Doctor

Chương 99: Quyết định sau cùng của Lã Hứa Lệ




Quyết định sau cùng của Lã Hứa Lệ

"Anh nhất định để sự việc diễn ra như vậy? Buông bỏ chị ta? Anh mất trí rồi sao?", Trịnh Khởi ghì từng lời thốt ra, ánh mắt nàng mở căng, biểu cảm là tức giận tột cùng.

Vốn đã đau đầu để kìm hãm lửa hận, nghe mấy lời của em gái mình lúc này, càng khiến Trịnh Nhất Quên thêm mệt mỏi. Anh gật một cái rụp vô hồn, rồi cũng cố cười đáp lại nàng: "Hôn nhân không thể miễn cưỡng. Cô ấy đã luôn nghe lời ba mình, nhưng đến mức phải cãi theo lời người đã nuôi lớn mình bao năm, chắc chắn là vì quá chán ghét anh. Anh bất lực rồi, tốt nhất là để như vậy thôi. Dẫu sao cũng chưa gửi thiệp mời, mọi thứ đều có thể thay đổi."

"Không được Trịnh Nhất Quân, anh không được làm thế!", Trịnh Khởi tóm lấy bả vai anh trai, lay nhiều lần. Nàng nghiến răng: "Anh nói em là gia đình, là đứa em gái duy nhất của anh kia mà!? Nếu anh không buộc chị ta kết hôn với mình được, em gái anh sẽ bị chị ta tước đoạt hạnh phúc. Đây chẳng phải là hạnh phúc của riêng anh nữa rồi, nếu yêu thương em, xin anh hãy cướp lại người phụ nữ đó đi!"

"... Em nói vậy là sao, Tiểu Khởi?"

Lã Hứa Lệ nhướn bên mày trái, khoát tay thản nhiên: "Vậy đêm qua Trịnh tiểu thư đã ngủ tại phòng Giáo sư, nhưng Giáo sư ngủ ngoài phòng khách, và hai người không có gì?"

Tiểu Chu đỏ bừng mặt mũi, gật liên tục như một đứa con nít đang bị mẹ... dò xét: "Ừ... Dường như hôm qua em ấy đưa tôi về. Mà..."

Ngừng một chút, Tiểu Chu bẽn lẽn nhìn gương mặt nàng, rồi khi thấy dung mạo đó một cách rõ ràng lại gần đến thế, lập tức xấu hổ mà đưa tầm mắt hướng xuống tách café vẫn còn nóng hổi.

"Ban nãy... chuyện hủy hôn, tại sao vậy?"

"Sao?"

Lã Hứa Lệ quá thản nhiên khiến cô lúng túng càng thêm lúng túng. Lời đáp đó của nàng làm cô lập tức đưa tay xua xua, mang ý gì đó rất rối bời: "Tôi... không phải tôi tò mò gì đâu... tôi tiện... tiện... mà thôi... Lã phu nhân không cần trả lời..."

"Vậy sao? Vậy thì tiếc quá!", Lã Hứa Lệ giả bộ ngó lơ, nhún vai một cái tỉnh bơ láu cá.

Tiểu Chu hé miệng, ha một tiếng kinh ngạc.

Sao cái bộ dạng này giống như lần đầu tiên gặp cô ấy vậy?

Khoan, là cô ấy giống mình khi lần đầu tiên hai người gặp nhau mới đúng!!!

Bảo sao... quen mắt như vậy.

Chột dạ làm Tiểu Chu húng hắng ho mấy tiếng, cô lấy lại phong độ, nhưng vẫn cứ là không biết nên đối đáp sao cho thật... hoa mỹ.

"Hả?"

Vừa đáp vừa muốn tự vả vào miệng. Rõ ràng phải đáp gì đó thật ấn tượng, để đối phương muốn "thua cuộc" sau cái vẻ hợm hĩnh kia.

Nhưng lại không nghĩ ra, cứ như là bí từ vậy.

"Còn tưởng Giáo sư định nói gì đó ghê gớm lắm, nhưng xem ra café làm đắng cổ Giáo sư rồi.", Lã Hứa Lệ bĩu môi, giả bộ dè bỉu, khinh thường đối phương một phen.

"Ha...ha... Lã phu nhân, đang kiếm chuyện phải không?"

"Nào có!? Tôi tiếc là bởi, nếu Giáo sư tò mò thì tôi đã kể chi tiết. Nhưng Giáo sư lại không tò mò, khiến họ Lã tôi mất hứng, ngoài tiếc ra thì tôi còn thấy chán nữa."

Đột nhiên Tiểu Chu dâng lên một trận khó chịu cao trào, mà cô càng khó chịu hơn khi biết, cái khó chịu này lại chính do mình chuốc lấy.

Cô giật giật khóe môi, bắt đầu "giải trình": "Khoan đã! Thực ra không phải tôi không tò mò. Cũng không hoàn toàn tò mò. Tôi gọi đó là hiếu kì... À không, thực ra tôi có một chút bận tâm... Cũng không hẳn. Phải rồi, tôi muốn biết... như nào nhỉ... Nói chung tôi... ý của tôi...", nhưng chẳng có gì trơn tru nổi sau một loại diễn biến nãy giờ hết, kể cả mỗi câu mỗi chữ cũng đều vấp váp đến khó khăn.

"Nếu muốn biết thì Giáo sư chỉ cần nói: "vì tôi quan tâm em" là được rồi. Khi đó tôi sẽ bỏ qua "sai lầm" ban nãy, và nói cho Giáo sư. Đúng không đây?"

Chống tay lên mặt bàn, Lã Hứa Lệ mỉm cười, đưa người hướng về phía trước một đoạn - là hướng về phía của cô.

Nàng là đang kiên nhẫn chờ đợi một lời thực ra đã rất thân quen, nhưng lại đã lâu lắm rồi không được nghe.

Nom dáng vẻ của nàng, nom ánh mắt của nàng... Tiểu Chu đương nhiên xúc động, khẽ nghiến răng.

Hoàn cảnh này thân thuộc đến muốn bật khóc.

Tại sao phải trải qua quá nhiều, mới có thể có ngày hôm nay?

Rồi, những tháng ngày qua, vì sao cô lại phải chịu đựng một cách khốn khổ đến thế!?

Chẳng vì một cớ gì, người đó lại ra đi...

Cũng chẳng vì một nguyên nhân gì, người đó lại trở lại...

Rốt cục những thứ đã xảy ra có đáng không?

Mục đích là gì?

Nếu có lý do ra đi?

Vậy lý do trở về thì sao?

Đằng nào cũng vẫn còn yêu, vì sao lại phải bỏ đi như vậy đây?

Vẫn câu hỏi đó...

...những điều đã cùng nhau chịu đựng, có đáng không?

"Em luôn muốn tôi bộc bạch ra mọi thứ bằng cách nói chuyện của mình. Em luôn hiểu tôi dù chỉ là một cái liếc mắt. Chẳng có lý do gì em không nhìn ra tôi đã luôn rất quan tâm em. Nhưng tôi lại chẳng hiểu em nhiều như vậy. Có lẽ tôi chỉ đơn giản là hướng về em, tôi thậm chí còn không sâu sắc, vậy nên, tôi chưa bao giờ hiểu hoàn toàn mọi thứ thuộc về em. Nếu đã sẵn mang ánh mắt, cử chỉ, tông giọng, điệu bộ và dáng vẻ năm xưa... vậy thì cũng tốt thôi."

Tiểu Chu bắt chước người phụ nữ ngồi đối diện, cũng tựa tay vào bàn, cơ thể đổ về phía trước.

Hai người gần thêm một đoạn.

Mỉm cười...

... cùng với nhau.

"Là vì tôi vẫn còn yêu em nên mới muốn biết rõ mọi chuyện. Nhưng em đừng nghĩ em đã thắng khi bắt tôi phải nói ra câu này trước. Cái vẻ kiêu ngạo của em, lần này trừ khi nói câu yêu tôi, bằng không đừng hòng tôi bỏ qua chuyện một năm trước."

"Em yêu Giáo sư!"

"... Hả?"

Cái mặt mốc của Tiểu Chu lập tức từ hả hê trở nên ngu ngốc. Cô hé miệng, tròn mắt, nâng ngón tay đến lỗ tai, ngoáy mạnh: "C-Cái gì?"

"Em! Yêu! Giáo! Sư!"

RẦM

Tiểu Chu kinh hãi, lập tức đứng lên, đập bàn lớn tiếng: "CÁI GÌ???"

Lã Hứa Lệ bật cười, không ngần ngại mà bắt chước hành động đập bàn của cô, cũng đứng lên theo.

Rầm

"GIÁO SƯ TRƯƠNG LA CHU! EM YÊU GIÁO SƯ!!!"

["---Mẫn, tôi đã quyết định sẽ phản bội lại mọi thứ mà bắt đầu cuộc sống trước đây của mình. Sai lầm của tôi chính là tự quyết định mọi chuyện, để rồi cả hai phải đau khổ. Đáng ra, tôi nên ở lại cùng Giáo sư, cả hai cùng nhau bước tiếp, cùng trả qua mọi điều... Vậy mà tôi lại buông bỏ, chỉ sợ làm ba tôi buồn vì những thứ phát sinh sau này và chọn cách an toàn khiến hai người phải chia xa. Bây giờ, tôi muốn thay đổi, muốn mọi thứ như trước, liệu có kịp không?---" - Tin nhắn gửi tới Tống Mẫn - đã đọc lúc 00:16]

["---Bây giờ còn hỏi câu ngớ ngẩn đó sao? Tiến tới đi hai kẻ ngu ngốc, cả hai đều còn rất yêu thương nhau, sao lại không kịp?!---" - Tin nhắn gửi tới Lã Hứa Lệ - đã đọc lúc 6:15]

"Hơ... tôi... cũng yêu em... Nhưng khoan... sao lại dễ dàng vậy? Em có phải Lệ Lệ không? Hay em bị sốt?"

"Sao!? Giáo sư đừng kiếm chuyện nữa, nếu không sau này sẽ không được nghe đâu."

"Không... tôi đùa... đùa... bình tĩnh... nhưng nói lại lần nữa được không? Tôi vẫn chưa nghe rõ..."

"Nói to vậy rồi cơ mà?"

"Thì... là chưa rõ... chưa rõ đó mà..."

"Bỏ đi!"

"Thôi... lại một lần nữa, nói khẽ cũng được rồi..."

"Đồ đáng ghét!!!"

"---Ừ, tôi đã làm điều đó. Thật nhẹ nhõm, thật hạnh phúc. Cảm ơn cô, Mẫn - Tin nhắn gửi tới Tống Mẫn - đã đọc lúc 9:27---"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.