Đời Con Gái, Tin Vào Ai?

Chương 72




Chị Hong về nhà được một tuần thì lại về nước, cũng vì chị ấy đi cùng chồng là một người đàn ông nước ngoài, anh ấy tên Luke, thật sự rất đẹp trai. Hai tháng trước chồng chị Hong - anh Luke vừa bị bắt sau thời gian dài lẫn trốn, nhưng anh ấy đã có được một luật sư giỏi để minh oan cho mình, vì vậy không bị bỏ tù chỉ bị phạt tiền vì tội chống đối người thi hành công vụ, giờ đây anh ấy lại mở được một công ty mới nhưng vì vẫn còn cái danh tiếng phạm tôi nên bước khởi dầu vẫn còn khó khăn, anh Luke còn cả công ty phải điều hành nên không nán lại lâu được. Và cũng cảm ơn chị Hong nhiều vì làm cho tinh thần tôi tốt hơn.

Suốt cả tháng trời vẫn chạm mặt nhau, hắn vẫn đi học đi làm bình thường nhưng cả hai vẫn không ai muốn nói chuyện với ai. Vào một buổi sáng đẹp trời, có nắng có gió mát có hoa thơm, có tiếng chim ngoài vườn, nhưng trong phòng tôi lại là trái ngược hẳn với bên ngoài, chỉ có... phải nói là ảm đạm.

Đã hai tháng rồi chưa thấy đèn đỏ tới, cảm thấy nghi ngờ nên dùng que thử và kết quả là hai vạch. Tại sao lại như vậy, chỉ có một lần vào ngày hôm đó thôi, một lần mà dính luôn à, là do sức khỏe mình tốt hay do mấy bé *nòngnọc* của hẳn lâu ngày quá không được đi ra nên thành ếch không bơi nữa mà nó nhảy luôn rồi!!

Lại chẳng có cảm giác gì lúc có chửa lần đầu nên không nghĩ là đã có em bé nữa rồi. Không buồn ngủ, không mệt mỏi, không thèm ăn hay kén ăn bất cứ cái gì, hoàn toàn không có triệu chứng mang thai nào cả, chỉ có bị chậm đèn đỏ thôi, nhưng cũng vì nó không đều nên cũng chẳng nghĩ ngợi gì. Sao cuộc đời mình khổ thế này.

Tôi nghĩ nên đi tìm chị Han hỏi thăm một số chuyện, nói là làm đứng lên đi qua phòng chị ấy ngay.

- Chị ơi...

- Sao đó? Chị sắp đi làm rồi.

- Em thấy chị có em bé mà không có triệu chứng nôn mửa hay gì hết vậy?

- Ừ, nhiều người cũng vậy mà, đâu phải ai có bầu cũng nôn hay kén ăn gì đâu. Thôi chị đi, anh Bin đợi chị nảy giờ.

Chị Han đi ra ngoài, tôi cũng lủi thủi đi theo. Giờ chẳng biết làm gì nữa, không biết có nên nói cho hắn biết không nữa. Giờ này hắn đi học vẫn chưa về mà, nhà đi hết còn mỗi mình với vài người giúp việc, suy nghĩ một hồi cũng quyết định đi tìm bác sĩ.

..................................

Bệnh viện phụ sản.

- Sáu tuần rồi, em bé không được khoẻ mạnh, em phải ăn uống nhiều vào, có thuốc bổ gì chưa?

- Chưa có.

- Vậy tôi kê đơn rồi mua đầy đủ thuốc bổ uống đều cho em bé có chất. Hai tuần nữa tái khám nha.

- Dạ.

Tôi cầm đơn thuốc đi ra ngoài, ném mấy tờ giấy khám vào thùng rác, trong lòng lúc này rối quá, không biết nên giữ hay nên sinh nó ra nữa, một đứa đã khổ lắm rồi, giờ chuẩn bị thêm một đứa nữa chắc chết mất. Đi xe bus từ nhà lên đây, giờ cứ lang thang vô định chẳng biết đi đâu, giờ này chắc Yong cũng về rồi,về nhà gặp hắn lại mệt mỏi, lại ngồi xe bus lên nhà thờ Đức Bà đi lang thang cho nhanh hết ngày.

Đi lang tháng vào một quán cà phê ở gần đó, chủ yếu là người nước ngoài. Hôm nay thảm tệ, tôi đã phải đau đầu suy nghĩ quá nhiều, tôi có thêm một sinh mạng mới thật sự cũng vui lắm, nhưng cũng chẳng vui chút nào, rốt cuộc chẳng biết phải nên vui hay nên buồn. Bước tới quầy phục vụ, chẳng thèm nhìn gì cả chỉ gọi đại một đồ uống.

- Cho một cà phê gì cũng được.

- Bỏ muối hay bỏ đường?

Nghe thanh âm quen thuộc liền ngước lên nhìn, hắn đang mặc đồng phục nhân viên quán cà phê, gương mặt quá đẹp trai.

- Ra đường đẹp trai quá ta, ở nhà bê bối thấy ghê.

- Em đi gì lên đây vậy?

- Bus

- Em ra ngoài ngồi đi, anh làm gì đó cho em uống, ba mươi phút nữa anh hết ca rồi.

- Nhớ thêm bánh ngọt.

Hắn đưa tay ra hiệu OK với nụ cười tươi, tôi cũng nhếch môi cười nhẹ bước đi. Và nhanh chóng, hắn mang đồ ăn thức uống phục vụ tận nơi, những người khác thì tự phục vụ.

- Như thường lệ cho em và hai cái tiramisu.

- Hiểu quá nhờ? Bao nhiêu tiền?

- Mắc lắm trả nổi không?

- Bao nhiêu mà mắc?

- Một cái hun nhiệt tình nhé keke 

Lườm hắn một cái, hắn chỉ cười rồi quay đi. Nhìn hắn mà đau lòng, chắc phải nói cho hắn biết để cùng giải quyết.

Đúng ba mươi phút hắn bước ra chỗ tôi đang ngồi với bộ đồ thường.

- Sao tự nhiên đi chơi mình vậy? Con không trông mà đi chơi?

- Chị Vân trông, em đi công việc thôi.

Đang nói chuyện với hắn thì có người đi tới nhìn hai đứa tôi.

- Mới hả mậy?

- Cũ kỹ luôn.

- Chào em, chưa gặp em bao giờ.

Tôi cũng chào lại.

- Dạ, em cũng chưa gặp anh bao giờ.

- Thằng này lăng nhăng lắm, mới hôm qua còn dẫn con nào tới đây mà nay có người khác rồi. Thiệt tình chứ.

- Đừng có đốt nhà tao, tối tao ngủ ngoài đường.

Cầm thìa cắm nốt miếng bánh cuối cùng cho miệng, tôi vẫn tỉnh như rùi đứng lên đi khỏi đó. Có lẽ hắn cũng biết có gì sai sai nên đứng lên tò te sau tôi, và cái người lạ kia cũng đi theo.

- Anh chở về. Em đừng nghe nó xạo, mấy nay anh đi học rồi về liền em cũng biết mà, anh đâu có đi đâu.

- Em đừng bị nó lừa, chắc chắn là sáng nào thằng Yong đi làm cũng dẫn theo một đứa con gái mà, rồi chiều học về qua nhà đón em đi chơi như không có gì.

Người này thích đốt nhà người ta vậy, không sợ bị cháy nhà mình hay sao?

- Anh tên gì?

Tôi quay lại nhìn người lạ vẻ mặt khó chịu.

- Anh tên Tú, rất vui gặp em, bỏ nó theo anh em sẽ không khổ.

- Thưa anh Tú, con em cũng sắp ba tuổi rồi, nếu anh không ngại đổ vỏ thì em cho anh hẳn hai rổ vỏ luôn tha hồ mà đổ. Với lại em với Yong ở chung nhà, kế phòng nhau gặp mặt mỗi ngày đến phát chán, em cũng chẳng có ý kiến gì khi Yong gặp gỡ người khác cả, cho dù con nào đi nữa cũng mang tiếng vợ bé, con nó cũng chẳng được làm anh làm chị thì có gì hãnh diện.

Tôi muốn nói nữa nhưng thôi, dù sao cũng là bạn hắn mà, không nên làm hắn mất mặt. Tú đơ người ra mà câm lặng, hắn thấy vậy cũng vỗ vai Tú.

- Chắc mày chưa gặp bao giờ, giới thiệu với mày luôn, đây là vợ tao rất hung dữ nên đừng đụng vào. Tao còn sợ chứ noí gì người khác. Tao về trước.

Tôi đi trước Yong đi sau, hắn nắm tay tôi lại kêu để hắn chở về cho bằng được.

- Hôm nay anh không học sao?

- Có, nhưng anh không muốn học, hôm nay hơi mệt.

- Anh đi lấy xe đi, em cũng có chuyện muốn nói, trên đường về nói chuyện cũng được.

Hắn dắt xe ra, rất quan tâm tôi như thường lệ hắn lấy khẩu trang trong cốp xe, lấy nón bảo hộ đội vào cho tôi rất ga lăng. Tay hắn lúc nào cũng nắm tay tôi.

- Chạy xe đi, buông tay ra.

- Buông ra vậy em có ôm anh không?

- Không.

- Vậy không thể buông được.

Đành phải giữ yên như vậy thôi.

- Có gì muốn nói với anh? Em nhớ anh hả?

- Không, em muốn hỏi anh cái này.

- Gì?

Im lặng một hồi bâng khuâng suy nghĩ không biết nên nói cái gì trước, do dự một hồi tôi quyết định sẽ nói thẳng.

- Có gì nói đi, sao kêu nói rồi im ru vậy?

- Em... ừ, em...

- Em sao?

- Mình đi tìm chỗ nào nói chuyện đi, em không thích vừa đi xe vừa nói.

- Vậy về nhà nói cũng được, hôm nay anh thật sự mệt.

Tôi ừ rồi cứ im lặng dựa vai hắn nhìn cảnh vật xung quanh, trời không nắng cũng chẳng mưa, âm u như lòng mình đang rối bời vậy. Hôm nay kẹt xe khiếp, đi những hai tiếng mới về nhà, vừa về nhà đã gặp ba với nét mặt lo lắng.

- Sao hai đứa đi chung với nhau vậy? Gọi điện mãi không nghe là sao? Đi nhanh đi, thằng Shin đi cấp cứu rồi đó.

Tôi giật mình chạy lại chỗ ba.

- Ba nói cái gì cơ? Shin bị làm sao?

- Nó té tét đầu chảy máu quá chừng, mẹ đưa nó đi cấp cứu rồi, ba cũng muốn đi theo mà...

Tôi chẳng nghe ba nói gì nữa rồi, hai bên tai như bị ù đi, chỉ còn vang vọng vài chữ " Nó bị té tét đầu... "

Choáng!!

- Con sao vậy Bum?

- Em bị gì vậy?

Ba đỡ lấy tôi khi tôi chuẩn bị ngã xuống, hắn cũng chạy tới gần hơn ôm lấy tôi diều tới chỗ ghế đá ngồi xuống, nhưng vừa ổn định lại nước mắt lại chảy ra.

- Con con ở đâu? Cấp cứu ở đâu? Nhanh lên anh ơi... hức...

Nói thế nào đây, cảm giác hỗn loạn này là thế nào đây, nó kinh khủng hơn những gì mình đã trải qua nữa, là cảm giác mất đi, đúng vậy, tôi sợ mất con của mình, sợ sẽ không được gặp nó nữa.

- Hai đứa lên xe đi, ba chở đi luôn.

Tối bước lên xe trong sự lo lắng đến đỉnh điểm. Nhưng sao bỗng dưng bụng lại đau quá, bắt đầu ôm lấy bụng, trán đã lấm tấm mồ hôi và hơi thở bắt đầu loạn nhịp, tôi quặng người ngồi co rúm trong xe. Hắn có lẽ thấy sự kỳ lạ đã bắt đầu chú ý.

- Em sao vậy? Mặt em tái quá rồi đó, sẽ tới bệnh viện ngay thôi, em đừng lo lắng quá, có người đi theo ở đó với con rồi mà.

- Anh ơi, em đau bụng quá, hức... bụng em đau...

- Sao vậy? Trời đất, em chảy máu kìa!!

Tôi nhìn xuống cái quần trắng tinh của mình, đã thấm đỏ khá nhiều, tôi giật mình.

- Làm sao vậy? Con em...

Ba lái xe ở trên xoay lại nhìn, lại bảo gọi cho chị Han, hắn cũng lo lắng lấy điện thoại gọi ngay. Tiếng điện thoại vang vảng bên tai nhưng dần dần mọi thứ mờ nhạt đi, âm thanh dần biến mất và tôi cũng đã liệm đi rồi.

..........................................................

Bệnh viện.

- Sao rồi bác?

- Động thai một chút, nhưng nguy hiểm đó, phụ nữ mang thai ba tháng đầu đặc biệt cần cẩn thận, để như này e không giữ được đâu. Giờ bệnh nhân cần nghỉ ngơi và bồi bổ nhiều, bầu bì gì mà thiếu chất quá nhiều sao nuôi con khoẻ mạnh được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.