bàn chải đánh răng của mình và Trình Bác Diễn lần lượt được cắm vào ngăn đựng bàn chải, cậu lại có chút muốn cười. Khi đặt đồ, Trình Bác Diễn đều là cái tật xấu này, tuy rằng không cần phải trăm phần trăm, nhưng cũng sẽ tận khả năng bảo trì đối xứng.

Cậu cởϊ qυầи áo trên người, hiện tại không còn nóng như thời gian trước, nước lạnh vừa dội xuống đã khiến tóc gáy cậu đều dựng đứng lên. Cậu nhanh chóng tắt nước, định chỉnh nước ấm lên một chút.

"Hạng Tây!" Giọng của Trình Bác Diễn cách cửa phòng tắm truyền vào, nghe tiếng thì như đang ở phòng khách.

Về rồi?

Hạng Tây theo bản năng lấy khăn mặt xuống che chắn, chắn xong mới nhớ cửa phòng tắm đang đóng, vì vậy lại buông khăn mặt xuống, lên tiếng: "Em đang tắm!"

"Ăn cơm chưa?" Tiếng của Trình Bác Diễn đã đi đến cửa phòng tắm.

"Ăn rồi." Hạng Tây nói, do dự một chút lại cầm quần qua mang vào, đi qua mở cửa phòng tắm: "Tống Nhất đưa em tới đây."

"Ừm." Trình Bác Diễn tựa vào cửa cười cười: "Đồ đều mang đến đây hết rồi?"

"Đem đến rồi, đều để ở phòng sách." Hạng Tây nhìn thấy tươi cười của Trình Bác Diễn, có cảm giác không thoải mái, cậu vươn tay qua ôm lấy anh, dựa vào anh mà duỗi eo ra: "Cũng không có gì."

"Vậy em tắm đi." Trình Bác Diễn sờ sờ lưng cậu, đưa tay kéo quần cậu xuống rồi buông ra, dây thun lưng quần bắn vào mông cậu kêu bộp một tiếng.

"Anh bị bệnh thần kinh đúng không!" Hạng Tây nhanh chóng buông anh ra, lui lại một bước kéo quần.

"Tắm đi." Trình Bác Diễn cười nói.

"Vâng." Hạng Tây chống cửa đứng đợi hai giây, thấy Trình Bác Diễn không có ý sẽ bỏ đi, cậu lay lay cánh cửa: "Em tắm đó."

"Thì tắm đi." Trình Bác Diễn cả mặt đều bình tĩnh nói

"Em phải đóng cửa, anh tránh ra một chút đi." Hạng Tây nói.

"À." Trình Bác Diễn cuối cùng cũng không dựa vào khung cửa nữa: "Không để vậy xem hả?"

"Tắm rửa có cái gì hay mà xem!" Hạng Tây trừng mắt nhìn, Trình Bác Diễn có đôi khi làm cho người ta thật sự là nói không nên lời.

"Vậy tắm đi, anh đi xem TV một lát." Trình Bác Diễn nói. Lúc định tránh ra, anh lại đột nhiên xoay người một bước bước vào phòng tắm, thò tay nhanh như chớp nhẹ nhàng nhéo đầṳ ѵú cậu một cái.

Không đợi cậu phản ứng lại, Trình Bác Diễn đã nhảy ra khỏi phòng tắm, ở trong phòng khách lười biếng nói một câu: "Aizz hôm nay làm giải phẫu mệt chết anh rồi, so với làm thợ mộc còn mệt hơn..."

"Trình Bác Diễn!" Hạng Tây lúc này mới hồi phục tinh thần, một cảm giác tê ngứa khó tả lan nhanh từ ngực xuống khắp cơ thể, hòa với khϊếp sợ khiến cậu kêu xong một tiếng này rồi cũng không biết nên nói gì nữa, tay che ngực lại nhưng rồi thấy động tác này ngu quá nên lại nhanh chóng bỏ tay xuống: "Anh có bệnh thì mau uống thuốc đi!"

"Đang uống đây." Trình Bác Diễn cầm ly lại đi tới, trong tay còn có vài viên thuốc.

Đó là vitamin Trình Bác Diễn uống mỗi ngày, Hạng Tây thật sự là nói không nên lời, đóng sập cửa phòng tắm lại.

"Nhẹ một chút." Trình Bác Diễn ở bên ngoài cười nói: "Vừa mới sửa lại đó."

Lúc Hạng Tây tắm rửa xong đi ra, Trình Bác Diễn đang dựa vào sô pha, tay chống đầu nhìn TV.

"Anh ăn chưa?" Hạng Tây đi qua hỏi một câu.

Trình Bác Diễn không đáp lại, cậu đi đến trước mặt Trình Bác Diễn nhìn, phát hiện Trình Bác Diễn đang nhắm mắt, bộ dạng như đang ngủ.

"Trình Bác Diễn?" Hạng Tây nhỏ giọng kêu một tiếng: "Bác sĩ Trình? Uống thuốc đi... trị bệnh thần kinh nè..."

Trình Bác Diễn không động đậy.

Hạng Tây đưa tay đẩy vai anh một cái: "Trình..."

Còn chưa nói xong, Trình Bác Diễn đã như bị hoảng, mở choàng mắt, không đợi Hạng Tây kịp lùi lại, anh đã bắt được cổ tay Hạng Tây, kéo qua vặn xuống.

Hạng Tây chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, tiếp đó đã bị vặn người ép xuống sô pha, mặt trực tiếp bị áp xuống nệm sô pha.

"Công... phu đỉnh ghê." Hạng Tây ở trong đệm nói, giơ tay còn lại lên dựng ngón cái.

"Có làm em bị thương không?" Trình Bác Diễn hoảng sợ, nhảy từ trên sô pha xuống, anh thật sự đang ngủ, sống một mình một người trong nhà quen rồi, giờ đột nhiên có người đẩy anh một cái, theo phản xạ có điều kiện anh liền cảm thấy là có cướp tới.

"Không có." Hạng Tây đứng lên, lắc lắc cánh tay: "Em còn chưa kịp sợ, đã gục xuống rồi."

"Ở đây vẫn luôn không có ai." Trình Bác Diễn ôm chầm lấy cậu, xoa tới lui trên vai và cánh tay cậu: "Thình lình bị đẩy một cái làm anh hết hồn."

"Anh không quen trong nhà có thêm người phải không?" Hạng Tây nhìn anh.

"Có người khác không quen." Trình Bác Diễn cọ cọ chóp mũi lên trán cậu: "Có em thì rất nhanh sẽ quen thôi." (Nhà anh 3 đời bán thính nha :)))

"Anh ăn tối chưa?" Hạng Tây mỉm cười.

"Chưa ăn." Trình Bác Diễn lại ngả người về lại sô pha: "Một lát anh nấu chút mì ăn là được."

"Em nấu nha?" Hạng Tây lập tức nói.

"...Đột nhiên anh lại không thấy đói bụng nữa rồi." Trình Bác Diễn nằm trên sô pha mỉm cười.

"Mì trứng?" Hạng Tây không để ý đến anh, tiếp tục hỏi.

"Nếu em nhiệt tình như vậy không bằng giúp anh lau nhà..." Trình Bác Diễn nói.

"Vậy cứ mì trứng đi." Hạng Tây vào phòng bếp: "Thêm một chút rau nữa."

Nhiệt tình của Hạng Tây tăng vọt ở phòng bếp nấu mì, đồng thời xin miễn tham quan. Trình Bác Diễn cũng không muốn tham quan, quá trình nấu cơm của Hạng Tây đối với anh mà nói rất có tính khiêu chiến. Thái rau nhất định sẽ thái đến mức nơi nơi đều là rau, dưới bếp sẽ là nước động...

Anh vào phòng sách, cầm lấy túi của Hạng Tây nhìn nhìn, lấy quần áo trong túi của cậu ra, lại vào phòng ngủ, treo hết vào trong tủ.

Rồi trở lại phòng sách, nhìn sô pha giường, giường này anh không biết là nên mở hay không mở.

Hạng Tây thích ở cạnh anh, chỉ cần anh không bị nghẹn* chết, thì đương nhiên cả hai ngủ trong phòng ngủ vừa hay. Nhưng mới vừa rồi anh mới nhéo Hạng Tây một cái kia, bây giờ không chắc cậu có còn muốn ở cạnh anh nữa không.

(*)Nghẹn: Nghẹn cái kia chứ không phải nghẹn thở :))) thương bác sĩ.

Cuối cùng anh vẫn không mở ra, quay lại phòng khách ngồi xuống.

Hạng Tây bưng một tô mì đã nấu xong từ phòng bếp đi ra, đắc ý nói: "Không cháy cũng không bể nồi, em thấy trong tủ lạnh còn hành lá nên thêm vào một chút, ngửi còn rất thơm, anh mau ăn thử đi!"

"Được." Trình Bác Diễn đi rửa tay rồi ngồi xuống.

Mì ngửi rất thơm, nhìn... cũng tạm, trứng không bị vỡ, rau xà lách với hành thoạt nhìn cũng rất gọn gàng, tươi mới, chỉ là nước lèo nhìn như nước trong vậy.

Anh gắp một đũa bỏ vào trong miệng, nhai nhai, lại gắp một đũa ăn, tiếp lại uống một ngụm nước lèo.

"Thế nào?" Hạng Tây ngồi đối diện anh hỏi.

"Rất ngon." Trình Bác Diễn dựng ngơn cái: "Mùi vị không tệ, chỉ là..."

"Làm sao?" Hạng Tây liền ngồi thẳng dậy.

"Là do anh mất đi vị giác?" Trình Bác Diễn lại uống một ngụm nước lèo: "Hay là em không bỏ muối?"

"Có bỏ mà." Hạng Tây nói: "Bỏ một xíu, không phải anh nói một ngày chỉ ăn từ ba đến năm gram muối thôi hả, nên em chỉ lấy mấy hột bỏ vào thôi."

"...Mấy hột? Em còn đếm nữa?" Trình Bác Diễn có chút không biết làm sao mỉm cười: "Bột ngọt mà tính hột để vào chắc đếm không nổi luôn."

"Nhạt sao? Em thêm cho anh một chút nữa." Hạng Tây đứng lên chạy vào phòng bếp.

"Lấy nước tương đến đi." Trình Bác Diễn nói: "Bỏ vào thêm màu sắc."

"Vâng." Hạng Tây cầm chai nước tương đi ra, mở nắp chai liền đổ vào trong tô của anh, vừa đổ vừa hỏi: "Bao nhiêu thì vừa?"

"Được rồi!" Trình Bác Diễn hô một tiếng.

Hạng Tây thu tay, nhìn tô mì: "Sao không thấy màu gì?"

Trình Bác Diễn không nói gì, cầm lấy đũa khuấy mì trong tô, nước lèo liền biến thành màu nâu, anh liếc nhìn Hạng Tây, niết cổ nói: "Oa, ngạc nhiên quá!"

Hạng Tây vui vẻ: "Đệch sao lại ra màu thế này! Em làm sao biết được nên thêm nước tương bao nhiêu... Phải làm sao đây, trộn lên?"

"Không sao." Trình Bác Diễn trộn mì xong, lại ăn một ngụm: "May mà không để nước tương đậm*."

(*)Nước tương đậm: hay xì dầu sẫm màu. Các bạn tìm xì dầu trên wiki thì nước tương trong truyện là Tương du còn nước tương đậm là Lão trừu.

"Mặn... phải không?" Hạng Tây nhìn anh.

"Không mặn." Trình Bác Diễn cúi đầu ăn, ăn mấy miếng lại ngẩng đầu: "Còn dư nước lèo không?"

Hạng Tây thở dài, vào phòng bếp bưng nồi ra đổ vào trong tô một ít nước: "Từ giờ có phải em nên cách ly với việc nấu ăn không?"

"Em muốn nấu thì nấu." Trình Bác Diễn vừa ăn vừa nói: "Dù sao anh đều ăn được hết."

Cơm nước xong ngừng một lát, Trình Bác Diễn đi tắm rửa. Hạng Tây ngồi trong phòng khách tiếp tục xem tin tức buổi tối, so với buổi chiều, đã có một ít tiến triển, còn công bố ảnh chụp của người tình nghi, yêu cầu mọi người nếu nhìn thấy thì báo lại.

Hạng Tây nhìn chằm chằm ảnh chụp của Bình thúc và Nhị Bàn trên TV.

"Lương Xuyên Bình, Tiêu Tuấn." Trình Bác Diễn tắm rửa xong đi ra, đứng bên cạnh sô pha đọc mấy chữ xuất hiện trên màn hình TV: "Thì ra là trông như vậy."

"Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy giấy chứng minh của hai kẻ đó." Hạng Tây nhẹ giọng nói: "Xấu quá chừng, cái tính nết kia của Nhị Bàn vậy mà lại không đập sập tiệm chụp hình..."

Trình Bác Diễn không nói gì, chỉ qua lại gãi đầu cậu.

"Mặt dây chuyền của em." Hạng Tây ngẩng đầu: "Có ở đây không?"

"Ở đây, anh khóa ở trong tủ." Trình Bác Diễn gật đầu: "Muốn xem?"

"Vâng, đột nhiên muốn xem một chút." Hạng Tây nói.

"Chờ ở đây." Trình Bác Diễn xoay người vào phòng ngủ, lát sau cầm một hộp nhỏ ra đưa đến tay cậu: "Sao vậy?"

"Nếu Bình thúc bị bắt." Hạng Tây mở chiếc hộp ra, nhìn chăm chú vào mặt dây chuyền ở bên trong: "Người bình thường sẽ không gặp được ông ta phải không?"

"Em muốn gặp ông ta?" Trình Bác Diễn nhìn mặt dây chuyền.

"Không biết nữa, thực ra không muốn gặp." Hạng Tây nhíu mày: "Nhưng em vốn nghĩ, nếu có cơ hội hỏi ông ta một chút... em đến cùng... là nhặt được hay là trộm về hay là... em chỉ muốn biết em đến từ nơi nào..."

Trình Bác Diễn không lên tiếng, ôm cậu vào lòng vỗ nhẹ hai cái.

Hạng Tây tựa vào người anh, vẫn cau mày: "Nhưng thật ra nghĩ lại, tìm hỏi cũng không hỏi được, ông ta sẽ không nói cho em biết. Em rất hiểu ông ta, ông ta sẽ không để em được thoải mái, chỉ cần có được một cơ hội, ông ta đều hy vọng cả đời này trong lòng em sẽ luôn găm lấy cái gai này, không biết mình là ai, mình từ đâu đến."

"Hạng Tây, anh nói cái này có thể em sẽ không muốn nghe." Trình Bác Diễn xoa tóc cậu: "Em nên cắt tóc đi, dài rồi, còn bị dựng đứng lên hết."

"À, là nói cái này." Hạng Tây mỉm cười.

"Con người ấy, chỉ cần sống có phương hướng, đường đi là ở phía trước, hy vọng cũng ở phía trước, muốn làm việc gì đều phải nhìn về phía trước." Trình Bác Diễn nhẹ nhàng từng chút xoa tóc cậu: "Triệu Gia Diêu, hay em đến từ nơi nào, đều đã ở phía sau, nghĩ lại cũng không sao, nhưng đừng bị mấy thứ đó kéo chân."

Hạng Tây không nói gì, im lặng hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Trình Bác Diễn: "Em là ai?"

"Em là Hạng Tây, cũng là Tiểu Triển, cũng là con anh, mấy cái này không có xung đột gì. Mặc kệ em từ đâu tới, tới như thế nào, đã trải qua những gì, em vẫn luôn là em." Trình Bác Diễn cúi đầu hôn lên môi cậu một cái: "Em..."

"Không cần nhân lúc giảng đạo lý rồi lợi dụng người ta đâu." Hạng Tây nhanh chóng nhướn lên, cắn lên môi Trình Bác Diễn một cái: "Anh làm ba còn làm đến nghiện hả?"

"Cái này không phải là do chưa được làm ba sao, về sau cũng không làm được." Trình Bác Diễn mỉm cười: "Đành phải bắt em làm để đã nghiền thôi."

Hai người đều không nói tiếp, Hạng Tây rất thích loại cảm giác cùng ở chung một chỗ như vậy, không cần mở lời, cũng không cần động, chỉ ở cạnh nhau như vậy cũng đã thỏa mãn rồi.

Nhưng Trình Bác Diễn không biết là hôm nay quá mệt mỏi hay là vì ăn bắt mì trứng kia bị trúng độc, nghiêng đầu chưa được một lúc hai mắt đã híp lại.

"Anh buồn ngủ hả?" Hạng Tây hỏi.

"Hửm?" Trình Bác Diễn mở to mắt: "Có một chút."

"Vậy... ngủ đi." Hạng Tây ngồi dậy.

Trình Bác Diễn đi rửa mặt, lúc đi ra đã thấy Hạng Tây đang đứng trước cửa phòng sách.

"Em ngủ sao?" Trình Bác Diễn đi qua chọc chọc vào lệ chí của cậu.

"Em cũng đi ngủ, em cũng không đọc sách mà, anh ngủ rồi em một mình làm gì đây?' Hạng Tây nói.

"Ngủ ở phòng sách hửm?" Trình Bác Diễn ôm cậu, chậm rãi đi về phía phòng ngủ: "Ngủ giường lớn đi, không phải em thích cái giường này của anh sao."

"Lúc trước trong hiệp ước tam chương còn có không cho em ngủ trên giường của anh đâu." Hạng Tây chậc một tiếng.

"Bây giờ sửa lại." Trình Bác Diễn mỉm cười: "Em không nói anh cũng quên, phải làm ước pháp tam chương mới."

"Em hiện tại đã sắp thành người bệnh sạch sẽ luôn rồi vẫn còn ước? Còn ước ba chương?" Hạng Tây quay đầu đi.

"Ba chương không đủ, tật xấu của em không ít, ở chung lâu nhất định sẽ hiện hình, từ từ anh sẽ cho em ước." Trình Bác Diễn cười nói, đẩy cậu đi vào phòng ngủ, chậm rãi đi đến bên giường: "Tắm rửa xong khăn mặt cũng không giặt đã treo lên rồi coi như xong việc."

"Anh biết em giặt hay không giặt?" Hạng Tây nói, nghĩ lại lại trợn tròn mắt: "Anh nha, nhìn lén em lúc tắm?"

"Em lại nha một cái." Trình Bác Diễn ở sau người đẩy cậu một cái, thuận thế áp xuống, hai người chồng lên nhau nhào lên giường: "Anh không cần nhìn lén, em rửa mặt cũng như vậy, lau xong là treo lên, tắm rửa xong sẽ vò khăn?"

"Phiền quá." Hạng Tây cười ha ha hai tiếng.

Trình Bác Diễn cũng mỉm cười, hôn lên mặt cậu một cái, bàn tay đưa vào quần áo cậu mò đến thắt lưng, lại đi xuống sờ lên đùi."

"Anh không ngủ được hả?" Hạng Tây vặn vẹo, vươn tay ra phía trước muốn bò ra khỏi Trình Bác Diễn.

"Anh nói, Hạng Tây à." Trình Bác Diễn đè vai cậu lại, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói: "Không cho ngủ còn chưa tính, sờ cũng không cho sờ, em còn là người sao? Sờ cũng không cho sờ anh cũng sắp không còn là người rồi."

Hạng Tây ngẩn người, tiếp đó liền nở nụ cười: "Cái gì loạn xạ vậy, mà anh cứ sờ lung tung vậy rồi nổi hỏa thì phải làm sao?"

"Thì anh vào WC tự sờ mình." Tay Trình Bác Diễn sờ đùi cậu mấy cái, rồi dò xét đưa ra phía trước.

- HẾT CHƯƠNG 61 -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.