Đôi Đũa Lệch

Chương 23: (beta lần 1)




Trình Bác Diễn là một bác sĩ nhân hậu có tâm, theo phản xạ, anh sẽ ra tay giúp đỡ những người bị thương bị bệnh, mà mình lại là người hay mang bộ dáng đáng thương, cho nên...

Đây là ý nghĩ trước đây của Hạng Tây về việc vì sao Trình Bác Diễn lại giúp đỡ cậu.

Mà cũng chính vì nắm được điểm này, vào lúc cậu muốn thoát khỏi, không muốn dính dáng gì tới cuộc sống trước đây nữa thì Trình Bác Diễn chính là người mà cậu nghĩ đến để xin giúp đỡ.

Nhưng sau khi xem "Phim nâng cao tinh thần" của Trình Bác Diễn cũng đã biết anh thích đàn ông, cậu lại sinh ra nghi ngờ với phán đoán lúc trước của mình.

Đêm đó Đàm Tiểu Khang làm chuyện xằng bậy khiến cậu rất hoảng sợ, tuy nói Trình Bác Diễn chưa từng làm chuyện gì vượt khỏi phạm vi bình thường với cậu. Mà coi như Trình Bác Diễn có phạm vào giới hạn có lẽ cậu cũng sẽ không cảm thấy ghê tởm như đối với Đàm Tiểu Khang... Bởi vì Trình Bác Diễn rất đẹp trai, không, bởi vì anh là người rất tốt....

Dù sao dù nói thế nào, cậu vẫn nên hỏi thử, chuyện này cậu vẫn luôn cân nhắc trong lòng sau khi cậu xem "mảnh nhỏ" xong. Bây giờ rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà hỏi ra miệng.

Nhưng mới vừa hỏi xong cậu đã thấy hối hận.

Cảm thấy mình nên đi trút nước trong não ra thôi, sao Trình Bác Diễn lại có ý gì với một tên côn đồ như cậu được. Vật họp theo loài, người phân theo đàn, cỡ như cậu mà có suy nghĩ gì xem chừng cũng chỉ có mỗi Đàm Tiểu Khang...

Bỗng nhiên cậu rất hy vọng Trình Bác Diễn nghe không hiểu câu hỏi của cậu.

"Cậu cảm thấy thế nào?" Trình Bác Diễn đứng ở cửa hỏi.

Đèn trong phòng đã tắt, anh lại đứng ngược sáng nên biểu cảm trên mặt không thể thấy rõ. Hạng Tây nương theo giọng nói bình tĩnh của anh cũng không nghe ra được bất cứ tâm tình nào.

"Em cảm thấy thế nào sao?" Hạng Tây kéo mền: "Em cảm thấy chắc là em nghĩ nhiều rồi."

"Chính là nghĩ nhiều." Trình Bác Diễn mỉm cười: "Đừng lo lắng."

"Em không lo lắng!" Hạng Tây nhanh chóng giải thích: "Anh trai, không phải em có ý kia đâu! Em suy nghĩ nhiều là suy nghĩ nhiều, nhưng không có lo lắng, thật sự."

"Chẳng giống một người từng lăn lộn nhiều nằm gì cả, tâm lý không phòng bị đến như vậy?" Trình Bác Diễn chậc một tiếng.

"Anh rốt cuộc là muốn em lo lắng hay là không lo lắng đây." Hạng Tây cũng chậc một cái: "Em không có gì cần phải đề phòng với anh hết."

Trình Bác Diễn suy nghĩ: "Bởi vì..."

"Anh đẹp trai." Hạng Tây bật người tiếp lời: "Bởi vì anh đẹp trai."

Trình Bác Diễn nở nụ cười giữ cánh cửa, nói một câu: "Chúc ngủ ngon, buổi tối nếu thấy không thoải mái thì gọi tôi."

"Anh ngủ ngon." Hạng Tây đáp lời.

Ánh đèn trong phòng khách hắt vào qua khe cửa, Hạng Tây chăm chú nhìn thật lâu. Cảm giác xấu hổ cùng hối hận bao lấy cậu, toàn thân đều nóng lên, không phân biệt được là do sốt hay là do xấu hổ.

Không biết Trình Bác Diễn có cảm thấy cậu buồn cười hay không, cứ tưởng bở ai cũng muốn mình, trời ạ.

Hạng Tây sờ sau gáy mình, đúng là phát sốt có một ngày đã choáng váng cả người, lúc bình thường cậu nhất định sẽ không ảo tưởng như vậy.

Nằm trong áo ống lật vài vòng cậu mới nhớ lại, Trình Bác Diễn nói mấy câu đã ném câu hỏi lúc nãy của cậu đến tận chân trời rồi!

Tuy rằng cậu có cái suy nghĩ kia, nhưng cũng không phải muốn hỏi bác sĩ Trình có phải anh có ý với tôi hay không!

Cậu chỉ muốn biết vì sao thôi!

Đệch! Trình Bác Diễn cũng quá âm hiểm...

Trình Bác Diễn tắm rửa xong đi ra dạo qua phòng khách một vòng, kiểm tra xem đầu cắm điện đã gỡ ra hết chưa, rác đã bỏ vào bao rác hết chưa, sau đó rửa sạch tay vào phòng ngủ.

Ở tủ đầu giường trong phòng ngủ có một bình rượu đỏ, anh lấy ra rót cho mình một ly, tình xem vài trang sách rồi đi ngủ.

Lúc đưa tay lấy sách anh lại nhìn thấy khung ảnh được đặt trong giá sách, do dự trong chốc lát, anh cầm khung hình lên, tay chống giá sách, nhìn Trình Bác Dư thật lâu.

Anh tốt với em như vậy... là vì sao?

Những lời này của Hạng Tây vẫn còn văng vẳng trong đầu anh.

Đúng vậy, vì sao nhỉ?

Ngay từ đầu anh đã nói với Hạng Tây, anh có nguyên nhân của mình.

Đáp án chính là Trình Bác Dư. Tuy rằng anh cho là mình không thích người em trai này, cũng không có bao nhiêu cảm tình dành cho nó, đáng ra không nên bởi vì một tiếng anh trai của Hạng Tây mà xúc động lớn đến như vậy.

Nhưng sự thật lại thật sự là bởi vì tiếng anh trai kia. Còn bởi vì ánh mắt tương tự như Trình Bác Dư khi anh gặp cậu ở bãi đổ xe hôm đó.trong những ngày cuối cùng, Trình Bác Dư mang theo hy vọng cùng ánh mắt khao khát nhìn về phía mỗi người như thế.

Chỉ bởi vì những điều này sao?

Hạng Tây không hỏi, anh cũng sẽ không nghĩ đến, anh đã tự cho mình đáp án, sẽ không tiếp tục xem xét.

Nhưng khi Hạng Tây hỏi, anh cũng không thể hoàn toàn xác định.

Có lẽ ngoài những điều trên, còn có điểm đặc biệt khác, chẳng hạn như loại sinh lực như cỏ dại trên người Hạng Tây, dù giãy dụa cũng muốn cố gắng vươn mình ra khỏi bóng tối, mang theo loại quật cường tự ti cùng bất đắc dĩ... Đương nhiên do hoàn cảnh đen tối, tên nhóc này tật xấu cũng khá nhiều.

Nếu không ngay từ đầu chỉ dựa vào phần áy náy đối với Trình Bác Dư, anh chắc sẽ không đem Hạng Tây về nhà.

Nhưng ngoài áy náy, đồng tình cùng một ít thưởng thức thì Hạng Tây và anh không cứ như đôi đũa lệch trong cách sống lẫn thói quen, còn chưa đến hai ngày anh đã cảm thấy mình có chút gánh không nổi.

Cả con người lẫn phong cách đều khác nhau, nhịp sống của anh tất cả đều bị rối loạn.

"Anh trai." Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, Hạng Tây bọc trong cái áo ống dò xét thò đầu vào.

Trình Bác Diễn đang tựa tủ trầm tư bị dọa sợ, bởi vì vẫn luôn ở một mình, anh có thói quen không khóa cửa phòng ngủ, thông thường chỉ để cửa khép hờ là xong. Dù rằng Hạng Tây đã ở đây hai ngày, anh vẫn bị sự xuất hiện đột ngột như thế này dọa một chút.

"Gõ cửa." Trình Bác Diễn chống giá sách quay sang nói một câu.

"Ồ." Hạng Tây rụt đầu về, đóng cửa lại, tiếp đó lại gõ lên cửa hai cái.

"... Có chuyện gì?" Trình Bác Diễn đóng cửa tủ giá sách lại, buông ly rượu trong tay xuống.

"Em đi vệ sinh..." Hạng Tây đẩy cửa ra thò đầu vào.

"Cái này không cần thông báo." Trình Bác Diễn nói.

"Không phải em muốn báo cái này." Hạng Tây chỉ vào mặt mình: "Em muốn hỏi, miếng urgo em dán anh xé rồi hở?"

Trình Bác Diễn cạn lời đi qua mở cửa, đẩy cậu đến bàn để máy tính, mở ngăn kéo lấy ra một cái túi nhỏ: "Tôi gom lại đây hết rồi, muốn dùng thì cậu tự mình lấy."

"Tốt quá." Hạng Tây như thở phào nhẹ nhõm, chọn nửa ngày rồi lấy ra một cái có hình con gấu dán lên: "Em cứ nghĩ là đã làm mất hết rồi chứ."

"Tật xấu này của cậu chẳng khác gì việc tôi rửa tay nhỉ." Trình Bác Diễn xoay người chuẩn bị trở về phòng ngủ: "Ám ảnh cưỡng chế."

"Không phải." Hạng Tây trả lời ngay lập tức: "Không phải."

"Vậy đây là vì sao?" Trình Bác Diễn quay đầu lại: "Cậu thấy cái nốt ruồi này không tốt, vậy đi xóa nó đi không phải được rồi sao, cậu bỏ tiền ra mua băng dán nhiều năm như vậy cũng đủ để đi mười lần rồi đó."

"Cái nốt ruồi này không thể xóa." Hạng Tây lấy tay đè lên miếng dán: "Em cũng không cảm thấy nó mang điềm xấu."

"Vậy tại sao?" Trình Bác Diễn dừng bước, thói quen kì quái này của Hạng Tây đúng là khiến cho anh có chút tò mò.

"Anh trả lời câu hỏi của em trước đi, vì sao vậy?" Hạng Tây nói.

"À." Trình Bác Diễn ngẩn người nở nụ cười: "Muốn trao đổi sao?"

"Không phải trao đổi, vốn em muốn tìm anh để hỏi cái này mà," Hạng Tây xoa mũi , bọc người trong áo ống nhảy từng bước nhỏ qua: "Em không một chút phòng bị với anh, nhưng em đã lớn lên ở một nơi hỗn loạn, có một số việc nhất định phải có được đáp án. Không ai vô duyên vô cớ lại đi đối tốt với người khác, trước mặt thì tươi cười nhưng lại lén lút đâm sau lưng cũng không phải là chuyện em chưa từng gặp. Tuy rằng anh là một người cực kỳ tốt, nhưng em cũng cần phải biết là vì sao?"

"Cậu cảm thấy tôi không nên giúp cậu như nây giờ sao?" Trình Bác Diễn nheo mắt nhìn.

"Không phải, em chỉ thấy, anh vốn không hiểu rõ bản chất của em, ngay lúc gặp chuyện bất bình trên đường mà ra tay giúp đỡ?" Hạng Tây chỉ vào chính mình: "Anh biết rõ con người thật của em không? Hãm hại, lừa gạt, trộm cắp, đánh nhau chửi bới..."

"Nói vào trọng điểm." Trình Bác Diễn cắt ngang lời cậu, khoanh tay khẽ dựa vào khung cửa, rất hứng thú mà nhìn cậu.

"Anh có thể coi như không biết rõ hoàn toàn, nhưng cũng có thể nhìn ra được bảy tám phần đúng chứ, em mà đi trên đường người bình thường đều cố cách xa em." Hạng Tây nhe răng: "Anh giúp em như vậy, nếu không phải là kẻ ngốc, thì là có nguyên nhân, mà tự anh cũng nói anh có nguyên nhân riêng, cho nên em muốn hỏi là vì sao."

Hạng Tây bọc người trong cái áo ống dùng vẻ mặt nghiêm túc nói ra những lời này, rất buồn cười, thế nhưng Trình Bác Diễn không cười.

Hoặc là nói, Hạng Tây như vậy sẽ làm cho anh ngẫu nhiên mà cân nhắc đến nguyên nhân một chút, cậu không tin có người sẽ đối tốt với mình, quá tự ti, lại làm cho người ta xót thương.

"Tôi có một người em trai." Trình Bác Diễn nhìn cậu mở lời.

"Em trai?" Hạng Tây ngẩn người: "Chưa từng nghe anh nhắc đến chuyện này."

"Cũng không phải chuyện vui vẻ gì." Trình Bác Diễn cười: "Đã qua đời lâu rồi."

Hạng Tây trợn tròn mắt, vẻ mặt hốt hoảng.

"Cậu có đôi khi sẽ làm tôi nghĩ đến nó." Trình Bác Diễn nói ra rất nhẹ nhàng: "Tôi không thích nó, nhưng tôi nợ nó."

"A..." Hạng Tây há miệng nói không nên lời, cầm lấy cái ly qua uống một ngụm mới tiếp tục nói một câu: "Em gọi anh là anh trai... như vậy... xem như là lôi kéo làm thân, cùng lắm là tốt hơn lôi kéo làm thân, là người khác em sẽ không gọi như vậy... Em không biết, em... sau này không gọi như vậy nữa?"

"Không sao cả." Trình Bác Diễn mỉm cười: "Cậu gọi tôi là ba tôi cũng sẽ đồng ý."

"Đệch." Hạng Tây chậc một tiếng: "Cái lợi này cũng không thể để anh chiếm được đâu, ba em còn chưa biết là loại người gì, lỡ như là một kẻ ăn xin, vậy anh thảm rồi."

Trình Bác Diễn vậy mà còn có em trai.

Còn đã qua đời.

Mất lúc mấy tuổi?

Vì sao lại mất?

Là vì bệnh hay là ngoài ý muốn?

Hạng Tây cảm thấy quá nhiều thứ xoay chuyển trong đầu mình, những thứ này sau khi chỉnh sửa lại một chút có thể xuất bản lừa người rồi.

Trình Bác Diễn vào phòng ngủ, sau đó cầm ly rượu đỏ ra, đi đến ngồi trên ghế sô pha: "Còn cái nốt ruồi của cậu, nói một chút xem."

"A?" Hạng Tây còn chưa hồi phục lại tinh thần: "Cái gì nốt ruồi?"

"Nốt ruồi, cũng không phải nói đến bệnh trĩ(*) cậu giả vờ ngốc làm cái gì." Trình Bác Diễn nhăn mày nhíu mặt.

(*)Chí (nốt ruồi) và (bệnh) trĩ phát âm giống nhau: zhì.

"Bệnh trĩ?" Trong đầu Hạng Tây bây giờ chỉ còn sót lại em trai của Trình Bác Diễn, ngàn vạn cảm khái, nhưng lại cảm thấy Trình Bác Diễn nói về em trai mình quá nhẹ nhàng qua loa lại khiến cho người ta mê man.

"Cậu ở chỗ tôi ăn uống phủ phê, tôi còn phải chăm sóc người bệnh." Trình Bác Diễn uống một ngụm rượu: "Tôi đọc sách thì cậu ở cạnh niệm kinh, đợi cậu ngủ rồi mới đọc tiếp, vậy mà cậu đi vệ sinh còn qua đây báo cáo..."

"Em không có báo cáo đi vệ sinh!" Hạng Tây nói.

"Dù sao tôi cũng sẽ sớm bị cậu làm cho loạn thôi." Trình Bác Diễn chỉ vào cậu: "Bây giờ tôi muốn biết vì sao cậu lại giả bộ ngốc..."

"À! Nốt ruồi! Nốt ruồi! Đã biết." Hạng Tây kịp phản ứng: "Là nốt ruồi, là lệ chí* của em."

(*): lệ chí: nốt ruồi dưới khóe mắt.

Trình Bác Diễn không nói gì, chỉ nhìn cậu, Hạng Tây chuyển đến ngồi bên cạnh anh, suy nghĩ rồi cười: "Kỳ thật cũng không có chuyện gì để nói, anh đừng cười em là được."

"Ừ, chỗ vui của cậu cũng nhiều lắm, một lần cười này cũng không tính là gì." Trình Bác Diễn gật đầu.

Hạng Tây cười ha ha hai tiếng, im lặng một hồi rồi mới lên tiếng: "Cái nốt ruồi này, Bình Thúc nói nó là điềm xấu, khi còn bé ông ta nói em phá hỏng vận may của ông ta nên muốn em đi phá nó."

"Bình thúc?" Trình Bác Diễn hỏi, cái tên này anh đã nghe qua ba lần, Đàm Tiểu Khang cũng từng nhắc đến.

"Là một... lão lưu manh." Hạng Tây cười: "Là ông ta nhặt em về nuôi lớn."

"À." Trình Bác Diễn đáp một tiếng.

"Nhưng em không cho ông ta phá nốt ruồi của em, là điềm xấu vậy em che đi không phải được rồi sao. Ông ta vì chuyện này đánh em không ít lần đâu, bây giờ trên lưng vẫn còn để lại sẹo." Hạng Tây cúi đầu sờ vào miếng urgo: "Dù sao em che đi cái nốt ruồi này cũng đã che đến mười năm... Cái nốt ruồi này, em muốn, nếu có một ngày, em đi tìm... cha mẹ ruột của em, bọn họ có lẽ là nhớ được em lúc bé có một cái nốt ruồi ha?"

Trình Bác Diễn cầm cái ly định uống một ngụm, nghe xong những lời này thì dừng lại.

"Buồn cười ghê ha." Hạng Tây quay qua nhìn anh mỉm cười: "Em xem trên TV người ta đều diễn như vậy, bớt nè, nốt ruồi nè."

"Xét nghiệm DNA cũng được mà." Trình Bác Diễn không biết nên nói gì.

"DNA? Là cái gì?" Hạng Tây cầm lấy cái ly uống một ngụm: "Em chỉ biết NBA* thôi."

(*):National Basketball Association (NBA) là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp ở Bắc Mỹ, và được nhiều người coi là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp của những cầu thủ hàng đầu thế giới.

"Chình là... thử máu." Trình Bác Diễn nói: "Cậu còn biết được NBA, không tồi."

"Đúng vậy không? Em còn biết WBO* nữa đó." Hạng Tây có chút đắc ý nói.

(*): WBO: World Boxing Organization.

"Cậu còn xem cả quyền anh nữa hả?" Trình Bác Diễn cười hỏi.

"...Vâng." Hạng Tây gật đầu. Kỳ thật câu không xem, nhưng Man Đầu thích xem, lúc hai người cùng nhau lên mạng Man Đầu thường hay xem, nhưng mà cậu không muốn nhắc đến Man Đầu, nhắc đến sẽ thấy khó chịu trong lòng.

Thời gian ngắn ngủi sau đó, hai người cũng không nói gì nữa.

Thời gian yên lặng kéo dài, Trình Bác Diễn uống hết ngụm rượu cuối cùng, ngón tay nhẹ nhàng búng hai cái vào ly: "Không cho động vào sợi dây chuyền kia, cũng là vì lý do đó sao?"

"Vâng." Hạng Tây vỗ chân: "Bằng chứng có ít như vậy, phải giữ cẩn thận chứ, nếu không bỗng nhiên mình chạy đến muốn lấy máu nhận người thân, ai mà thèm để ý, anh nói đúng không?"

"Ừ." Trình Bác Diễn nhìn cậu: "Nhưng mà bây giờ cậu không cần che lại nữa, bây giờ sẽ không ai nói cái nốt ruồi của cậu là điềm xấu nữa."

"Đã quen vậy rồi." Hạng Tây sờ vào miếng urgo: "Thiếu đi thứ này trên mặt lại không quen, em còn vừa ngủ vừa sờ nó mà không sờ trúng sẽ bị giật mình tỉnh dậy."

"Ngủ đi, cậu hiện tại đang bệnh cần được nghỉ ngơi nhiều chút, đừng có thức đêm." Trình Bác Diễn nói.

"Còn nữa không?" Hạng Tây chỉ vào cái ly trước mặt mình: "Em muốn uống một ít nữa."

"Cậu là một quỷ ho lao, còn muốn uống rượu?" Trình Bác Diễn nhíu mày.

"Ài." Hạng Tây đúng lên, đi vào phòng sách, vừa đi vừa thở dài: Đáng thương, quá, không chỉ là một quỷ ho lao mà còn là một người què..."

Sức sống của Hạng Tây thực sự rất mạnh, tuy người gầy, nhưng thân thể lại khôi phục không hề chậm, hai ngày đầu còn bị sốt lại, nhưng từ ngày thứ ba đã vui vẻ trở lại.

Buổi trưa Trình Bác Diễn kiểm tra xong trở về phòng làm việc, có người gõ cửa hai cái, anh quay đầu lại, đã thấy Hạng Tây đừng ở ngoài cửa: "Bác sĩ Trình."

"Sao lại chạy đến đây." Trình Bác Diễn cười.

"Em đi khám bệnh, không thấy anh nên đoán là anh đi kiểm tra ở phòng bệnh." Hạng Tây đi vào văn phòng, để cái gói to cầm trong tay xuống bàn: "Em mua cơm trưa cho anh."

"Cậu tự ăn là được rồi, sao còn mua cho tôi nữa?" Trình Bác Diễn có chút bất ngờ: "Hôm nay đi tiêm sao?"

"Tiêm xong rồi, y tá lại cho em lịch tiêm thêm ba ngày nữa." Hạng Tây nhoáng một cái nhảy đến trước mặt anh: "Em... em thấy đã tốt hơn rồi, không cần tiêm tiếp nữa cũng được đó,"

"Nghe lời y tá, nói cậu tiêm thì phải tiêm, hóa đơn đưa cho tôi, chốc nữa tôi đi đóng viện phí cho, tiền của cậu cứ tính vào của tôi trước đã." Trình Bác Diễn mở hộp đựng thức ăn ra nhìn, thịt kho tàu với cơm: "Nợ nhiều cũng không lo."

"Bác sĩ Trình." một y tá ở ngoài cửa gọi một tiếng: "Trưa nay bác sĩ ăn gì, tôi đặt cơm luôn."

"Hôm nay đừng đặt cho tôi." Trình Bác Diễn nói: "Tôi có cơm rồi."

"À, có cơm rồi sao?" Y tá liếc mắt nhìn Hạng Tây một cái, nở nụ cười: "Đây không phải là Hạng Tây sao? Đến cảm ơn hả?"

"Vâng." Hạng Tây cười gật đầu.

Trình Bác Diễn ra ngoài dạo một vòng, cầm hai hộp sữa tươi của y tá về văn phòng, cho Hạng Tây một hộp: "Uống đi, lát nữa trở về nghỉ ngơi."

"Buổi chiều em có thể ra ngoài đi dạo không?" Hạng Tây hỏi: "Hôm nay không lạnh, trời cũng không có gió nữa."

Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái: "Đừng đi lâu quá."

"Vâng, em đi đây." Hạng Tây cầm hộp sữa phất tay, bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Sau hai ngày đến bệnh viện chích thuốc, Hạng Tây đứng cách bệnh viện nhìn hai bảng thông báo công cộng, phía trên dán rất nhiều giấy trông như tờ tuyển dụng, cậu tính đi qua xem kĩ một chút.

Tiệm hoa quả mấy hôm trước vẫn không liên lạc với cậu, buổi sáng cậu đã gọi điện thoại qua hỏi, kết quả người ta thậm chí còn không nhớ rõ cậu, chỉ nói đã có người làm rồi.

Chỉ mỗi việc ngồi trông tiệm mà còn không được nhận, Hạng Tây cảm thấy có chút thất vọng.

Nhưng Trình Bác Diễn đã, chỉ cần động thì sẽ không ở mãi một chỗ, nên cậu cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục tìm việc thôi.

Cột thông báo công cộng thật sự có rất nhiều thông tin tuyển dụng, nhưng không phải là tất cả, còn có một số là quảng cáo làm hóa đơn và chứng minh giả...

Chữ trên tin Hạng Tây không nhận biết được đầy đủ, dù sao chỉ cần không viết đơn và giấy chứng minh, cậu đều sẽ gọi vào số điện thoại trên tờ quảng cáo hỏi thăm. Sau khi gọi mấy cuộc cậu mới phát hiện là còn có quảng cáo tìm bạn cùng phòng, còn rất nhiệt tình gọi cậu đến xem thử... trừ cái đó ra còn có hai người không thể nghe rõ được cậu nói gì, cứ alo alo alo rồi cúp máy.

"Cái thứ bỏ đi này?" Hạng Tây nhìn cái di động trong tay, nén giận

Đứng ở cột thông báo công cộng ngơ ngác hết nửa ngày, cậu cắn răn quyết định đi mua cho mình một cái điện thoại mới, một cái rẻ nhất, có thể gọi điện thoại, không cần gửi tin nhắn.

Nhớ kỹ thông tin hữu ích trên cột thông báo rồi, cậu xoay người chuẩn bị đến trạm xe buýt bắt xe trở về nhà Trình Bác Diễn để lấy tiền, thì một chiếc xe SUV đang đỗ bên đường bổng mở cửa ra, một người nhảy xuống, gọi một tiếng về phía cậu: "Tiểu Triển!"

Hạng Tây không đáp, cũng không quay đầu lại. Nhiều năm qua cậu đã có thói quen khi đi trên đường dù có nghe được tên của mình cũng không lập tức phản ứng lại, ai biết có phải là kẻ thù từ đâu xuất hiện hay không. Kẻ không biết rõ mặt sẽ gọi thử một tiếng để xác định, ngu ngốc đi trả lời nói không chừng một giây sau chính là gậy gộc xông lên thân mình.

"Tiểu Triễn?" Người nọ lại gọi một tiếng.

Nghe giọng nói cùng ngữ điệu, như là bạn cũ gặp lại, Hạng Tây quay mặt qua.

Một người đàn ông cầm một cái máy ảnh như khẩu súng trong tay chạy đến, cả khuôn mặt đều là tươi cười" Tiểu Triển! Đúng là cậu rồi, không nhớ tôi sao?"

*Có ai nhớ chú thợ ảnh mà Hạng Tây kể cho Trình Bác Diễn nghe hông?

-HẾT CHƯƠNG 23-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.