Đôi Đũa Lệch

Chương 26: (beta lần 1)




Nếu không phải đi ăn cơm cùng bạn bè, Trình Bác Diễn cũng rất ít khi đi ăn ở ngoài. Ăn ngoài không tốt cho sức khỏe, mà thật ra chủ yếu là bởi rất mệt, tự mình tùy tiện làm đại gì đó ăn là được. Cho nên ở gần đây có cái gì anh cơ bản cũng không biết.

Ngược lại Hạng Tây biết rất rõ, cậu đưa anh đến một quán lẩu xương ở cửa đông. Tiểu khu bốn cửa Đông Tây Nam Bắc, trên đường có gì cậu đều biết. Trình Bác Diễn thật sự không nghĩ ra cậu ở đây mới vài ngày, còn bị bệnh, làm sao có thể đến những nơi này được.

Vậy mà mới có vài ngày?

Trình Bác Diễn vẫn luôn một người một mình, thói quen một mình về nhà sẽ ăn cơm đọc sách. Đột nhiên Hạng Tây lại chen vào cuộc sống của anh. Bộ dáng tùy tiện, không chú ý gì anh còn chưa quen nổi, vẫn luôn cảm thấy thời gian đã qua rất lâu.

Hiện tại nhìn Hạng Tây ngồi đối diện mình nâng cằm nghe phục vụ giới thiệu menu, anh lại phát hiện thời gian trôi qua nhanh thật. Đảo mắt một cái Hạng Tây đã sắp chuyển ra ngoài rồi , ước pháp tam chương hình như còn chưa có toàn bộ.

"Món này cậu có thể xem xem..." Phục vụ lật thực đơn ra đặt trước mặt Hạng Tây.

"Không xem." Hạng Tây vẫn nâng cằm, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào môi: "Xem không hiểu."

"Tôi xem cho." Trình Bác Diễn mỉm cười, cầm lật thực đơn ra: "Tôi trực tiếp chọn?"

"Được." Hạng Tây gật đầu.

Phục vụ lập tức đổi qua bên Trình Bác Diễn giới thiệu đồ ăn, Trình Bác Diễn xem rồi gọi một nồi lẩu cùng vài món ăn kèm.

"Muốn dùng chút rượu không?" Phục vụ hỏi.

"Muốn." Hạng Tây thoáng nhướn lông mày, không nâng cằm lên nữa.

"Rượu xái Hồng Tinh." Trình Bác Diễn nói: "Thêm..."

"Uống rượu xái sao?" Hạng Tây bất ngờ nhìn anh, suy nghĩ lại nói một câu: "Vậy đi, cũng lâu lắm rồi em không uống rượu xái."

"Muốn một bình rượu xái sao ạ?" Phục vụ lặp lại.

"Muốn hai..." Hạng Tây muốn sửa lại cho người phục vụ, còn chưa nói dứt lời đã bị Trình Bác Diễn cắt ngang.

"Một bình, thêm một chai sữa trái cây Wahaha*." Trình Bác Diễn nói xong lại nhìn cậu một cái.

(*): Wahaha nutrition yogurt milk drink - tên tiếng Hán là 快线 tên tiếng anh là Wahaha

"Được." Phục vụ tránh đi.

"Có ý gì chứ?" Hạng Tây chống tay trên bàn trừng Trình Bác Diễn: "Một bình rượu xái, một bình sữa trái cây?"

"Ừm, rượu của tôi." Trình Bác Diễn cầm lấy cái ly uống ngụm trà: "Sữa của cậu."

Hạng Tây không nói gì, trừng anh nửa ngày mới mở miệng: "Anh uống rượu xái?"

"Hôm nay cũng không lái xe." Trình Bác Diễn nói.

"Không phải, ý của em là, hôm qua anh còn uống rượu vang, cao cấp như vậy." Hạng Tây chậc một tiếng: "Hôm nay vừa quay đầu vậy mà đã uống rượu xái?"

"Cậu quản tôi sao." Trình Bác Diễn cười, dựa vào ghế: "Cậu còn là một đứa uống sữa đó"

"À phải rồi, vì sao em phải uống sữa trái cây chứ! Em cũng không lái xe, em còn chưa có xe mà!" Lúc này Hạng Tây mới nhớ tới trọng điểm trước đó.

"Bác sĩ không nói với cậu là bây giờ thuốc lá với rượu đều phải kiêng sao?" Trình Bác Diễn nhìn cậu.

"...Có nói." Hạng Tây thở dài, nằm sấp trên bàn: "Em không hút thuốc mà, hiện tại đã tốt rồi, uống mấy ngụm rượu cũng không được sao?"

"Đừng nằm sấp trên bàn, có thấy bẩn không chứ." Trình Bác Diễn nhíu mày: "Cậu còn nghiện rượu lắm."

"Sạch lắm, mẹ nó vậy mà còn không nằm sấp được..." Hạng Tây bất đắc dĩ ngồi thẳng lại: "Em từ nhỏ đã uống cùng Bình thúc, chưa tới mức nghiện rượu đâu, chỉ đôi khi muốn uống hai ngụm thôi. Em thấy anh mới là kẻ nghiện rượu á, còn rượu xái nữa, anh uống được lắm hả?"

"Chưa từng say." Trình Bác Diễn ngoắc khóe miệng cười.

"Uầy." Hạng Tây híp mắt lại một chút: "Cũng mạnh miệng ghê ha, vậy chờ em khỏe rồi hai ta uống mấy ly đi."

"Ừ, được." Trình Bác Diễn nói.

Tìm được việc rồi, có thể nhìn ra Hạng Tây rất vui vẻ. Lúc ăn cơm Trình Bác Diễn không nói gì, chỉ vừa ăn vừa nghe Hạng Tây nói không ngừng.

Nửa thật nửa giả có chút khoa trương, Trình Bác Diễn cảm thấy muốn đáp lại cũng không tìm được lúc để chen ngang.

Nơi bán đồ chơi kia khẳng định là hang ổ phi pháp, còn chuẩn bị xẻng đánh người, đuổi cậu chạy vài con phố, chạy đến mòn cả dép.

Quán cơm không tệ lắm, buôn bán cũng tấp nập. Vẻ ngoài của hai vợ chồng ông chủ đều mập mạp, cứ như hai anh em. Cả hai đều rất tốt, vừa cho cậu thời gian đi tìm phòng, tiền trả công cũng không ít, còn bao hai bữa cơm.

Tìm phòng ở cũng rất thuận lợi, một phòng riêng, dùng chung phòng bếp, hàng xóm đều là học sinh, rất tốt...

"Nếu quyết định làm ở đây rồi thì cố làm cho tốt." Trình Bác Diễn cuối cùng ngay lúc Hạng Tây ngẩng đầu uống nước mới tìm được cơ hội nói chuyện: "Làm gì đều sẽ có thu hoạch, kể cả đi chuyển gạch, cũng sẽ có thu hoạch."

"Thu hoạch cái gì?" Hạng Tây nhìn anh, có chút mê mang.

"Làm sao để chuyển gạch ít tốn sức nhất, tư thế nào không làm eo bị thương." Trình Bác Diễn uống một ngụm rượu: "Đây đều là thu hoạch kinh nghiệm."

"Vâng, em cảm thấy mình có thể học được cách làm cơm." Hạng Tây cười nói.

"Còn có thể xem xem ông chủ bọn họ mỗi ngày làm những gì." Trình Bác Diễn nói lại uống một ngụm "Mở tiệm như thế nào mới có thể thu hút nhiều khách, lỡ như sau này cậu cũng mở quán cơm thì sao."

"Đúng ha." Hạng Tây nở nụ cười, nhìn thoáng qua cái chai trong tay Trình Bác Diễn lại sửng sốt: "Má nó, anh một ngụm hết nửa bình sao?"

"Đến bệnh viện mắt chỗ tôi xem thử đi, là một trong ba khoa mắt đầu tỉnh đó." Trình Bác Diễn nói.

"Quá đáng ghê." Hạng Tây chậc một tiếng: "Uống rượu đến như vậy mà còn chưa say bao giờ... ai uống kiểu đó thì đều không tốt cho thân thể mà!"

"Lâu lâu mới uống một lần." Trình Bác Diễn nhìn vào bình rượu: "Giống như tôi ngày hôm qua ăn cái trứng cháy kia vậy."

Hạng Tây cười đến nửa ngày, xoa mũi: "Đừng nói nữa, đúng là không nghĩ tới, chờ em học tay nghề ở quán cơm rồi lại nấu cho anh."

Cơm nước xong Hạng Tây kéo Trình Bác Diễn đi hai vòng quanh tiểu khu, nói là ăn nhiều nên muốn đi tiêu thực. Trình Bác Diễn không phản đối, cùng cậu đi hết một giờ mới về đến nhà.

"Anh say sao?" Hạng Tây vào nhà đổi quần áo hỏi một câu.

"Không cảm giác gì." Trình Bác Diễn nhìn thời gian: "Cậu tắm rửa đi, thu dọn đồ này nọ."

"Vâng." Hạng Tây lên tiếng, ngồi trên sô pha không nhúc nhích.

"Đồ của cậu buổi tối tôi tan ca thì giúp cậu đem qua, cậu cũng đừng chạy qua chạy lại." Trình Bác Diễn nói.

"À." Hạng Tây lại lên tiếng, nhưng vẫn ngồi yên không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm vào TV.

Trình Bác Diễn mở TV lên, ném điều khiển tới trên tay cậu: "Tôi đi tắm trước."

"Được." Hạng Tây gật đầu.

Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, xoay người vào phòng tắm.

Tắm rửa xong đi ra, Hạng Tây vẫn còn ngồi trên sô pha, khoanh chân ôm đệm dựa, nhìn TV ngẩn người.

Trình Bác Diễn nhìn TV, vẫn chưa đổi kênh.

"Làm sao?" anh đi đến trước mặt Hạng Tây : "Ngày mai đi rồi, trong lòng thấy không kiên định sao?"

"....Không biết nữa." Hạng Tây ôm đệm, cằm dựa lên đệm: "Thật ra không phải vì đi làm mà em thấy không kiên định, lần đầu làm việc cùng Bình thúc em cũng chưa từng hoảng mà."

"Cũng đâu giống nhau." Trình Bác Diễn mỉm cười.

"Đúng vậy." Hạng Tây cau mày: "Em chỉ cảm thấy có phần giống với lúc em mới rời khỏi Triệu Gia Diêu. Cứ cảm thấy trước mặt là đường, dưới chân nhưng vẫn tối đen, anh nói cứ di chuyển là được, em cũng nghĩ như vậy. Chỉ là lúc em tự đứng trên đôi chân của mình lại cứ sợ sẽ đạp vào hư không mà té ngã."

Trình Bác Diễn nhìn cậu, một lát sau mới cười: "Cho nên mới phải đi từng bước ổn định, chậm cũng được, không nên gấp gáp làm gì."

"Anh là ngọn đèn." Hạng Tây nói.

"Cái gì?" Trình Bác Diễn không nghe rõ.

"Ngọn đèn." Hạng Tây ngẩng đầu mỉm cười: "Lúc ở bên cạnh anh là ánh sáng, đi xa rồi chỉ còn tối đen."

Trình Bác Diễn há miệng chưa nói nên lời, Hạng Tây đã lười biếng duỗi eo, đứng lên: "Hai ngày này bị buộc phải tự hỏi về nhân sinh hơi nhiều, lúc nói chuyện cũng thấy kỳ kỳ nữa."

"Cậu không có việc gì thì có thể viết này kia." Trình Bác Diễn nói, nói xong lại nghĩ: "À cậu không biết viết..."

Hạng Tây cười không nói chuyện.

Trình Bác Diễn xoay người vào phòng ngủ, lát sau cầm một hộp vuông đen nhỏ trong tay đưa cho cậu: "Cho cậu chơi, đây là của tôi dùng để thu bệnh án."

"Ghi âm?" Hạng Tây nhìn, rất giống với cái của Phương Dần: "Em ghi cái gì? Khẩu cung sao."

"Chơi thôi." Trình Bác Diễn mỉm cười: "Người thì đều cần thổ lộ hết ra. Nói ra rồi, viết ra rồi, cảm giác sẽ không giống nhau nữa."

"Anh cũng nói hết sao?" Hạng Tây hỏi.

Trình Bác Diễn ôm cánh tay nhìn cậu, rất lâu sau mới cười, không nói gì.

"Vậy em nhận nhé, cảm ơn." Hạng Tây nhìn máy ghi âm, suy nghĩ rất lâu mới ngẩng đầu nhìn Trình Bác Diễn: "Cảm ơn anh."

"Không tệ lắm đâu." Trình Bác Diễn chậc một tiếng: "Cậu cứ giữ trạng thái như này thì một chốc nữa sẽ ôm đầu khóc rống luôn có phải không?"

Hạng Tây bỏ máy ghi âm vào túi, hít vào một hơi, dang tay ra ôm lấy Trình Bác Diễn.

Trình Bác Diễn sửng sờ tại chỗ.

"Anh không giống em, anh sẽ không biết được có người đưa tay kéo mình một phen là cảm giác gì." Hạng Tây ôm anh nhỏ giọng nói: "Em nhìn thấy anh sẽ muốn tam khấu cửu bái*, muốn cảm ơn anh."

(*) tam khấu cửu bái: ba quỳ chín lạy

"....Vậy sao?" Trình Bác Diễn do dự một chút, cũng ôm lấy cậu: "Vậy lần tới cứ trực tiếp dập đầu đi, không sao đâu."

Hạng Tây ôm anh cười nửa ngày cũng không buông tay.

Trình Bác Diễn cũng không nhúc nhích, vỗ nhè nhẹ lưng cậu hai cái.

Ôm là loại cảm giác lâu rồi không nhận được.

Hạng Tây gầy, ôm vào trong ngực có vài phần giống Trình Bác Dư, đời này chắc anh chỉ mới ôm Trình Bác Dư có một lần. Mà có thể cũng không giống, Hạng Tây rất cao, Trình Bác Dư còn chưa đạt tới chiều cao như Hạng Tây.

Hơn nữa sau ngày anh nói chuyện của Trình Bác Dư cho Hạng Tây biết, Hạng Tây không còn tiếp tục gọi anh là anh trai nữa. Anh đã bắt đầu có chút cảm giác không xác định.

"Em còn chưa tắm đâu." Hạng Tây nói: "Ôm xong một cái này anh có muốn tắm rửa lại lần nữa không?"

Trình Bác Diễn cười không nói gì, thanh âm Hạng Tây ở bên tai nhẹ nhàng lướt qua, đột nhiên mang đến cho anh một tia khác lạ....

Xúc động, hoặc là cái gì khác.

Trình Bác Diễn đẩy Hạng Tây ra, trong nháy mắt khi tóc Hạng Tây cọ qua bên mặt anh lại càng gia tăng loại cảm giác này. Trình Bác Diễn nhìn cậu, ánh mắt trong trẻo, ngũ quan có thể coi là tinh xảo, thanh tú...

"Tôi đi.... tắm rửa." Trình Bác Diễn xoay người đi vào phòng tắm: "Không, đi rửa mặt.... mà thôi chỉ rửa tay thôi."

"Anh có chắc không." Hạng Tây ở trong phòng khách vui sướng.

"Không chắc." Trình Bác Diễn đứng trước bồn rửa tay, mở vòi nước ra nhìn: "Muốn rửa thì rửa thôi , rửa đến xinh đẹp, nên mới đẹp trai như vậy."

"Thần kinh." Hạng Tây tựa vào cạnh cửa: "Bác sĩ Trình, quán cơm cách bệnh viện của các anh rất gần. Ngày mai anh đến để xem thử cho biết đường nha, lúc nào không rảnh ăn cơm thì đến đó, em tự mình làm cho anh.... nhưng mà qua một thời gian đã, em phải học trước đã."

"Được." Trình Bác Diễn đóng nước lại.

"Anh không rửa tay sao?" Hạng Tây nhìn tay anh.

"À, quên." Trình Bác Diễn xoay người lại mở nước, rửa tay.

Lúc tan tầm Trình Bác Diễn cầm theo túi của Hạng Tây ra khỏi bệnh viện, túi rất nhẹ. Lúc Hạng Tây thu dọn anh có nhìn, là hai bộ quần áo anh cho cậu, đồ dùng rửa mặt, còn có một cái hộp sắt nhỏ, bên trong không biết là bảo bối gì của Hạng Tây. Trừ những thứ đó ra không còn gì nữa.

Mang theo cái túi này, anh có thể hiểu rõ những hoảng loạn của Hạng Tây. Cậu quyết định thoát khỏi không đơn giản chỉ là cuộc sống lăn lộn trong quá khứ, mà là tất cả.

Những sinh hoạt trước đây là tất cả của cậu, một khi vứt bỏ, cậu chỉ có thể dựa vào mỗi cái túi này. Nếu không có ngọn đèn là mình đây, cậu ngay cả cái túi này cũng không có, chỉ có một chiếc hộp.

Thực ra trên người Hạng Tây không chỉ có loại quật cường liều mạng giãy dụa, mà còn có dũng khí.

Quán cơm ở giữa một loạt các quán ăn vặt, không thấy được mặt tiền. Nhưng trước kia Hạng Tây đã nói cho anh, không cần nhìn bảng hiệu, mà phải nhìn người, quán nào có nhiều người nhất chính là quán cơm đó.

Hiện tại là thời gian ăn cơm, Trình Bác Diễn liếc mắt đã thấy được cửa tiệm có nhiều người nhất kia. Bàn đã được đặt ra tới tận ngoài lối đi bộ, tất cả đều đầy người. Anh cũng thấy được Hạng Tây đang chạy bước nhỏ bưng hai nồi cơm ra cho khách, trong những ngày cần phải mang áo khoác này cậu lại chỉ khoác mỗi cái thun, nhưng trên mặt lại đầy mồ hôi.

Anh lái xe qua, kéo cửa xe xuống, ấn còi xe.

Hạng Tây vừa ngẩng đầu lên đã thấy được anh, liền cười vẫy tay, rồi hô to: "Đang bận rộn! Anh tìm chỗ đỗ xe rồi đợi em một chút!"

Trình Bác Diễn gật đầu, chạy xe ra phía trước tìm chỗ để xe.

Con phố này đầy những những phố nhỏ buôn bán nhộn nhịp, nhưng diện tích lại có hạn nên vẫn không thể cải tạo được. Đường ở đây rất hẹp, lại còn là nơi các quán cơm tập trung, các loại cửa hàng đều là các cửa hàng lâu năm thương đã mười năm, người ăn cơm khá nhiều.

Trình Bác Diễn vòng quanh bốn đầu phố, chuyển luôn một vòng vậy mà vẫn không tìm được một chổ đỗ xe.

Lúc đi ngang qua tiệm cơm lầm nữa, Hạng Tây thấy được anh, lại vẫy tay, kêu: "Sao anh vẫn còn ở đây! Tìm nơi đỗ xe đi!"

"Tôi..." Trình Bác Diễn muốn nói tôi đi đâu tìm, cũng đi hết một vòng rồi, nhưng Hạng Tây đã xoay người chạy vào trong tiệm. Anh thở dài, tiếp tục lái xe đi.

Tiếp tục chạy đến lần thứ hai, Hạng Tây đang quay lưng đi nên không thấy anh. Ngay lần thứ ba chạy tới, Hạng Tây vừa cầm một túi rác đi qua bỏ vào thùng rác ven đường, thì đúng lúc thấy được xe của anh, mắt cậu trợn tròn: "Anh làm gì vậy!"

"Cậu tưởng tôi muốn chắc!" Trình Bác Diễn hạ cửa kính xe xuống rống: "Cái nơi quái gì, tôi chạy tới gần hết một nấc xăng luôn rồi!"

Lúc đang muốn đi quanh thêm một vòng nữa thì một chiếc xe trước mặt đã sáng đèn, Hạng Tây nhảy lên chạy qua, vừa chạy vừa kêu: "Đến, đến, đến, đến, đến, đến! Ở đây!"

Người tìm chổ đỗ xe rất nhiều, xem chừng rất nhiều xe đều phải chạy không ít hơn ba vòng, chiếc xe này vừa đi khỏi, lập tức đã có ba chiếc xe chen đến đây.

"Đệch." Hạng Tây trực tiếp nhảy ra đường, chặn mấy chiếc xe kia lại, chỉ chừa lối đi cho Trình Bác Diễn ở bên này: "Chổ đỗ xe có người rồi."

Trình Bác Diễn chạy xe đến ngay sau Hạng Tây, đã nghe một cô gái ngồi trên ghế phó lái ở một xe khác nói: "Mẹ nó, bây giờ tiệm cơm còn có dịch vũ đỗ xe luôn rồi sao?"

"Chờ em năm phút." Hạng Tây nói với vào trong cửa sổ xe: "Còn bốn người nữa, bây giờ bận rộn xong là có thời gian rảnh rồi! Giờ anh ở trong xe hay là vào quán... trong quán có khi..."

"Được rồi đừng lo cho tôi." Trình Bác Diễn nói: "Nhanh bận rộn chuyện của cậu đi."

"Chờ em nha!" Hạng Tây vỗ vào cửa xe, xoay người lại chạy vào trong tiệm.

Trình Bác Diễn nhìn bóng dáng cậu, vẫn rất gầy, nhưng mà so với lúc mới gặp có mập lên không ít, lúc bận việc chạy tới chạy lui nhìn rất có sức sống.

Đói bụng, Trình Bác Diễn tắt máy, cầm lấy hộp sữa sau xe ra uống.

Vệ sinh và dinh dưỡng của mấy quán ven đường này đều không thể khiến người yên tâm, nhưng hương vị đồ ăn đều rất tốt. Hôm nay anh bận cả ngày, cơm trưa mới ăn được mấy miếng đã có có bệnh nhân cần cấp cứu chuyển đến, anh cũng bỏ chén bận rộn cho đến lúc tan tầm. Hiện tại ngửi được mùi hương từ quan cơm thật sự là điều tra tấn nhất.

Khách đều đã đang dùng bữa, tạm thời không có khách mới đến, Hạng Tây cầm hai hộp cơm chạy tới, kéo cửa xe, ngồi xuống ghế phó lái.

"Aiz, bận rộn chết em luôn, bận đến người bốc mùi luôn rồi." Hạng Tây vừa nói vừa đưa hộp cơm trên tay cho anh. "Em nói với ông chủ là bạn em đang đợi, ông ấy lập tức làm cho anh một phần, anh muốn nếm thử không? Em bảo ông ấy làm thức ăn thanh đạm chút, bỏ ít dầu."

"Bao nhiêu tiền?" Trình Bác Diễn chưa nói ăn hay không, nhưng vẫn nhận lấy hộp cơm.

"Tặng không đó, do nghe nói là bạn của em mà còn là bác sĩ ở bệnh viện gần đây, xém nữa là ông chủ tự mình lại đây đưa cho anh luôn rồi." Hạng Tây cười vui vẻ hai tiếng. "Em nghĩ chắc anh không ăn được, nhưng mà vẫn lấy đến đây, ông chủ là người tốt lắm."

"Thay tôi cảm ơn ông ấy." Trình Bác Diễn mỉm cười: "Một lát nữa tôi sẽ ăn, túi của cậu ở phía sau, bây giờ lấy đưa cho cậu cầm đi hay là..."

"Lấy đi đâu?" Hạng Tây hỏi.

"Chỗ phòng cậu thuê đó." Trình Bác Diễn nhìn cậu.

"...À, không cần! Không cần!" Hạng Tây nhanh chóng nói: "Không cần, cứ để trong tiệm là được, buổi tối em tắm rửa ở trong tiệm, có thể bớt chút phí điện nước bên kia."

"À." Trình Bác Diễn cầm hộp sữa cho cậu: "Cậu còn chưa ăn cơm phải không?"

"Vẫn chưa, ông chủ nói đợi khách đi hết rồi ăn, chắc chín giờ." Hạng Tây cúi đầu uống sữa, uống rất vui vẻ.

"Uống sữa nên uống ngụm nhỏ thôi, như vậy mới hấp thu tốt." Trình Bác Diễn nhìn mồ hôi trên chóp mũi cùng thái dương của cậu.

"Uống ngụm nhỏ không được đâu, em khát chết luôn rồi." Hạng Tây dùng mu bàn tay lau mồ hôi, lau xong cậu đã nhìn thấy ánh mắt Trình Bác Diễn đang nhìn tay cậu, vì thế giơ tay: "Làm sao giờ?"

"Lau lên người đi." Trình Bác Diễn thở dài.

"Thực ra thì trên người em toàn mồ hôi với mùi thôi." Hạng Tây chà tay lên quần: "Đều đã chà lên xe anh hết rồi."

"Im miệng!" Trình Bác Diễn nói

Hạng Tây uống sữa xong, ném luôn hộp sữa ra ngoài qua cửa kính xe. Trình Bác Diễn cau mày vừa định lên tiếng, chiếc hộp đã chuẩn xác rới vào thùng rác cách đó hai mét.

"Mệt không?" Anh hỏi Hạng Tây.

"Cũng hơi hơi, chỉ bận rộn lúc này thôi, không phải giờ ăn cơm cũng không có nhiều việc." Hạng Tây mỉm cười: "Qua chín giờ là hết việc rồi. Con gái ông chủ sắp thi đại học, buổi tối không bán đến khuya, còn phải trở về hầu hạ con gái nữa."

"Ừ, vậy buổi tối cậu đi ngủ sớm chút, thân thể vẫn còn chưa hoàn toàn hồi phục đâu." Trình Bác Diễn giải thích: "Đừng quên uống thuốc."

Hạng Tây gật đầu, sau khi im lặng một lát, cậu gãi đầu: "Em ừm... đi làm việc đây."

"Đi đi." Trình Bác Diễn nói.

"Ngày mai anh lại đến chứ?" lúc xuống xe Hạng Tây hỏi một câu.

Trình Bác Diễn ngẩn người, Hạng Tây không đợi anh nói gì đã cười: "Em thuận miệng vậy thôi."

"Vài ngày nữa cậu lại đến bệnh viện một chuyến đi." Trình Bác Diễn nói: "Chụp phim xem thử tình huống chân cậu như thế nào rồi."

"Vâng!" Hạng Tây lập tức gật đầu, đóng cửa xe lại rồi nằm sấp lên kính xe: "Buổi tối em có thể gọi điện thoại cho anh không? Ý em là, buổi tối em không có TV xem nên chán lắm."

"Đừng trễ quá, qua mười giờ tôi còn muốn đọc sách." Trình Bác Diễn nói.

"Được!" Hạng Tây lùi lại hai bước, rất vui vẻ: "Đã biết."

- HẾT CHƯƠNG 26 -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.