Mối quan hệ không tầm thường của Tiểu Chu và Trịnh Khởi?
["Lệ Lệ, vị trên đó không phải là Giáo sư Trương, bạn của em và Tiểu Khởi sao?"]
[Tông giọng ấm đó khiến Lã Hứa Lệ giật mình, nhưng rất nhanh liền không biểu lộ ý gì nữa. Lã Hữa Lệ trở lại vẻ ảm đạm như mọi ngày, không hề đáp lại Trịnh Nhất Quân.]
["T-Tổng Giám đốc! Tôi nghĩ anh sẽ đến trễ...", Lâm Ngọc lúng túng vội vã hơi khom người đứng lên.]
[Trịnh Nhất Quân liếc nhìn biểu cảm của người phụ nữ lạnh lùng nào đó rồi khẽ thở dài, hơi cười nhìn sang cô gái mới lễ phép chào hỏi: "Ừ, nhưng thu xếp được nên vẫn trong dự kiến. Hai người vất vả rồi... Mà, tình hình đến đâu, có tốt không?"]
[Lâm Ngọc biết ánh mắt và câu hỏi đó là hướng về Lã phu nhân song cô gái cũng biết, tuyệt đối vị phu nhân cố-tỏ-ra-tách-biệt kia sẽ không đáp lại Trịnh Nhất Quân.]
[Là vậy nên Lâm Ngọc phải bất đắc dĩ thành đứa con gái mau miệng, coi như hi sinh một chút kéo lại sĩ diện cho Tổng giám đốc Trịnh. Cô đáp: "Mô phỏng thứ nhất kéo dài so với dự tính nửa tiếng vì vị Giáo sư kia phát hiện bệnh nhân không cần phẫu thuật mà có thể điều trị bệnh trực tiếp. Đội ngũ bác sĩ đã lập tức kiểm tra... cái gì đó... cái gì mà...en..."]
["Enzyme!"]
[Lã Hứa Lệ thở dài trong lòng trước khi mở lời "nhắc bài" cho người bên cạnh. Thực tế nàng tự nhiên lại mang chút bực dọc, thành ra lại có cái trách cứ vô lý cho cô gái tội nghiệp họ Lâm kia.]
Đáng ra cô nên thuộc lòng những gì Tiểu Chu nói trên kia chứ!?
["Vâng! Đúng, là enzyme! Mà cũng sắp xong rồi thưa Tổng giám đốc, họ đã xác định rõ ràng, giờ chỉ còn vài câu hỏi thôi ạ. Cũng sắp đến cuộc mô phỏng của Trịnh phu nhân rồi ạ!"]
[Trịnh Nhất Quân suy nghĩ một chút rồi cũng tập trung vào người phía trên bục. Trong phút giây ấy, anh ta đã rất kinh ngạc.]
[Không phải bởi vì sự xuất sắc từ câu trả lời trước mỗi câu hỏi, chỉ là... Nụ cười của vị bác sĩ đó đã đánh mạnh vào nhận thức của anh.]
[...Nụ cười tự nhiên của một bác sĩ vừa mới cứu được một mạng sống.]
[......Nụ cười lúc này, khiến người trên kia tỏa sáng phi thường.]
[Là một thiên thần áo trắng trong đời thực...!?]
["Giáo sư Trương, làm rất tốt! Cảm ơn cô!", Trưởng ban đứng lên, đồng loạt các bác sĩ rồi tất cả những người trong hội trường ngày hôm nay cũng đứng lên theo.]
[Tiếng vỗ tay giòn tan nay chỉ hướng đến chỉ duy nhất một người.]
[Lần đầu tiên trong quá trình mô phỏng ngay lập tức có thể cứu một mạng người...]
[Kì tích đích thực chính là sự cố gắng, sự gắn kết và sự tự tin...]
[... Còn có cả sự may mắn nữa...]
[May mắn quả thực sẽ mỉm cười với những người biết nỗ lực...]
[Tiểu Tử, xem ra kính cậu một chén hôm qua không uổng rồi. Cậu nhìn thấy chưa? Lúc này, tôi đã có thể nhìn thấy một sợi dây nào đó. Hi vọng cậu giúp tôi, giúp tôi chạm tay được vào sợi dây này. Nhờ cậu đấy, Vương Tử Khôi!]
*-*-*-*-*
Bữa ăn thì thật linh đình, tuyệt nhiên là sự tiếp đãi của bậc "vương tướng". Chỉ có điều, không khí quả thực rất khó thở.
Chính Trịnh Nhất Quân cũng không rõ vì sao lại cảm thấy nặng nề, nhưng anh dám chắc, cái màu sắc xám xịt này không xuất phát từ anh, mà từ ba người phụ nữ còn lại trên bàn ăn.
Trịnh Khởi sau khi nghe lý do Giáo sư Trương phải ở lại Mỹ từ chính anh trai mình thì lập tức nàng ta thu xếp bay trở về nhà chỉ sau một đêm.
Đây là điều thứ nhất khiến Trịnh Nhất Quân bất ngờ vì Tiểu Khởi nhà anh ta vốn cứng đầu từ nhỏ, nếu nói là bắt nàng ta về Mỹ thì nhất quyết không có chuyện bảo một lần mà nghe ngay. Nay thậm chí Trịnh Nhất Quân còn không ngỏ ý muốn Tiểu Khởi về nhà mà nàng ta tự giác trở về, không phải rất kì lạ hay sao?
Thứ hai, rõ ràng Trịnh Nhất Quân nhìn ra sự vui vẻ của Lã Hứa Lệ ngày hôm qua khi theo dõi lời phát biểu của Giáo sư Trương trên hội trường - dù chỉ là một chút, song, việc gặp lại bạn cũ, một đồng nghiệp cũ trong bữa cơm thân mật lúc này, sự im lặng tuyệt đối kia không phải quá... đáng sợ và vô lý hay sao!?
Cuối cùng, hai người phụ nữ kia kì lạ cũng thôi đi, sao đến cả Giáo sư Trương cũng nặng nề như vậy?. Truyện Thám Hiểm
Rốt cục... là vì sao?
"Tiểu Khởi, bằng sống bằng chết không chịu về nhà, nay lại đột ngột về là sao?", Trịnh Nhất Quân kinh ngạc tuy trong lòng nhưng tông giọng vô cùng điềm đạm.
Rất giống với người phụ nữ nào đó trên bàn ăn này.
"Em tự nhiên muốn về, không được sao?", Trịnh Khởi nói dứt câu liền quay sang phía Tiểu Chu ngồi bên cạnh, tươi tắn nói tiếp: "Bác sĩ, em mang theo mấy bộ quần áo chị hay mặc nữa đấy. Nghe nói chị sẽ ở đây khá lâu, em nghĩ sẽ không đủ đồ để thay!"
Câu nói này chính là đòn công kích cố ý từ Trịnh Khởi, hướng đến một người phụ nữ khác ngồi phía đối diện.
Sắc mặt tựa mặt hồ lặng thinh của Lã Hứa Lệ thực sự đã bị một hòn sỏi quăng xuống.
Nàng khẽ nhíu mày, nhưng cũng không mở bất kì lời nào, chỉ lặng lẽ bắt đầu dùng bữa.
Nhưng nào đâu thể nuốt trôi cục nghẹn này đây?
Họ sống chung sao?
Ở căn nhà cũ của mình? Hay nhà của Trịnh Khởi?
Nhà cũ của mình sao?
Chết tiệt!
"À, cảm ơn em!"
Tiểu Chu hơi mỉm cười rồi cũng không biết nói gì thêm nữa. Tầm mắt cô từ lúc dùng bữa, chưa bao giờ nâng quá cao, chỉ vỏn vẹn dừng trên các đĩa ăn tráng lệ hoa mỹ.
Cô sợ sẽ đụng tới đôi mắt đối diện.
Với những cảm xúc ngày hôm trước, cô thực ra chỉ muốn tự giết chết bản thân.
Tiểu Chu cô hận chính mình.
"Này, em đột nhập vào nhà Giáo sư sao?"
Trịnh Nhất Quân không thể gọi là tinh ý trong vấn đề tình cảm nhưng là trong câu nói, anh sẽ dễ dàng phán đoán ra gì đó. Dù sao Trịnh Tổng anh cũng là một doanh nhân, một người đàn ông trưởng thành, sao có thể không hiểu rằng mối quan hệ của Trịnh Khởi nhà anh với vị Giáo sư kia vốn không tầm thường chút nào được!?
Anh đã đoán ra mơ hồ, từ phía cô em gái của mình.
Chính câu hỏi này của Trịnh Nhất Quân làm Tiểu Chu thay đổi, cô chậm rãi và ảm đạm, nâng tầm mắt lên nhìn anh ta.
"À, tại vì-..."
"Tôi đã cho em ấy chìa khóa dự phòng của mình chứ không phải đột nhập, thưa anh Trịnh!"